CHƯƠNG 3
Ở công ty phần mềm máy tính, thời gian ít việc thì vô cùng rảnh rỗi, nhưng một khi đã vội vàng thì có thể mệt đến chết!
Lý Hoành Viễn đúng là không khéo, đang vượt qua lúc công ty bận nhất.
Chưa đợi y làm quen với các hạng mục công việc đã bị sắp xếp làm việc.
Y học lập trình viên, nhưng không có kinh nghiệm, tự nhiên sẽ không được giao ngay những việc quan trọng.
Tiếng anh của Lý Hoành Viễn không tồi, năm thứ ba đại học đã thi lên cấp sáu, thời gian thực tập chính là làm phiên dịch.
Lãnh đạo công ty tận dụng liền cho y đi phiên dịch sách chuyên ngành, dịch từ tiếng trung sang tiếng anh, 500 trang giấy A4!
Mấu chốt là chỉ cho y thời gian một tuần, đây là muốn làm chết người a! Lãnh đạo cũng hiểu là khó khăn nhưng không có cách nào khác, thuê người ngoài thì lại không hiểu chuyên ngành, đành phải làm cách này.
Lãnh đạo đồng ý trước tiên cho Lý Hoành Viễn vào làm chính thức, chờ xong hạng mục sẽ phát thưởng tiền.
Hiện tại tìm việc khó khăn, nhất là đối với sinh viên mới ra trường thì công ty này không tồi chút nào, tiền lương không hề thấp, Lý Hoành Viễn cắn răng chấp nhận, đành vất vả mấy ngày vậy.
Bên kia, Thạch Hoài Sơn đi tìm đại phu, thấy Nghiêm Thu nằm trên giường, nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.
Từ khi Nghiêm Thu tỉnh lại chưa từng hòa nhã đối với hắn.
Hắn biết đây là Nghiêm Thu chướng mắt hắn, ngại hắn nhà nghèo.
Thạch Hoài Sơn từ nhỏ chưa từng được trải qua ngày tháng hạnh phúc của gia đình ấm áp, chỉ có a cha đối với hắn tốt, lúc mười hai tuổi được sư phụ dạy săn thú trong núi sâu, gần như là ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Sư phụ hắn tính cách cổ quái, không thích nói chuyện, thế nên lúc mười bảy tuổi Thạch Hoài Sơn xuống núi về nhà cũng không để ý đến chuyện ở chung với người khác.
Sau đó ở trong thôn ba năm, hơn nữa hắn thường xuyên vào thành, thấy qua nhiều hạng người.
Lúc này mới chậm rãi hiểu cách xử sự hằng ngày.
Nhưng làm thế nào để đối đãi với tề quân của mình, hắn vẫn còn chút luống cuống.
Hắn vẫn cho rằng Nghiêm Thu sẽ giống a cha của hắn, có một đôi mắt dịu dàng thì nhất định cũng sẽ là một người dịu dàng.
Hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống tuy nghèo nhưng vui vẻ bên nhau trọn đời.
“Hoài Sơn, hai người có phải là chưa viên phòng không?” Đại Thành a cha giúp hắn bôi thuốc trên vết thương của Nghiêm Thu, vẫn nhìn thấy trinh ấn ở sau tay y, nhanh chóng hỏi một câu.
Thạch Hoài Sơn gật đầu, yên lặng một lúc mới nói: “Y không thích.”
Nghiêm Thu nói muốn chờ hai người làm quen rồi mới tiếp tục viên phòng, nhưng hắn nghe được ra đấy chỉ là lý do thoái thác.
Dù vậy, hắn không muốn ép buộc tề quân của mình, lại nghĩ dù sao cũng sẽ qua cả đời, còn có rất nhiều thời gian cùng nhau. Nhưng không nghĩ rằng Nghiêm Thu lại nổi lên tâm tư muốn chạy trốn, thừa dịp hắn lên núi săn thú liền bỏ chạy.
Núi này lớn như vậy, với người không biết đường thì việc ra ngoài nào phải chuyện dễ dàng.
Thạch Hoài Sơn về nhà không nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Thu, tâm liền trầm xuống, nhanh chóng ra ngoài đi tìm, cũng may tìm được trước khi trời tối, chính là người đã sớm hôn mê bất tỉnh, lăn từ trên sườn núi xuống, đầu đập chảy máu.
May mà hắn phát hiện sớm, nếu không thì có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.
“Sao có thể như vậy! Ngươi cần gì lo y thích hay không, tiểu ca nhi này theo ngươi, chính y mới phải để ý tới ngươi.”
Tiểu ca nhi nhà ai không phải sống theo hán tử? Đại thành a cha có chút tức giận, cảm thấy Nghiêm Thu rất kỳ cục.
“Chờ y khỏe lại rồi nói sau.
Y nếu không thích ta sẽ đưa y trở về, cứ muốn chạy như vậy ta cũng không trông mãi được, cũng không thể nhốt y trong phòng.”
Mỗi ngày hắn không ra ngoài săn thú thì chính là đi làm ruộng, cũng không thể ở nhà nhìn chằm chằm.
“Đưa y về?” Đại Thành a cha cao giọng, “Ngươi đừng có mà nuông chiều y! Đây chính là ngươi tốn 50 lạng bạc mua về đó, chính là người của ngươi.
Vào nhà rồi, lại còn mời mọi người trong thôn uống rượu mừng, đây chính là tề quân danh chính ngôn thuận của ngươi.
Hơn nữa, ngươi có thể đưa y về đâu? Trong nhà y hẳn là phạm tội, nếu không làm sao lại bị đưa cho người môi giới bán đi?”
Thông thường tiểu ca nhi nhà quan bị phát mại thì hán tử trong nhà đều là bị chém đầu.
Thấy Thạch Hoài Sơn tựa hồ là xuôi xuôi rồi, Đại Thành a cha lại nói tiếp:
“Nghe lời của ta, cần nhanh chóng phải có đứa nhỏ, vậy mới quản được y.
Ngươi đừng mềm lòng để y đè đầu cưỡi cổ! Hơn nữa, tề quân của ngươi nhìn như vậy, cho dù có trở về thành được thì cũng không có kết cục tốt.”
Thạch Hoài Sơn cảm thấy Đại Thành a cha nói rất có lý, đành phải nói: “Vậy chờ y tỉnh lại vậy.”
Lý Hoành Viễn mê mẩn mở trừng mắt ra, đầu choáng váng, nửa ngày mới nhìn được.
Trong phòng rất tối, ván giường cũng thật cứng, bụng thì đói, thế nào cũng không thoải mái được.
Một lát sau y mới bình tĩnh lại, sau đó cảm thấy tình huống trước mắt thật kỳ lạ.
Y nhớ rõ đã thức trắng sáu đêm, thật vất vả làm xong công việc.
Đem bản thảo phiên dịch lên cho cấp trên, sau đó xin nghỉ một ngày, thu thập đồ đạc trở về chuẩn bị ngủ bù.
Khi y đứng lên, tim đập nhanh một trận, trước mắt trắng xóa giống như màn hình ti vi bị nhiễu sóng, lỗ tai cũng on gong lên.
Y còn chút ý thức nhưng không thể khống chế thân thể, chỉ có thể vô lực mà ngã xuống đất.
trước khi mất đi ý thức, y còn cảm thấy ghế đổ vào người mình, có chút đau…
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lý Hoành Viễn thử ngồi xuống, vừa mới dùng sức thì một trận đau đớn đánh úp lại, một số thứ vỡ vụn, những việc y chưa bao giờ làm bỗng nhiên tràn ra trong đầu, giống như là trí nhớ của người khác.
Lý Hoành Viễn trợn mắt há mồm tiêu hóa hoàn toàn việc này, y đã có thể khẳng định, đây không phải là hình như, mà rõ ràng là trí nhớ của người khác! Linh hồn của y xuyên qua vào thân thể của người khác.
Đây là trí nhớ của nguyên chủ, tuy rằng không hoàn chỉnh, chỉ có chút ấn tượng khắc sâu với một số chuyện tương đối quan trọng, nhưng việc này cũng đủ để Lý Hoành Viễn biết được tình huống trước mắt.
Sau một lúc, y không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với chuyện kỳ lạ như thế này.
Nhưng nghĩ tiếp, đây cũng là một chuyện tốt đi? Không quan tâm như thế nào, còn sống vẫn hơn là phải chết không phải sao?
Tuy rằng hán tử, ca nhi gì gì đó đã phá vỡ nhận thức của y.
Lý Hoành Viễn sờ sờ chỗ đũng quần, chỗ cần có vẫn ở đó.
Sau lại sờ sờ ngực, cái không nên có cũng không có, vậy thì…
Đây chính là thế giới là Lý Hoành Viễn muốn nha, y tỏ vẻ, thân là một người đồng tính, hoàn toàn không có áp lực.
Nghĩ đến kỹ năng sinh con, Lý Hoành Viễn nghĩ một chút, cảm thấy cúc hoa của mình co rút đau đớn.
Cuộc sống cũng không phải là tốt đẹp như vậy…
Nhưng y lạc quan hướng về phía trước, từ nhỏ y bị cha mẹ vứt bỏ, sống cùng bà nội qua ngày.
Bà nội qua đời, y liền sống một mình.
Trong hoàn cảnh như vậy, y không trở nên hư hỏng, một phần rất lớn có liên quan đến tính cách lạc quan, sáng sủa của y.
Trí nhớ của Nghiêm Thu tuy rằng tiếp thu không nhiều, Lý Hoành Viễn cũng biết, đứa nhỏ này còn khổ hơn y.
Trước mắt không biết đã chết hay là xuyên rồi.
Tất nhiên vận mệnh an bài y đến nơi này, vậy tiếp tục sống tốt là được.
Cả đời trước, vui sướng đau khổ đều phải tự mình trải qua.
Đến đời này, hy vọng có thể có người cùng y chia ngọt sẻ bùi.
Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...