Hà Lưu Ngọc đi xuống xem qua nhà bếp một chút, cũng không vội quay lại mà âm thầm đi tới viện tử ở bên cạnh đó.
Bên trong, một hắc y nhân đang đứng ở đó chờ sẵn, thấy Hà Lưu Ngọc tới ánh mắt hơi lóe lên, giọng trầm khàn không cảm xúc.
"Ngươi đã quyết định rồi?"
Hà Lưu Ngọc gật đầu.
"Ta đồng ý cùng ngươi hợp tác..."
"Tốt...!Chỉ cần ngươi làm theo lời ta, vậy vị trí Vinh Vương phi nhất định sẽ là của ngươi..."
"Được..."
Hán tử lấy ra một lọ thuốc nhỏ, nói.
"Ngươi tìm cơ hội cho đứa trẻ kia uống thứ này vào, chuyện sau đó ta khắc có sắp xếp..."
Hà Lưu Ngọc nhìn lọ thuốc, trong mắt hơi chần chừ, cuối cùng vẫn là nhận lấy.
Người nọ thấy nàng ta nhận thuốc, trong mắt hiện lên ý cười, xoay người dùng khinh công nhảy lên, rời đi.
Hà Lưu Ngọc hít vào một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng thấp thỏm của mình, trở về bữa tiệc.
Lúc trở lại, nàng ta gặp nhũ mẫu đang bế tiểu tử Lê Trường Hải đi tới.
Hà Lưu Ngọc bộ dáng quan tâm, hỏi.
"Tiệc chính sắp bắt đầu, ngươi còn mang tiểu thiếu gia đi đâu?"
Nhũ mẫu cười nói.
"Ngọc trắc phi...!Tiểu thiếu gia tè dầm, nô tỳ mang người đi thay đồ..."
"A...!Hài tử này thật là, y phục đẹp như vậy sao lại làm bẩn rồi..."
Hà Lưu Ngọc giọng điệu cưng chiều mà mắng yêu một câu.
Nhũ mẫu thấy nàng thích trẻ nhỏ như vậy cũng cười, nói.
"Nô tỳ xin phép đưa tiểu thiếu gia đi thay đồ trước ạ..."
"Được...!Ngươi đi đi..."
Nhũ mẫu ôm người rời đi, Hà Lưu Ngọc cũng lén theo ở phía sau.
Hôm nay là sinh thần đầu tiên của đích trưởng tử, Lê Hưng Vinh mở tiệc lớn, tất cả người hầu kẻ hạ, đều tập trung đến sảnh chính phục vụ khách khứa, nên ở hậu trạch, hầu như không có một ai.
Nhũ mẫu thay y phục cho tiểu hài tử xong, thì để hắn chơi một mình trên giường, còn mình thì chạy sang gian phòng bên cạnh thay đồ.
Nàng phụ trách việc trông nom tiểu thiếu gia, nên khi hắn tè chính là tè lên người nàng.
Hà Lưu Ngọc thấy nhũ mẫu đã rời đi, nhanh chóng lẻn vào, cẩn thận đi tới chỗ của tiểu hài tử, lấy ra chiếc bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu đỏ, đưa vào miệng đứa nhỏ.
Tiểu hài tử thấy viên thuốc, tưởng là kẹo, vội mở to miệng, ăn vào, cười vui vẻ với Hà Lưu Ngọc.
Thấy mọi việc thuận lợi, Hà Lưu Ngọc khẽ thở ra một hơi, cẩn thận xoay người rời đi.
Ngô Vũ Đồng thấy Hà Lưu Ngọc lâu như vậy mới trở về, hung hăng trừng nàng ta một cái, sẵng giọng.
"Ngươi làm cái gì mà lề mề như vậy, khách khứa đến cả rồi, còn không biết đi tiếp."
Hà Lưu Ngọc âm thầm nắm chặt tay, khẽ nói.
"Vâng, ta đi ngay..."
Yến tiệc nhanh chóng vào chủ đề chính, nhũ mẫu ôm Lê Trường Hải tới, Lê Hưng Vinh đón nhi tử, cùng Ngô Vũ Đồng, một nhà ba người đi lên chính giữa sân khấu được bố trí sẵn.
Lê Trường Hải ở trong ngực Lê Hưng Vinh chơi vô cùng vui vẻ.
Lê Hưng Vinh hôn lên má nhi tử một cái, hướng xuống quan khách, nói.
"Đa tạ các vị, hôm nay đã bớt chút thời gian vàng ngọc, đến cùng chúc mừng sinh thần nhi tử ta..."
"Oa...!oa..."
Lê Hưng Vinh còn chưa kịp nói xong, tiểu hài tử trong ngực hắn bỗng nhiên khóc lớn, Lê Hưng Vinh vội vàng dỗ đứa nhỏ.
