Xuyên Qua Dị Thế Chi Xuất Sắc Sinh Hoạt


Quân Hạo ở trong không gian ngây người một hồi liền đi ra.
Hoạt động thân thể một chút cảm giác thân thể không còn trầm trọng như khi vừa mới tỉnh lại, thân thể này thật nhẹ nhàng.

Tiểu Bạch nói với hắn, hắn vừa mới tỉnh lại thân thể trầm trọng là do linh hồn của hắn chưa dung hợp hoàn toàn với thân thể này.
Tiểu Bạch nói linh hồn của hắn và cái thân thể này rất phù hợp cho nên thích ứng một hồi là có thể tùy tâm sở dục chi phối thân thể này.

Mà hiện tại hắn cảm giác thật nhẹ nhàng là bởi vì linh hồn hắn và thân thể này đã hoàn toàn dung hợp thành một thể, hiện tại thân thể này hoàn toàn là của hắn liền tính là đại năng cũng không nhìn ra hắn đoạt xá.

Quân Hạo đứng ở mép giường duỗi duỗi cánh tay đá đá cẳng chân, làm mấy động tác khởi động đơn giản Quân Hạo cảm thấy tố chất thân thể này cũng không tệ lắm.

Quân Hạo tin tưởng không bao lâu nữa tố chất thân thể này sẽ được nâng cao thêm một bước.

Quân Hạo không phải người bản xứ Thương Lan đại lục đối với có thể hay không trở thành Luyện Khí sĩ cũng không chấp nhất lắm.
Hắn không phải nguyên chủ một lòng trở thành Luyện Khí sĩ cho dù thiên phú kém còn kiên trì 10 năm.

Quân Hạo nghĩ:’Cho dù không thể trở thành Luyện Khí sĩ hắn còn có thể tập võ trở thành Võ giả.’
Tập võ thực khổ nhưng Quân Hạo sợ nhất chính là chịu khổ, nếu sợ chịu khổ hắn sẽ không trở thành quân nhân.

Quân Hạo vững chắc tin tưởng:’Nếu có chí nhất định thành.


Tục nhữ nói, ăn đến khổ trong khổ mới là người trong người.’
Quân Hạo hoạt động thêm một chút thân thể cảm giác có chút đói bụng, từ ngày hôm qua đến bây giờ còn chưa có ăn được cái gì cảm giác đói bụng là bình thường.

Hắn đang nghĩ muốn đi ra ngoài kiếm chút đồ ăn liền nghe được âm thanh mở cửa, cửa mở ra một người hầu mặt tròn đi đến.

Gã sai vặt này hiện tại là một trong hai người hầu duy nhất trong viện của hắn.

Tên đi vào này kêu Tam Hỉ năm nay 14 tuổi là một song nhi trong nhà nghèo liền bán mình đến Quân gia làm nô tài.
Còn một gã sai vặt nữa tên Lữ Tú năm nay 15.

Lữ Tú là người của gia tộc phái tới chiếu cố nguyên chủ sinh hoạt hằng ngày.

Nguyên chủ tuy rằng thiên phú tu luyện kém nhưng tốt xấu vẫn là thiếu gia dòng chính Quân gia người hầu vẫn phải có.

Mà Tam Hỉ là sau khi hắn kết hôn gia tộc phái tới chiếu cố Hàn Duệ nhưng là nguyên chủ chán ghét Hàn Duệ không cho tam Hỉ đi chiếu cố liền đem người lưu lại bên mình.

Tam Hỉ thấy Quân Hạo hảo hảo đứng trước giường vui vẻ nói:
“Thiếu gia! Ngươi tỉnh nha! Thật tốt ta còn tưởng rằng ngươi vẫn còn chưa có tỉnh lại nha.”
“Sao có thể, mạng thiếu gia nhà ngươi lớn nha.” Quân Hạo nói:
“Có gì ăn không? Ta đói bụng.”
“Có, có.

Cơm trưa đã làm tốt thiếu gia ngươi là đi ra ngoài ăn hay là ở trong phòng ngủ ăn.”
Tam Hỉ nói, hắn tiến vào là xem Quân Hạo đã tỉnh hay chưa nếu còn chưa tỉnh hắn liền đi thỉnh đại phu.

Tuy rằng ngày hôm qua đưa thiếu gia trở về nghe người ta nói Quân Hạo không có việc gì chỉ là ngất xỉu nhưng Tam Hỉ vẫn là không yên tâm.

Tam Hỉ nghĩ thầm:‘Mệnh thiếu gia thật không tốt bị thương cũng không có ai quan tâm.

