Tác giả: Đường Ngọc Hoa
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không
Nguồn: santruyen
Trạng thái: Còn Tiếp
Số chương: 9
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Trên đời này thật lắm những chuyện kỳ lạ, tôi chỉ vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, đã thấy trên giường có một nam nhân ăn mặc cổ quái, trên người còn có vết thương không ngừng rỉ máu, thoạt nhìn giống như sắp chết đến nơi rồi!
Tôi theo đạo “con người nhân ái” nên lập tức đưa hắn vào bệnh viện cấp cứu, đợi hắn tỉnh lại thì tính toán chuyện “tự tiện đột nhập” vào phòng ta sau. Ai ngờ, vừa mới tỉnh dậy, hắn lại mặt lạnh nhìn tôi, lại lấy từ trong người ra một thanh đoản kiếm sắc nhọn chĩa thẳng vào cổ tôi, lạnh lùng gằn từng chữ :
“ Vì sao lại cứu ta? Vì sao không để ta chết đi?”
Đợi đến khi hắn bình tĩnh lại, khó khăn lắm mới cạy được miệng hắn, theo như lời hắn nói thì hắn là cái gì Tử Vương gia của Hương quốc, từ cổ đại ngàn năm về trước vô tình xuyên về đây. Sau đó , hắn nói hắn hiện tại cấp bách, chưa thể tìm ra nơi để ở, nên muốn ở lại chỗ tôi, để trả tiền , hắn đưa cho tôi tất cả vàng bạc, kể cả long bào trên người .
Tôi tin tưởng hắn, bởi vì những thứ hắn đeo trên người đều là vàng thật, bộ long bào này cũng rất chi tiết tỉ mỉ, mà hắn thì lại đột ngột xuất hiện trong phòng tôi , thì chẳng còn gì để nghi ngờ.
Gia đình tôi cũng có xem là thuộc hàng khá giả, thế nên tôi ở trong căn biệt thự riêng một mình, nên cũng không có gì là bất tiện cả .
Hai chúng tôi cùng sống chung, cùng đi học, trải qua rất nhiều chuyện, vui vẻ có, hạnh phúc có, đau khổ có, hiểu lầm có,…
Tôi chẳng qua cũng chỉ là một sinh viên mười bảy tuổi mà thôi, thân thiết lâu ngày với một nam tử vừa đẹp trai vừa tuyệt vời như vậy, thử hỏi sao có thể không động tình được đây?
Thế nhưng, trong tim hắn sớm đã có bóng hình cô gái khác, tình nghĩa sâu đậm đến mức dù bây giờ đã cách xa hàng ngàn năm, nhưng vẫn nhớ nhung hoài niệm không thôi…
Tuy nhiên, ta không phải loại nữ tử mềm lòng, lẽ nào đành chịu thua một cô gái sẽ không bao giờ gặp mặt nữa hay sao? Hoang đường!
Âu Dương Tử Thuần, anh hãy chờ đó, giương mắt lên mà nhìn xem, rốt cuộc, tôi và La Thiên Di, ai mới thật sự là chân mệnh thiên tử, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long của anh!
P/S : Thành thật xin lỗi mọi người, Ngọc quen dùng ngôi thứ nhất rồi, nên không dùng ngôi khác được >''< Mọi người thông cảm a!
Vừa viết vừa nghe nhạc buồn nên lời văn có chút thiếu sức sống tí, mọi người đừng ném đá a >''<
Tác giả : Đường Ngọc Hoa
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không
Nguồn: santruyen
Trạng thái: Còn Tiếp
Số chương: 9
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Trên đời này thật lắm những chuyện kỳ lạ, tôi chỉ vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, đã thấy trên giường có một nam nhân ăn mặc cổ quái, trên người còn có vết thương không ngừng rỉ máu, thoạt nhìn giống như sắp chết đến nơi rồi!
Tôi theo đạo... lý “con người nhân ái” nên lập tức đưa hắn vào bệnh viện cấp cứu, đợi hắn tỉnh lại thì tính toán chuyện “tự tiện đột nhập” vào phòng ta sau. Ai ngờ, vừa mới tỉnh dậy, hắn lại mặt lạnh nhìn tôi, lại lấy từ trong người ra một thanh đoản kiếm sắc nhọn chĩa thẳng vào cổ tôi, lạnh lùng gằn từng chữ :
“ Vì sao lại cứu ta? Vì sao không để ta chết đi?”
Đợi đến khi hắn bình tĩnh lại, khó khăn lắm mới cạy được miệng hắn, theo như lời hắn nói thì hắn là cái gì Tử Vương gia của Hương quốc, từ cổ đại ngàn năm về trước vô tình xuyên về đây. Sau đó , hắn nói hắn hiện tại cấp bách, chưa thể tìm ra nơi để ở, nên muốn ở lại chỗ tôi, để trả tiền , hắn đưa cho tôi tất cả vàng bạc, kể cả long bào trên người .
Tôi tin tưởng hắn, bởi vì những thứ hắn đeo trên người đều là vàng thật, bộ long bào này cũng rất chi tiết tỉ mỉ, mà hắn thì lại đột ngột xuất hiện trong phòng tôi , thì chẳng còn gì để nghi ngờ.
Gia đình tôi cũng có xem là thuộc hàng khá giả, thế nên tôi ở trong căn biệt thự riêng một mình, nên cũng không có gì là bất tiện cả .
Hai chúng tôi cùng sống chung, cùng đi học, trải qua rất nhiều chuyện, vui vẻ có, hạnh phúc có, đau khổ có, hiểu lầm có,…
Tôi chẳng qua cũng chỉ là một sinh viên mười bảy tuổi mà thôi, thân thiết lâu ngày với một nam tử vừa đẹp trai vừa tuyệt vời như vậy, thử hỏi sao có thể không động tình được đây?
Thế nhưng, trong tim hắn sớm đã có bóng hình cô gái khác, tình nghĩa sâu đậm đến mức dù bây giờ đã cách xa hàng ngàn năm, nhưng vẫn nhớ nhung hoài niệm không thôi…
Tuy nhiên, ta không phải loại nữ tử mềm lòng, lẽ nào đành chịu thua một cô gái sẽ không bao giờ gặp mặt nữa hay sao? Hoang đường!
Âu Dương Tử Thuần, anh hãy chờ đó, giương mắt lên mà nhìn xem, rốt cuộc, tôi và La Thiên Di, ai mới thật sự là chân mệnh thiên tử, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long của anh!
P/S : Thành thật xin lỗi mọi người, Ngọc quen dùng ngôi thứ nhất rồi, nên không dùng ngôi khác được >''< Mọi người thông cảm a!
Vừa viết vừa nghe nhạc buồn nên lời văn có chút thiếu sức sống tí, mọi người đừng ném đá a >''<