"Trường Hải ngoan, không khóc, không khóc..."
"Oa...!Oa..."
Lê Hưng Vinh càng dỗ, đứa nhỏ càng khóc lớn, chân tay còn dẫy đạp vô cùng dữ dội.
Ngô Vũ Đồng thấy nhi tử bỗng nhiên như vậy, vô cùng lo lắng, ôm lấy đứa nhỏ từ tay Lê Hưng Vinh sang, dỗ dành.
"Hài tử ngoan...!Không khóc, không khóc, mẫu thân ở đây rồi..."
"Oa...!Oa..."
Đứa nhỏ khóc không ngừng, ai dỗ cũng không được, cả người tím tái cả đi, một lát sau bỗng nhiên im lặng, ngất đi.
Lê Hưng Vinh lo lắng, hô lớn.
"Người đâu, mau đi mời thái y..."
Yến tiệc vì sự tình bất ngờ phát sinh này mà mất vui, ai cũng lo lắng cho tiểu hài tử, cúi đầu nhỏ giọng bàn tán.
"Đây là chuyện gì chứ? Đang êm đẹp, nói xảy ra chuyện là xảy ra ngay được..."
"Nhìn đứa nhỏ đáng yêu như vậy thật làm người ta đau lòng..."
"Không biết là bị làm sao nữa..."
"Thái y tới rồi..."
Bên ngoài một lão thái ý già, râu tóc bạc phơ, mang theo hòm thuốc đi tới.
Thái y được người làm dẫn thẳng đến viện chính.
Lê Hữu Quân thấy sự tình không đơn giản, trong lúc nhốn nháo đã đi tới chỗ của Hà Bảo Ngân, mang theo nàng, đi cùng mấy vị Vương gia, vương phi khác tới chính viện xem tình hình.
Trên giường lớn, tiểu hài tử cả người tím ngắt nằm ở đó, Ngô Vũ Đồng đau lòng hài tử khóc nấc lên từng hồi.
Lê Hữu Quân day trán, cả người lộ ra bộ dáng thất thần, lo âu.
Thái y bắt mạch cho đứa nhỏ, khẽ thở ra một hơi, nói.
"Tiểu thiếu gia bị trúng Xương Thân độc..."
"Trúng độc sao?"
"Làm sao để giải độc..."
Hai phu thê Lê Hưng Vinh, Ngô Vũ Đồng, đồng thanh lên tiếng.
Thái y khẽ vuốt chòm râu bạc, nói.
"Độc này giải không khó, chỉ là vương gia ngài phải xuất ra một chút máu mà thôi..."
"Chỉ cần ta xuất máu thôi sao?"
Lê Hưng Vinh không tin tưởng lắm hỏi lại.
Thái y gật đầu, giải thích.
"Xương Thân độc, là một loại độc có xuất xứ từ Mẫu Lệ tộc xa xôi, ở đó người ta theo chế độ mẫu hệ, nữ nhân có thể cùng bất cứ nam nhân nào mình thích phát sinh quan hệ.
Để xác định đứa nhỏ sinh ra là con của người nào, người ta đã chế ra loại độc này.
Gọi là Xương Thân độc hay còn gọi là độc nhận thân..."
Thái Y nhìn qua thấy tất cả mọi người có mặt vẻ mặt mộng bức, nhấp một ngụm trà, nói tiếp.
"Đứa nhỏ sinh ra, khi tròn một tuổi sẽ được cho uống độc này, những nam nhân có quan hệ với mẫu thân đứa nhỏ, đều sẽ cắt máu ra, nhỏ hòa vào với máu cá chép đỏ rồi mang cho đứa trẻ uống.
Máu của người nào giải được độc, thì đứa nhỏ đó chính là con của nam nhân đó..."
"Cái này không có nhầm lẫn chứ, sao mà ta nghe cứ cảm thấy có cái gì đó sai sai..."
Cảnh vương phi ở bên cạnh, nghe thái y nói xong nhịn không được mà nói.
Thái y bị nàng nghi ngờ cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhàn nhạt đáp.
"Không thể sai được, độc nhận thân này được điều chế vô cùng công phu, còn được pháp sư có đạo hạnh cao làm phép, phàm mà không có huyết mạch tương liên thì không thể nào giải được độc này..."
Nghe thái y nói, tất cả đều nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ.
"Thì ra là vậy..."
"Nhưng liệu đứa nhỏ có bị làm sao không?"
Khải vương phi lo lắng, hỏi.
Thái y khẽ lắc đầu.
"Chỉ cần độc được giải, đứa nhỏ sẽ lại khỏe mạnh, hoạt bát bình thường..."
Lê Xuân Khải như nghĩ đến điều gì, ánh mắt hơi lóe, lên tiếng.
"Vậy còn chờ gì nữa, tứ đệ mau dùng máu giải độc cho Trường Hải đi, nhìn tiểu hài tử như vậy, thật khiến người ta đau lòng..."