Kì thật thiếu gia là người rất tốt chỉ là thiên phú tu luyện kém hắn ở nơi này của thiếu gia ngây người nửa năm thiếu gia trước nay chưa từng làm khó dễ hắn.’
“Đi ra ngoài ăn đi.”
Quân Hạo nói, nói xong Quân Hạo liền đi ra ngoài.


Hắn từ trước tới giờ sau khi đến nơi này chỉ ở trong phòng ngủ còn chưa ra khỏi phòng lần nào.

Quân Hạo theo kí ức nguyên chủ đi đến nhà bếp, tiểu đạu sảnh bên ngoài phòng bếp đã dọn xong đồ ăn: một chén cơm 3 món một canh.

Quân Hạo xem thì cũng không tệ lắm.

Chính là đối với con cháu đại gia tộc thì quá đơn giản.

“Thiếu quân ăn chưa?”
Quân Hạo ngồi vào cạnh bàn hỏi, hắn biết nguyên chủ bất hòa với Hàn Duệ nên cũng không cùng nhau ăn cơm cho nên ở chỗ này không thấy được Hàn Duệ cũng không kì quái.

“Không biết, thiếu quân không thích ăn cùng chúng ta, hắn tự ăn riêng.”
Tam Hỉ trong lòng nghĩ thầm:’Cũng không biết thiếu gia làm sao thế mà hỏi thiếu quân chẳng lẽ là hắn không nhớ hắn đã dặn không cần xen vào việc thiếu quân ăn gì sao? Thiếu quân ở nhà kế bên rất ít khi ra ngoài hắn trộm nhìn qua thiếu quân một người vác bụng to nấu cơm thực không dễ dàng hắn nói muốn hỗ trợ thiếu quân cũng không cho phép.

Thiếu gia là một người khá tốt chính là đối với thiếu quân quá hà khắc rồi.’
Trong kí ức Quân Hạo thật thực không cho hạ nhân quản đến vấn đề đồ ăn của Hàn Duệ, nghe Tam Hỉ nói như vậy cảm thấy nguyên chủ đồ vật cũng không bằng.
Chính mình thì mặc kệ đến người khác cũng không cho quản.

Quân Hạo cũng không còn tâm tình ăn cơm sai Tam Hỉ dẫn đến nơi Hàn Duệ ở.

Quân Hạo ở chính phòng mà hàn Duệ lại ở nhà phụ.

Lúc Quân Hạo đến Hàn Duệ vừa lúc đang ăn cơm, đồ ăn rất đơn giản: một cái màn thầu, một mâm rau xanh xào.


“Thiếu quân, thiếu gia tới xem ngươi.”
Tam Hỉ vào nhà đối với Hàn Duệ đang ăn cơm nói.

Tam Hỉ nói xong Hàn Duệ ngẩng đầu nhìn lại, Quân Hạo vừa lúc thấy được song nhi xấu xí nhất trong truyền thuyết.

Một gương mặt góc cạnh rõ ràng cứ như vậy jieenj ra trước mắt Quân Hạo, tuy rằng có chút tiều tụy sắc mặt cũng không tốt nhưng là đối với Quân Hạo Hàn Duệ lớn lên rất soái khí tràn ngập chí khí dương cương, rất có phong vị của nam nhân.

Đây đúng là loại hình Quân Hạo thích, hắn cảm giác trái tim mình cứ bang bang nhảy thẳng.

Quân Hạo thích nam nhân, thích tràn ngập chí khí nam nhân không thích nam nhân diện mạo diễm lệ mỹ thiếu niên.

Đây cũng là nguyên nhân hắn đến 30 rồi vẫn còn là cẩu độc thân, người hắn coi trọng đều muốn áp hắn mà Quân Hạo lại là thuần 1 cho nên vẫn luôn không khỏi số độc thân.

Sau khi Quân Hạo nhìn thấy Hàn Duệ liền biết chính mình xong rồi, hắn liếc mắt một cái liền thích Hàn Duệ.

Hắn vốn là xuất phát từ lòng muốn chịu trách nhiệm với Hàn Duệ nhưng hiện tại lại là hắn thực lòng muốn đối tốt chiếu cố cho Hàn Duệ nếu Hàn Duệ hiện tại là lão bà của hắn như vậy từ rài về sau Hàn Duệ cũng chỉ có thể là lão bà của Quân Hạo hắn, đồ tới tay hắn hắn sẽ tuyệt đối không buông bỏ.
……………………………………………………………..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận