Nông thôn cổ đại buổi tối không có trò gì giải trí.
Các nhà trong thôn đều ăn cơm chiều xong thì nghỉ ngơi sớm, Quý Lương không thích ứng nổi đành vào không gian làm việc, nhặt trứng gà, hái rau dưa trái cây, vui vẻ vô cùng.
Lao động xong ở trong không gian rửa mặt, sau đó mới ra khỏi không gian chuẩn bị nghỉ ngơi.
Quý Lương nằm ở trên giường trong lòng vui sướng.
Qua mấy ngày nữa là hắn đã có lão bà, mà còn là một soái ca hàng thật giá thật, đúng là sung sướng.
Bất quá trong nhà vẫn còn nghèo, hắn phải cố gắng kiếm tiền, không thể để lão bà chịu khổ được.
Sáng sớm hôm sau, Quý Lương đi thu bẫy rập, có ba con gà rừng bốn con thỏ hoang, thu hoạch phong phú thế này nếu như bị những người khác nhìn thấy, sợ là bị họ ganh ghét, cũng may mỗi lần hắn đi lên xuống núi đều tránh người dân, với lại con mồi đa số đều bỏ vào không gian.
Trong không gian đã có không ít gà rừng thỏ hoang, hắn tính toán gà rừng đều bán đi, thỏ hoang sinh sôi nẩy nở mau thì trước giữ lại.
Xuống núi xong Quý Lương cõng sọt đi trấn trên, bán gà cho hai tửu lầu, bởi vì con mồi còn tươi sống nên bán được hơn 300 văn.
Bán xong con mồi hắn liền đi trấn trên chuyên bán gia súc gia cầm.
Quý Lương không có kinh nghiệm mua trâu, chỉ đành tự theo ý mình, chọn con trâu đực da sáng loáng mắt trong, có lẽ cũng không đến nỗi tệ.
Mua trâu xong vừa lúc bên cạnh có hàng chuyên bán thùng xe bò, phụ kiện linh tinh.
Hắn chọn một cái xe đẩy, nhờ người tròng vào cổ trâu, tổng cộng tốn 12 lượng bạc.
Bây giờ ở dị thế hắn cũng được xem như có xe có nhà, chờ đem phu lang cưới về xây một tòa nhà lớn hơn, sau đó sinh một thằng nhóc béo bẫm, mua chút đồng ruộng cho thuê làm địa chủ nhỏ, ngẫm lại liền thấy vui vẻ.
( ở đây hông phải tui sai nhé, tuy là thú cưỡi trâu, nhưng đều gọi là xe bò ấy, bản gốc cũng giữ xe bò).
Trâu ở đây khá ngoan, nên rất nhanh Quý Lương đã học được lái xe bò.
Khua xe bò đi tiệm vải, hắn muốn mua hai bộ hỉ phục.
Trước kia hắn nửa sống nửa chết, chuyện gì cũng phải giản lược, hỉ phục chỉ là một cái áo ngắn màu hồng, nhưng hiện tại hắn đã tốt lên, kết hôn lại là chuyện cả đời, hắn không thể để mình với phu lang phải thiệt thòi, nên muốn mua hai bộ mới.
Lấy xong hỉ phục.
Hắn đi mua một ít đậu phộng hạt dưa long nhãn quả khô kẹo mừng bánh cưới pháo trúc nến đỏ giấy dán cửa chữ hỉ....!
Ngẫm lại trong nhà chén bát đa số đã cũ, nên hắn cũng đi qua mua vài bộ mới, đương nhiên không phải cho tiệc rượu.
Mấy bàn tiệc rượu cần không ít chén đũa, trong thôn ai nấy đám cưới đều đi mượn nhà bán rượu, nấu tiệc, chẳng ai lại dùng của nhà bao giờ.
Rượu cưới và đồ ăn hắn cũng chưa mua.
Rượu hắn tính dùng rượu gạo có sẵn trong không gian, đồ ăn, món ăn mặn thì dùng heo gà thỏ có sẵn trong đấy nốt.
Thức ăn chay, hắn chuẩn bị mua trong thôn, trong không gian tuy có không ít rau dưa, nhưng đa số là trái mùa, không tiện đem ra.
Cuối cùng hắn mua thêm mấy cái bánh bao thịt cùng một cây trâm ngọc.
Hắn tính đi qua nhà họ Diệp thêm chuyến nữa, dù sao cũng có xe bò, tiện di chuyển.
Chuyến này hắn tiêu hơn 121 lạng bạc, hiện giờ trên người còn có 135 lạng 120 văn.
Tiền không thể có mãi, hắn phải học được nghề kiếm ra tiền, dù sao cũng là người sắp nuôi gia đình rồi.
Về đến nhà đem đồ vật xếp lên xe, hắn trực tiếp đánh tới Thượng Loan Thôn.
Thượng loan thôn có vài người đã gặp Quý Lương, biết đây là ca tế của Diệp Đông Lâm, nhìn hắn cữoi xe bò đều thực kinh ngạc.
Không phải nói nhà hán tử này thực nghèo sao, sính lễ cũng bán ruộng mới có, thế sao lại có xe bò mà cưỡi, chẳng lẽ là mua?
Người trong thôn thấy Quý Lương hai ba ngày lại đến một lần, cũng ngạc nhiên lắm.
Diệp ca nhi tuy lớn lên giỏi làm lụng, nhưng khuôn mặt có chút dữ, mấy hán tử đa số không thích.
Trước kia nói gả cho hán tử ngốc không sợ bị ghét bỏ, nhưng bây giờ hắn đã tỉnh, biểu hiện vẫn nhiệt tình như thế, không lẽ hắn là người khẩu vị nặng, nghĩ tới đây mà nhiều người run cầm cập.
Quý Lương quen cửa quen nẻo đi vào nhà lão bà tương lai.
Diệp gia vốn được mấy đứa nhỏ trong thôn truyền tin cũng đang ngồi chờ xem như thế nào.
Bọn họ cũng thực kinh ngạc, Quý Lương như thế nào lại tới nữa.
Cổng nhà họ Diệp rộng hơn 2m vuông, xe bò có thể vào nên Quý Lương đánh xe vào cửa.
Diệp phụ Diệp mẫu khách khí đem mấy người thích xem náo nhiệt trước cửa tiễn đi rồi mới đóng cửa lại.
Diệp phụ nghi hoặc nói: "Tiểu Lương tới là có chuyện gì sao?"
Quý Lương cười nói: "Lúc nãy con có việc phải lên thị trấn, tiện đường thấy mấy cái bánh bao có vẻ ngon, nên mua một ít cho mọi người nếm thử, vẫn còn nóng đó."
Nói xong vẫy tay gọi Diệp Phong Diệp Vân lại gần, "Tới, cầm lấy, nhân lúc nóng ăn đi."
Hai đứa nhỏ đối Quý Lương ấn tượng thực tốt, nghe lời tiếp nhận bánh bao.
Quý Lương lại từ trên xe đem xuốnh một rổ nho, là hắn trong không gian trồng, tưới linh thủy lớn lên, ăn vừa ngon vừa tốt cho sức khoẻ.
Thấy Diệp phụ Diệp mẫu định cự tuyệt, Quý Lương nói: "Mấy cái bánh bao không tốn mấy văn tiền, quả nho là con ở trên núi hái, cảm thấy hương vị không tồi cho nên cho mọi người thử, không tốn tiền."
"Vậy là tốt rồi, có tiền nhưng đừng xài phí, về sau cuộc sống còn dài." Diệp phụ lời nói thấm thía.
"Dạ."
"Thúc, ta tìm A Văn còn có chút việc." Nói Quý Lương có chút xấu hổ.
Diệp phụ Diệp mẫu cảm thấy hai người cũng sắp thành thân, đơn độc ở chung một hồi cũng không có gì liền mang theo hai đứa đi vào, để lại Diệp Văn cùng Quý Lương ở ngoài.
Quý Lương từ trên xe bò cầm một cái tay nải đưa cho Diệp Văn, "Cái này là hỉ phục, cho ngươi."
Diệp Văn tiếp nhận tay nải, mặt có chút nóng lên.
Quý Lương lại từ trong lòng ngực lấy ra ngọc trâm, thuận tay cắm lên đầu Diệp Văn.Diệp Văn có chút chần chờ, "Ngươi đây là?"
"Ta vốn chưa tặng ngươi lễ vật, ở trấn trên nhìn đến thấy cây trâm này đẹp, cảm thấy thích hợp với ngươi nên mua." Quý Lương giải thích.
"Cái này rất quý đi?"
"Ha ha, cũng được, vậy ngươi thích không?"
"Thứ tốt ai không thích, chính là thứ này quá quý trọng, ngươi liền như vậy tặng cho ta?" Diệp Văn có chút không tin.
"Cái này không tính cái gì, ngươi thích liền tốt."
"Ngươi cùng mọi người không giống nhau!"
"Ân?"
"Không có gì, cảm ơn ngươi, đây là ta lần đầu tiên nhận được lễ vật quý như vậy, ta rất thích, nhưng về sau vẫn là không cần tùy tiện mua lung tung, quá phí tiền."
Quý Lương ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại nghĩ, kiếm tiền chính là để cho lão bà tiêu phí mà.
Đem đồ vật đều đưa đến xong, Quý Lương liền cáo từ.
Diệp Văn bị Diệp mẫu đẩy đi đưa tiễn Quý Lương.
Tiễn Quý Lương đi đoạn xa, Diệp Văn mới trở về.
Trên đường bỗng gặp một tiểu ca nhi dáng vẻ yêu kiều đứng chặn, Diệp Văn trực tiếp bỏ qua, vòng qua người đi thẳng.
Diệp Liễu Nhi bị người bỏ qua rất là tức giận, trào phúng nói: "Diệp Văn, ngươi lớn lên đã xấu còn còn dữ, cũng chỉ có đồ ngốc mới có thể muốn ngươi."
Diệp Văn làm lơ hắn, tiếp tục đi phía trước.
"Hừ, ngươi có cái gì mà đắc ý, đứa ngốc kia khẳng định là còn không biết thanh danh ngươi ra sao, chờ hắn hỏi thăm rõ ràng nói không chừng ngươi sẽ bị từ hôn!"
"Hắn không phải đồ ngốc." Diệp Văn lạnh lùng nói.
"Hừ, đúng vậy, hắn hiện tại không ngốc, cho nên ngươi phải cẩn thận bị ghét bỏ, ha ha." Diệp Liễu Nhi ác ý cười.
Ở trong thôn tiểu ca nhi thành thân giống nhau, sính lễ không đến năm lượng, người này rõ ràng không ai thích lại được tận 15 lượng.
Bất quá lúc đầu hắn nghe nói Diệp Văn gả cho tên ngốc, khiến hắn vui vẻ trở lại.
Ai biết đâu khi nào tên ngốc đấy chết.
Nếu nó chết sớm thì Diệp Văn sẽ thành goá phu, đáng đời tên ca nhi không biết điều dám chống đối hắn.
Nhưng hắn không cao hứng bao lâu đã bị tin tức từ Tiểu Hà thôn làm tức chết.
Thân thể tên ngốc kia không những khoẻ mà đầu óc cũng thanh tỉnh lại.
Trong thôn bắt đầu có người cảm thấy Diệp Văn là người có số vượng phu.
Nông gia vốn không coi trọng diện mạo, nếu có thể đem một người vượng phu về nhà thì tốt quá rồi, đáng tiếc trước kia đều là họ nhìn nhầm!
Hắn nghe xong liền muốn đến tìm Diệp Văn gây phiền toái, không nghĩ tới Diệp Văn vẫn là đồ đáng ghét, cư nhiên làm lơ hắn!
Diệp Văn không thèm quan tâm Diệp Liễu Nhi.
Người này là ca nhi nhà đại bá của hắn, bởi vì lớn lên xinh đẹp lại giỏi làm bộ làm tịch, nên rất được hán tử trong thôn yêu thích, xem hắn tựa như xem chuột hôi đội đất, hai nhà quan hệ ác liệt, mới vừa phân gia, gia đình đại bá đã mang danh nghĩa tốt đẹp chiếm lợi ích của nhà hắn, đã vậy còn tỏ ra khinh bỉ gia đình hắn, đúng là đáng ghét.
Trước kia nhà đại bá chiếm nhà hắn nhiều tiện nghi, nhưng khi cha hắn xảy ra chuyện cả đám một văn tiền đều không cho mượn, nếu không phải người trong thôn thấy bọn họ đáng thương mượn chút tiền, thì có lẽ trễ thêm chút nữa cha hắn đã hết cứu nổi, từ đó hai nhà kết thù, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nhưng Diệp Liễu Nhi cũng thật là có bệnh, thường thường muốn tới trước mặt hắn kiếm một chút độ tồn tại.
"Hắn có từ hôn cũng không phải chuyện của ngươi.
Nhà ta và nhà ngươi đã đoạn tuyệt, không mượn ngươi xía vào.
Có rảnh thì lo hôn sự cho mình đi, ngươi còn già hơn ta hai tuổi đấy!"
"Hừ, ngươi......" Diệp Liễu nhi muốn gả lên trấn trên, chướng mắt bọn nông dân chân đất, đương nhiên bị trễ hôn sự.
"Ngươi cái gì ngươi, về sau bớt múa may trước mặt ta, ta không phải hán tử, không biết thương hoa tiếc nguyệt đâu." Nói xong Diệp Văn cũng không quay đầu lại đi thẳng, để lại Diệp Liễu Nhi ở phía sau tức giận dậm chân chửi Diệp Văn là đồ hư thối.
Bánh bao:
.