Lê Hưng Vinh nhìn qua hài tử, rút ra một thanh đoản đao, cắt qua một đường nhỏ trên đầu ngón trỏ bên tay trái của mình, nhỏ vào bát mái cá chép đỏ vừa được người hầu mang đến.
Chờ hai thứ máu hòa vào nhau, Ngô Vũ Đồng tự mình bưng đến, dùng thìa nhỏ bón cho đứa nhỏ.
"Đây là sao?"
"Sao một chút phản ứng cũng không có vậy?"
"Trương thái y, không phải là ông nhầm rồi đấy chứ..."
Trương thái ý lúc này sắc mặt cũng đã đen lại, tiến lên một lần nữa cẩn thận bắt mạch cho đứa nhỏ.
Sau khi bắt mạch xong, ông ta nhíu chặt chân mày, nhìn đến Lê Hưng Vinh, quỳ xuống, nói.
"Vương gia...!Ngài có chắc đây là nhi tử của mình..."
"Ầm..."
Lê Hưng Vinh tức giận, thẳng chân đạp bay Trương thái y ra ngoài, mắt đỏ lên, mắng.
"Đồ lang băm nhà ngươi..."
Lê Hưng Vinh không thể chấp nhận được việc mình bị phản bội, đích tử không phải là nhi tử của hắn, nếu đây là sự thật, vậy bảo hắn làm sao ngẩng mặt được với đời.
Lê Hưng Vinh nổi cơn thịnh nộ, quát lớn.
"Cầm lệnh bài của ta, đi thái y viện triệu tất cả thái y đến đây cho ta..."
Lại qua một đoạn thời gian, sự việc cũng truyền đến tai Thái Hòa đế.
Thái Hòa đế nghe chuyện, tự mình dẫn theo toàn bộ thái y của Thái y viện đến Vinh Vương Phủ.
"Hoàng thượng vạn tuế..."
Thấy Thái Hòa Đế tự mình tới, tất cả những người có mặt đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Thái Hòa đế phất tay.
"Đều miễn lễ đi..."
Thái Hòa đế nhìn qua đứa nhỏ tím tái cả người nằm trên giường, hỏi.
"Đây là có chuyện gì?"
Lê Hưng Vinh là chính chủ, hoàng đế hỏi tới, lẽ dĩ nhiên là hắn phải tự mình tới nói.
Lê Hưng Vinh một hai, đem sự tình đại khái nói qua một lượt, Thái Hòa đế gật đầu, hạ lệnh cho Thái y viện.
"Tất cả các ngươi đều lên hết, chuẩn bệnh cho tiểu thiếu gia, sau đó viết lên giấy, tình hình bệnh và cách chữa lên đó cho trẫm..."
"Hạ quan tuân mệnh..."
Thái y của Thái Y Viện lần lượt từng người, từng người một tiến lên bắt mạch cho đứa nhỏ.
Lại chờ qua một canh giờ, tất cả Thái Y đồng thời nộp lại kết quả chuẩn đoán, cùng phương thức trị bệnh của mình.
Thái Hòa Đế nhìn qua tất cả một lượt, sắc mặt triệt để đen lại, nhìn Lê Hưng Vinh.
"Nếu như một người nói thì xem như là sai, là lang băm, nhưng tất cả đều có chung một kết quả thì ngươi nói như thế nào đây.
Lê Hưng Vinh chân tay lạnh toát, hai mắt vằn lên, nhìn qua Ngô Vũ Đồng.
"Tiện nhân..."
"Bốp...!Bốp..."
Lê Hưng Vinh tức giận túm lấy tóc Ngô Vũ Đồng giật ra đằng sau, giáng xuống cho nàng ta hai bạt tai.
Ngô Vũ Đồng bị đánh đến choáng váng đầu óc, khóe môi rỉ máu, không thể tin được nhìn Lê Hưng Vinh...!Đến tận bây giờ nàng ta vẫn không nghĩ ra đây là có chuyện gì.
Lê Hưng Vinh chua chát, nhìn nàng ta, gằn giọng.
"Ngươi nói đi, nghiệt chủng này là của kẻ nào?"
"Vương gia...!Nó là nhi tử của người mà..."
"Bụp..."
"Phụt...!Khụ khụ..."
Lê Hưng Vinh nghe Ngô Vũ Đồng nói, tức giận càng tăng, đạp cho nàng ta một cước.
Ngô Vũ Đồng bị một đạp này đạp cho trực tiếp phun ra máu tươi, ôm ngực, nước mắt rơi dài.
"Nó là nhi tử của người..."
Ngô Vũ Đồng cố gắng nhịn đau, một lần nữa khẳng định đây là hài tử của Lê Hưng Vinh hắn.
(còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...