Xuyên Qua Gặp Được Thê Tử Như Ý ( Thái Tử Phi Tối Cao 2 )


Giờ ăn trưa, Tử Thuần và Sở Đình Hạo cùng nhau đến phòng ăn, vừa mới ngồi xuống đã thấy Tô Quán Quán vui vẻ mang khay thức ăn đi tới. Cô áy náy nhìn Đình Hạo định nói lời xin lỗi thì hắn đã ngăn lại, dẩu môi nói :
“ Khỏi phải biện minh gì sất! Tôi biết người bỏ thuốc xổ không phải là em rồi, dù sao thì có cho mười cái lá gan em cũng sẽ không dám làm thế đâu! Không cần lo lắng làm gì, lần này đại thiếu gia ta rộng lượng bỏ qua, nhưng lần sau sẽ không có nữa đâu!” Đình Hạo vừa nói vừa liếc sang Tử Thuần đang ngồi bên cạnh đầy ẩn ý. Tử Thuần cũng im lặng không nói gì, dù sao thì đối phương trong mắt của một vương gia sớm đã trưởng thành, suy nghĩ chín chắn như hắn cũng chỉ là một đứa trẻ con không hơn không kém. Nếu không vì sao lại có cái kiểu ghen tuông vớ vẩn như thế chứ?
Mà cho dù là có đi chăng nữa thì điều mà Đình Hạo cần làm không phải là lên mặt, đe dọa tình địch, mà là tìm mọi cách khiến cho trái tim của người con gái mình yêu hướng về mình… Đó chính là điều mà một thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi luôn được sống trong nhung lụa như Đình Hạo chưa thể thẩm thấu được.

“ Cảm ơn. Tôi… có thể ngồi đây cùng hai người không?” Tô Quán Quán cười hề hề, e ngại lên tiếng. Dẫu sao thì xung quanh đây cũng hết chỗ rồi, bạn thân của cô hôm nay lại nghỉ học mất tiêu nên chỉ có chỗ này là lý tưởng nhất. Sở Đình Hạo trong mắt mọi người là một tiểu ma vương chuyên đi gây sự, đã vậy còn lười học, v.v… Thế nhưng họ không hề biết rằng, hắn là một người rất thông minh, những kiến thức này hắn sớm đã học qua, kể cả việc quấy phá người khác là trò vui cũng vậy, tất cả đều chỉ vì cuộc sống của hắn quá nhàm chán, quá vô vị và… quá cô đơn!
Cô trước đây cũng thế, cũng ghét hắn, nhưng sau khi xảy ra một số chuyện thì thái độ thay đổi hẳn, không những không còn ghét mà ngược lại còn thấy thương hắn, luôn dành thời gian để chơi cùng với hắn. Vì thế, hắn với cô cũng có thể xem như là bạn bè tri kỉ.
“ Sao lại không?” Sở Đình Hạo cười tà, vươn tay ôm lấy eo cô kéo vào trong lòng, tay còn lại cầm lấy hộp thức ăn để lên bàn. Tô Quán Quán giật mình, vung tay đánh vào người hắn cười đểu :
“ Anh muốn chết phải không?”
Sở Đình Hạo trưng ra vẻ mắt uất ức nhìn cô, sau đó cũng ngoan ngoãn thả cô xuống nhưng miệng vẫn không ngừng lầm bầm :
“ Đúng là, không thể tỏ ra dịu dàng e thẹn một chút được sao?”
Tô Quán Quán len lén đạp xuống chân hắn một cái thật mạnh rồi thản nhiên ngồi xuống đối diện với Tử Thuần nói nói cười cười, hoàn toàn bỏ mặc Sở Đình Hạo đang ôm chân gào thét làm cho cả phòng ăn một phen huyên náo. Người thì sợ hãi bỏ đi, người thì nhìn về phía cô với ánh mắt như nhìn sinh vật lạ.

Tô Quán Quán cũng chẳng thèm để tâm, vẫn thản nhiên dùng bữa. Cô không thích nghe người ta đàm tiếu hay đồn đại gì cả, họ muốn nhìn gì thì nhìn, cô chẳng quan tâm. Dù sao quan tâm cũng chẳng làm được gì.
Tử Thuần vừa ăn vừa tinh ý nhìn vẻ mặt của Quán Quán, trong lòng không khỏi thán phục. Nữ nhân này dù sao cũng chỉ là một cô bé mà thôi, vậy mà cũng có thể có được vẻ mặt bình thản trước những thị phi sao? Xem ra, quá khứ của Quán Quán hẳn là cũng chẳng tốt đẹp gì… Hắn có thể hiểu, bởi vì chính hắn cũng vậy. Khi bằng tuổi Quán Quán, hắn đã học được cách đối xử tàn nhẫn, cách giết người không gớm tay và đặc biệt là luôn giữ thái độ bình tĩnh trước sau như một dù là trong hoàn cảnh nào. Tất cả chỉ vì thân phận của hắn đưa đẩy, khiến hắn trở nên trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ đồng trang lứa…
Tử Thuần im lặng đút miếng cơm cuối cùng vào miệng, hàng lông mi dài cụp xuống đầy mệt mỏi. Qúa khứ và tuổi thơ của hắn, đều là những thứ chẳng có gì đáng nhắc tới, tất cả đều đáng ghê tởm và đẫm máu.
Nhưng ít ra, bây giờ hắn đã rời khỏi nơi ấy, rời khỏi cái nơi đầy rẫy những âm mưu toan tính, cả ngày luôn sống trong đề phòng lo sợ. Bây giờ hắn sẽ có một cuộc sống mới tốt hơn ở thế giới mới, một nơi hòa bình và yên ổn. Điều quan trọng hơn hết là phải cố gắng quên đi Di Nhi và rồi tìm ra người sẽ ở bên cạnh chăm sóc, ở bên cạnh hắn cả đời.
Trong lúc hắn còn đang chìm trong mớ hỗn độn thì đột nhiên có một bàn tay trắng muốt thon dài huơ huơ trước mặt, hắn nghi hoặc ngẩng lên liền vô tình nhìn thấy ánh mắt to tròn đen láy, đẹp như mắt bồ câu đang lo lắng xem xét hắn. Bây giờ hắn mới để ý, hình như Tô Quán Quán cũng rất xinh đẹp…

“ Tử Thuần, anh ổn không? Có chỗ nào khó chịu à?” Tô Quán Quán đưa tay chạm khẽ vào mặt Tử Thuần, vừa rồi cô đã gọi hắn rất nhiều lần mà hắn không nghe, lẽ nào có chỗ nào không khỏe sao?
Tử Thuần khẽ lắc đầu nhìn Quán Quán, lần đầu tiên nở một nụ cười ôn nhu nhìn cô :
“ Không có gì, chỉ là nghĩ thông suốt vài chuyện mà thôi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui