Xuyên Qua Dị Giới Cửa Hàng Bánh Kem Có Một Không Hai

Hạ Thư Niên, người đàn ông cao 1m9, giống như bao tải bị đại gấu đen xách theo.

Tuy rằng không biết gấu đen muốn làm gì, nhưng mà bị vận mệnh bóp chặt yết hầu nên một chút ý giãy giụa anh cũng không có, thực lực quá mạnh, nằm yên là được rồi.

Cứ như vậy, gấu lớn xách theo Hạ Thư Niên đi ra ngoài cửa.

Hạ Thư Niên ở dị giới được thể nghiệm một phen cái gọi là chân dẫm không khí, bị treo trên không lên đường, cũng không biết anh Gấu muốn đưa anh tới đâu.

Hy vọng anh Gấu có thể buông tha cho cái mạng chó này của anh.

Một người một gấu chậm rãi rảo bước trong rừng. Mục tiêu của anh Gấu rất rõ ràng, đó là đi đến chỗ lão hổ cách vách "mượn" một chút đồ.

Không biết đi bao lâu, lâu đến mức Hạ Thư Niên bị móng vuốt gấu lắc lư ru ngủ luôn rồi, dọc theo đường đi chỉ có một màu xanh lục, xanh đến nỗi hai mắt anh đều hoảng hốt, màu xanh trực tiếp đi theo vào trong mơ.

Anh Gấu khi bước vào lãnh địa của lão hổ đồng thời lắc lắc vuốt đang giữ Hạ Thư Niên, làm anh tỉnh táo lại.

Nếu nói lãnh địa anh Gấu là rừng cây xanh ấm, thì lãnh địa lão hổ lại phồn hoa tựa cẩm. Hai bên lãnh địa bị ngăn cách bởi một con sông tương đối lớn, có chút giống con sông ngăn cách Sở Hán*, trên mặt sông có một cái đình nhỏ, nhìn thì thấy, nếu là bước chân của anh Gấu thì chỉ là đoạn ngắn, đương nhiên nếu lấy hình thể Hạ Thư Niên là có khả năng sẽ gặp nguy.

Anh Gấu nhìn cũng không thèm nhìn cái đình kia một cái, trực tiếp bước thẳng qua sông.


“Rống!”

Một tiếng gầm rú từ nơi xa truyền đến, đối diện là một lão hổ hình thể to lớn không kém Gấu ca đang chạy đến, toàn thân nó sọc vàng sọc đen luân phiên nhau, trên trán là một chữ vương (王) thể hiện thân phận cùng địa vị của nó.

Anh Hổ nhìn anh Gấu, anh Gấu nhìn anh Hổ, Hạ Thư Niên nhỏ yếu tự hạ thấp độ tồn tại của mình, thế giới của đại lão anh không hiểu.

Anh Gấu quơ quơ móng vuốt đang giữ Hạ Thư Niên, đưa tới trước mặt anh Hổ, sau đó nó chỉ chỉ đám quả trên cây bên kia lãnh thổ, trong miệng phát ra tiếng kêu "Ngao ngao ngao", dường như đang giao lưu với anh Hổ.

Một gấu một hổ cứ vậy mà trò chuyện.

“Ngao ngao ngao ngao ngao.” ( Hái mấy quả cho nhân loại này ăn, hắn sắp khát chết rồi.)

“Ngao ô.” ( Chết thì chết thôi)

“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao.”( Đồ ăn nhân loại này làm có thể khôi phục ma lực đó, còn rất ngon nữa.)

“Ngao ô? Ngao ô ngao ô” ( Hả? Thế thì sao, đối với chúng ta mà nói thì cũng không có tác dụng gì.)

“Ngao ngao ngao ngao ngao.” ( Thằng nhãi nhà ngươi không cần?)

“Ngao ô.” ( Không cần)

“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao.” ( Mấy món ăn đó có thể khôi phục 5-6% ma lực trong nháy mắt, không hạn chế cấp bậc, không có tác dụng phụ!)

“Ngao ô?!” ( Thiệt luôn?! Không hạn chế cấp bậc?!)

Gấu đen gật gật đầu.

Phải biết rằng khôi phục 5% ma lực cho ma thú bậc một cùng khôi phục 5% ma lực cho ma thú bát cấp thì chính là khác nhau như trời với đất! Càng đừng nói là còn không có tác dụng phụ! Theo chúng nó được biết, trước mắt thuốc ma pháp của nhân loại cũng không đạt đến trình độ này!

Theo lý mà nói, gấu lớn hoàn toàn có thể không nói tin tức này cho lão hổ cũng có thể hái được trái cây, nhưng mà gấu đen nghĩ đến đại thạch đầu tự dưng xuất hiện kia vậy mà đến công kích của nó đều không thể phá, bởi vậy có chút hoài nghi nhân loại trước mặt này, lúc này mới kéo theo lão hổ, nếu mà có chuyện gì, còn có một thú làm đệm lưng.

Đương nhiên gấu đen nghĩ này nọ, lão hổ cũng không biết, nhưng cũng biết gấu đen đem tin tức trọng yếu như vậy nói ra, thuyết minh được gấu đen nó cũng không dám cướp.


Kẻ ngay cả gấu đen cũng không dám cướp, đến cùng là khổng bố thế nào! Chẳng lẽ là những lão quái vật đó?

Lão hổ nhìn Hạ Thư Niên, thấy thế nào cũng không giống, có lẽ nên đi một chuyến nhìn xem. Ánh mắt hai thú giao lưu, gấu đen cũng hiểu ý tứ lão hổ, đồng ý để nó cùng đi qua nhìn xem.

Hạ Thư Niên bị kẹp giữa hai thú trực tiếp đối mặt với anh Hổ, có chút lúng túng, sợ Hổ ca trực tiếp đưa miệng lên, mình liền đi Tây Thiên.

Anh cũng không biết một gấu một hổ giao lưu cái gì, chỉ có thể tiếp tục treo trên không trung chờ đợi kết quả hai thú thương lượng.

Theo sau đó, anh Gấu trực tiếp hái từ trên cây xuống một quả nhét vào tay Hạ Thư Niên, ý bảo lão hổ đuổi kịp, hai thú một người lên đường về nhà.

Trên đường, Hạ Thư Niên chân đạp không khí như cũ, lơ lửng với không trung, đôi tay cầm một quả trái cây rất lớn, to không kém đầu anh, toàn bộ quả lóng lánh trong suốt, dưới ánh năng chiếu rọi hiện lên chút màu tím nhàn nhạt, đẹp giống như thủy tinh.

Nghĩ rằng anh Gấu nếu muốn ăn mình thì cũng không cần bỏ độc làm gì, quả thực là làm điều thừa, liền an tâm cắn quả trong tay

Cắn một ngụm, khiến cả người thoải mái, tế bào trong cơ thể kêu gào cần nước như tháo chốt rồi bơi vào nước sông mát lạnh, làm anh nhớ đến một câu "lạnh thấu tim, tâm phi dương".

Một ngụm đi xuống, càng cá nhân cả người thoải mái, trong cơ thể kêu gào nguồn nước tế bào đều giống phao tiến mát lạnh nước sông trung, làm hắn nhớ tới một câu từ” lạnh thấu tim, tâm phi dương”*.

(* 透心凉,心飞扬: nghĩa đại khái là mát mẻ với phấn khích đó.)

Đến khi sắp đến cửa hàng, Hạ Thư Niên đã ăn xong trái cây rồi.

Lúc cách cửa hàng càng lúc càng gần, lão hổ liền thấy một tòa nhà to lớn không khác gì gấu đen, như gấu con bị bệnh, lông toàn thân nó toàn là mà trắng, trong ngực còn ôm một khối băng lớn.


“Ngao ô ngao ô?” ( không phải là lão quái vật trong tộc các ngươi chứ?) Anh Hổ nhìn tòa nhà không khác gấu đen bên cạnh bao nhiêu.

“Ngao? Ngao ngao?” ( Sao có thể? Lão quái vật mà tới ta có thể không biết à?) Nói xong, anh Gấu buông Hạ Thư Niên xuống, chỉ chỉ giá bánh kem, ý bảo anh nhanh đi làm bánh kem.

Hạ Thư Niên xem như đã hiểu, chào gấu đen cùng lão hổ rồi đi: “ Được thôi anh Gấu, anh Hổ, đợi lát nữa bánh kem liền có.”

Gấu đen vẫn như cũ ngồi ở bên cửa sổ nhìn động tác Hạ Thư Niên, lão hổ cũng ngồi bên cạnh gấu đen quan sát một phen, thuận tiện vươn móng vuốt, ma lực màu đỏ ngưng tụ hướng tới cửa sổ một chút.

Giây tiếp theo, cửa sổ vẫn hoàn hảo như cũ không tổn hao gì, chùm ma lực màu đỏ kia lại biến mất không thấy.

(Truyện chỉ được đăng trên wattpad ngansao63)

Hết chương 6.

* Sở hà Hán giới: Vào năm 206 TCN, sau khi nước Tần bị diệt vong, chư hầu khắp nơi nổi dậy tranh dành lãnh địa và quyền lực. Tuy nhiên đến năm 203 TCN nổi lên 2 thế lực mạnh nhất khi đó chính là Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương.

Cùng vào mùa thu năm 203 TCN Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông. Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ.

Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án “trung phần thiên hạ” tức là đem đất nước chia làm hai. Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói “Sở Hà, Hán giới”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui