Tiến vào Tuyết Dương Thành, một cỗ gió lạnh đánh úp tới, Hà Duyệt nhịn không được lôi kéo áo choàng chính mình, mẹ nó, Tuyết Dương Thành này sao lại lạnh đến như vậy?
"A Duyệt, đem cái này mặc vào." Hoàng A Tẩu lấy ra một kiện áo bông mỏng, Hà Duyệt cũng không khách khí nhanh chóng cởi bỏ áo choàng lại bỏ đi một lớp áo dài, tròng áo bông vào bên trong ngay sau đó mặc lại quần áo, cảm giác lạnh cũng không còn.
Cảm thấy ấm áp, Hà Duyệt nhịn không được nhấc vải bố mành lên nhìn nhìn Tuyết Dương Thành náo nhiệt, kiến trúc cao thấp cổ kính, hoa phục mùa đông tinh mỹ, xe ngựa người đến người đi, đây là thành trấn lạnh giá nhất Huyền Minh Quốc, Tuyết Dương Thành!
"Tuyết Dương Thành này giáp với Tử Mạch Quốc, Tử Mạch Quốc lại là hơn nuwat năm đều là mùa đông cho nên đi vào Tuyết Dương Thành này mà không chuẩn bị áo bông dày một chút chỉ sợ sẽ chết vì lạnh mất."
Hà Duyệt gật đầu, ở đây giống như Cẩm Châu đi hướng Cáp Nhĩ Tân lạnh giá của Trung Quốc thời hiện đại, chỉ cần người không ngu đều sẽ chuẩn bị áo lông vũ hay áo bông thật dày để chống lạnh.
"Hu..."
Hà Duyệt buông bố mành xuống, rèm cửa xốc lên, Tiêu Lâm tiến vào cười nói: "Tới rồi, tới rồi."
"Lâm An Đường!"
"Không sai, nơi này là hiệu thuốc của cữu cữu ta, cũng là lý do mà phụ thân ta hướng ngươi kiến nghị đi đến nơi đây chạy chữa."
Hà Duyệt xuống xe ngựa nhìn chằm chằm bảng hiệu với ba chữ to bắt mắt, theo sau đối với Diệp Thu cười nói: "Cảm ơn ngươi, Diệp Thu."
Diệp Thu có chút ngượng ngùng, ngay sau đó vội vàng tiến vào cửa hiệu tìm người, Hoàng A Tẩu, Tiêu Lâm cùng Hà Duyệt cũng đi theo tiến vào hiệu thuốc, Ngô Quý vốn dĩ muốn rời đi chính là nghĩ đến Hà Duyệt tới đây chính là đi xem bệnh thực sự không thể nào an tâm liền bước theo vào.
Diệp Thu gặp được người cữu cữu của mình năm nào vội vàng thỉnh an nói: "Chất nhi tham kiến cữu cữu."
"Nga, Thu Nhi, mau đứng lên, mau để cữu cữu ta đây nhìn một cái, ân.... Nhiều năm không gặp như vậy thế nhưng đã lớn như thế rồi, mẫu thân ngươi khỏe không?"
"Cữu cữu yên tâm, mẫu thân mạnh khỏe, chất nhi hôm nay đến đây chính là do phụ thân giao phó."
Ngô An kinh ngạc, Diệp Thu ý cười nói: "Cữu cữu, đây là phong thư phụ thân viết cho người." Diệp Thu đem lá thứ Diệp lão viết đưa cho Ngô An, Ngô An lấy bức thư xé bao ra nhìn nhìn, biểu tình bình tĩnh ngay lập tức thay đổi, kinh ngạc đồng thời cũng có chút kích động, "Thu Nhi, ngươi nói người kia đâu?"
"Cữu cữu, ngưởi ở bên kia."
Ngô An theo phương hướng Diệp Thu chỉ qua, nhìn thấy ở trước cửa hiệu thuốc có mấy người đứng cười, trong đó có một vị khoác áo choàng rất dày nhìn không thấy bộ dáng nhưng là Ngô An biết người này chính là Lân nhi trong thư của tỷ phu hắn nói, Hà Duyệt.
Có thể ở Tuyết Dương Thành này nhìn thấy Lân nhi tuyệt đối hiếm gặp, vì không để tạo nên xôn xao, Ngô An vội vàng nói: "Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử...."
"Ai, sư phụ, có chuyện gì sao?"
Ngô An nói với đồ đệ trắng trắng, "Đi ra ngoài mời mấy vị đang đứng trước cửa vào trong phòng nghỉ tạm."
Có thể làm sư phụ hắn tự mình nghênh đón có thể thấy được người này thân phận thật không bình thường, Tiểu Lý Tử không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra dắt đoàn người Hà Duyệt đi vào trong.
Trong nội phòng, Tiểu Lý Tử bưng trà lên, theo sau đó là sư phụ hắn tiến vào liền ngoan ngoãn đứng qua một bên, lúc này Hoàng A Tẩu mới thay Hà Duyệt tháo áo khoác, khi áo choàng được tháo ra hết Ngô An cùng Tiểu Lý Tử sợ ngây người.
Hà Duyệt mỉm cười hướng Ngô An thỉnh an: "Hà Duyệt bái kiến Ngô đại phu."
"Mau tự nhiên, Lân nhi chiết sát lão phu, Tiểu Lý Tử còn thất thần ra đấy làm gì, còn không nhanh giúp đỡ Lân nhi ngồi xuống."
"Không sao đâu, Ngô đại phu, Hà Duyệt hôm nay đến đây chính là..."
"Lân nhi yên tâm, lão phu đã từ thư từ của tỷ phu biết được chuyện của ngươi, yên tâm, Tuyết Dương Thành này không có nhiều thứ gì nhưng thảo dược trân quý cũng không ít, lão phu nhất định tận lực giúp Lân nhi điều dưỡng thân thể."
Có lời này của Ngô An, Hà Duyệt yên tâm không ít, chắp tay nói: "Làm phiền Ngô đại phu."
Hà Duyệt vươn tay, Ngô An giúp hắn bắt mạch, trong lúc nhất thời nội phòng rơi vào trầm mặc chỉ có thể nghe được tiếng hít thở, Tiểu Lý Tử khẩn trương nhìn sư phụ của mình nhưng còn mắt thường xuyên đảo qua trên người Hà Duyệt, rốt cuộc ở đây rất ít khi nhìn thấy Lân nhi, còn là một Lân nhi quốc sắc thiên hương như vậy a!
Đại khái qua một khắc sau, Ngô An thu hồi tay, nói: "Khí hư hỗn độn, kinh mạch có chút không xong, hơn nữa Lân nhi đang có thai, này.... không tốt lắm."
Chuyện có thai làm Diệp Thu, Ngô Quý, Tiểu Lý Tử giật nảy mình, Ngô Quý kinh ngạc nói: "Hà Duyệt, ngươi mang thai?"
Hà Duyệt vuốt vuốt bụng chính mình, lo lắng nói: "Không biết hài tử trong bụng ta có làm sao không?"
"Lân nhi không cần lo lắng, hài tử thế nhưng thật khỏe mạnh, chỉ là thân thể Lân nhi ngươi suy yếu, nếu không hảo hảo tịnh dưỡng sẽ xuất hiện tình trạng sinh non hoặc khó sinh."
Sinh non liền tính, khó sinh là cái quái gì? Kháo! Hắn không muốn sinh đứa nhỏ này quá sớm a, sinh ra một cái hài tử không khỏe mạnh vậy không có lời.
Hoàng A Tẩu ở bên cạnh nghe Ngô An nói vậy rất lo lắng, "Đại phu, A Duyệt bệnh có thể trị không?"
"Có thể trị, bất quá thời gian có chút kéo dài."
Nghe thấy mấy chữ thời gian lâu, trên mặt Hà Duyệt có chút mất mát, hắn còn muốn nhanh chóng trở về, thế này thì xong rồi, phòng chừng hơn hai ba tháng nữa cũng không thể trở về được.
Tuy rằng hắn thực lo lắng Lãnh Diệc Hiên, cũng rất tưởng niệm Lãnh Diệc Hiên, bất quá với tình huống hiện tại vẫn là trước đem thân thể mình dưỡng tốt rồi nói sau. Hà Duyệt từ trên tay lấy xuống chiếc vòng tay đặt trước mặt Ngô An, nói: "Cái vòng này là tiền đặt cọc, làm phiền Ngô đại phu rồi."
Vòng ngọc khảm vàng, sáng trong bóng loáng giá trị liên thành, liền lấy vòng ngọc này nhất định trả được phí chữa bệnh.
Ngô An cũng không phải là người khách sáo, đương nhiên sẽ không xem bệnh miễn phí vì thế nhận lấy vòng tay, nói: "Lân nhi cứ yên tâm ở đây, lão phu nhất định toàn lực chữa khỏi bệnh cho ngươi."
"Vậy cảm ơn Ngô đại phu."
Ở tại Tuyết Dương Thành, chuyện này nhất định rồi bất quá Diệp Thu, Tiêu Lâm và Hoàng A Tẩu đưa Hà Duyệt đến Tuyết Dương Thành không có khả năng lưu lại đây mãi, rốt cuộc đã vào đầu đông, lúc này nếu còn không quay về chờ qua thêm chút thời gian liền không trở về được.
Suy xét đến điểm này Hà Duyệt đem tất cả ngân lượng dư trên người mình cùng với tiền từ những vật trang sức trên đầu lúc trước nhờ Ngô Quý đi cầm được trên dưới một trăm lượng trực tiếp đưa cho Hoàng A Tẩu.
Hoàng A Tẩu sống chết không cầm, Hà Duyệt ôn nhu nói: "Hoàng đại nương người nghe ta nói, người nhất định phải nhận lấy, không nói đến khi người trở về nhất định cần dùng, một đường này chiếu cố ta có công ơn cứu mạng, Hà Duyệt cũng chỉ có thể lấy một chút tiền đó tỏ lòng biết ơn, nếu người không nhận lương tâm Hà Duyệt rất bất an."
Tiêu Lâm đứng ở một bên nhìn thê tử nhà mình, thở dài tiến lên tiếp nhận ngân phiếu một trăm lượng, Hoàng A Tẩu trừng mắt nhìn Tiêu Lâm, Tiêu Lâm nói: "Lão bà, ngươi nếu không thu ngân phiếu này phỏng chừng cuộc sống Hà Duyệt sẽ càng bất an, chúng ta không nên để hắn lo lắng sốt ruột."
Hà Duyệt gật đầu, Hoàng A Tẩu rõ ràng con người Hà Duyệt liền gật đầu nói: "Vậy Hoàng đại nương liền không cùng ngươi khách khí, chờ ngươi hết bệnh rồi lại đến nhà Hoàng đại nương, Hoàng đại nương làm món ngon cho ngươi."
"Hảo, Hoàng đại nương, A Duyệt nhất định sẽ đi." Hà Duyệt cùng Hoàng A Tẩu cười cười rồi đem mặt quay qua nhìn Diệp Thu nói: "Diệp ca, một đường này làm phiền ngươi."
"Không dám nói là phiền, thật muốn nói người hỗ trợ ngươi nhiều nhất phải là Ngô huynh công lao mới đúng." Diệp Thu nói đến Ngô Quý, Hà Duyệt cười cười sau đó nghiêm túc nói: "Diệp ca, lúc này đi nhớ vạn phần cẩn thận."
"Duyệt đệ không cần lo lắng, cữu cữu đã phái hai gia đinh đi theo bảo vệ chúng ta trở về rồi."
Có hộ vệ liền tốt rồi, Hà Duyệt lúc trước lo không có người bảo vệ lỡ gặp phải sơn tặc như lần trước thì làm sao bây giờ? Đây là chuyện mà Hà Duyệt không muốn thấy nhất.
Ánh mặt trời chiếu sáng Tuyết Dương Thành, đi tới nơi này ba ngày, Hoàng A Tẩu, Tiêu Lâm cùng Diệp Thu bắt đầu trở về, Hoàng A Tẩu ngồi trên xe ngựa khiêm tốn an ủi hắn vào câu rồi buông rèm rời đi, Hà Duyệt cảm động cười nhìn theo xe ngựa dần khuất xa.
Mấy người Hoàng A Tẩu rời đi, Hà Duyệt liền an tâm ở lại một tòa tửu lâu bên cạnh Lâm An Đường, Ngô Quý cũng ở lại đây, vào lúc này Hà Duyệt mới biết Ngô Quý tới Tuyết Dương Thành làm buôn bán, hắn muốn lấy một chút đồ vật ở Tuyết Dương Thành đi đến Tấn An cùng Cẩm Châu phía nam bán lại.
Đầu óc của gia hỏa này thật thông minh, không chỉ có võ công còn có tài kinh thương, chờ thêm một thời gian nữa trở về Phục Tương Thành liền tiến cử người này cho Lãnh Vân Diệu, nghĩ đến Lãnh Vân Diệu, Hà Duyệt liền nhớ đến Lãnh Diệc Hiên, ở thời khắc té xuống vực nhìn thấy biểu tình kinh sợ cùng hoảng hốt kia không cần suy đoán cũng biết đối phương có bao nhiêu thương tâm.
"Aizzz, ta có phải hay không nên viết một bức thư gửi cho Diệc Hiên nói mình không sao?"
"Đây là chủ ý hay, ngươi biến mất khẳng định làm phu quân ngươi lo lắng không thôi, nếu hắn biết được ngươi bình an không có chuyện gì, hắn có thể an tâm không ít."
Hà Duyệt đã hướng Ngô Quý kể chuyện chính mình bị hãm hại mới rời khỏi Tấn An Thành, lại do nguyên nhân thương thế vô pháp trở lại Phục Tương Thành, hiện tại xác định cần phải ở lại Tuyết Dương Thành một thời gian liền nghĩ đến chuyện viết cho hắn một phong thư.
"Mẹ nó, đầu óc nhất định có bệnh hồ đồ, đã sớm nên viết một bức phong thư, không cần phải đi địa phương xa như vậy a."
Ngô Quý không nghe rõ trong miệng Hà Duyệt nói cái gì, kinh ngạc hỏi: "Ngươi là đang nói cái gì a?"
Hà Duyệt lắc đầu, Ngô Quý cũng không muốn tiếp tục hỏi, đành phải nói: "Ta muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi tốt nhất ở trong phòng không cần đi ra ngoài."
Đoạn thời gian gần đây, không biết là ai để lộ tin Lâm An Đường có một Lân nhi tìm tới cửa khám, vẫn là từ phía nam xa xôi tới đây. Tin tức vừa ra toàn bộ Tuyết Dương Thành náo nhiệt, những người đó cả đời ở Tuyết Dương Thành càng là không nhìn thấy được Lân nhi trân quý liền điên cuồng hướng Lâm An Đường hỏi thăm.
Cũng may Ngô An thông minh, nói cái gì Lân nhi kia đã rời đi nhưng Ngô Quý rõ ràng rằng Hà Duyệt quá chói mắt, chỉ cần một ánh mắt có thể gợi lên sắc tâm của kẻ khác, hắn lo lắng khi hắn rời đi sẽ có lưu manh tới đây truy tìm.
Hà Duyệt cũng biết rõ Ngô Quý lo lắng cái gì, cười nói: "Ngươi đi đi! Ta liền ở trong phòng cho dù có muốn thật sự đi ra ngoài cũng sẽ phủ thêm áo choàng đi Lâm An Đường."
Tuyết Dương Thành đối với Hà Duyệt mà nói là không thân thuộc, hơn nữa do thân phận đặc thù, Hà Duyệt không có khả năng mạo hiểm đi lung tung để rước phiền toái cho bản thân, Ngô Quý tin tưởng lời Hà Duyệt nói liền gật đầu rời đi.
Sau khi Ngô Quý rời đi, Hà Duyệt ở trong phòng bần thần một hồi liền có người tới báo Ngô An muốn hắn đi Lâm An Đường, Hà Duyệt biết đã đến lúc ngâm thuốc tắm liền đứng dậy khoác lên mình tấm áo choáng trắng cùng dược đồng xuống lầu.
Bởi vì gần đến buổi trưa, người ở đây ắn cơm càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn có người đến hỏi Lâm An Đường có Lân nhi hay không liền trở nên đông đúc hơn nữa.
"Ai nha! Mẹ nó, ai đụng trúng lão tử!"
Một hán tử hung ác vóc người to lớn nhìn chằm chằm vào Hà Duyệt đang khoác áo choàng, nhướng mày cả giận nói: "Uy, là ngươi đâm vào người lão tử?"
Tiểu nhị phát hiện khách quan tửu lâu mình có phiền toái liền chạy nhanh lên nói: "Vị khách nhân này, vị công tử này cũng không phải là cố ý, còn thỉnh người đại nhân đại lượng..."
"Thí, đụng phải lão tử ngay cả lời xin lỗi cũng không buông, còn đại nhân đại lượng cái gì?" Hung ác mãng phu thấy Hà Duyệt không hé răng còn khoác trên mình áo choàng dài liền nói: "Bây giờ còn không phải mùa đông giá rét gì, ngươi khoác nhiều như vậy làm cái gì? Vẫn là không muốn người khác nhận ra dung mạo của ngươi?"
Lời nói này của mãng phu vừa ra gợi lên sự chý ý của mấy người xung quanh, đi theo ồn ào nói: "Chính là nói, một đại nam nhân cũng không phải là đàn bà, mặc dày như vậy làm gì, hay là nói ngươi chính là vị Lân nhi trong lời đồn....Lân nhi!"
(*Chủ nhật edit được 2 chương cho mấy má đây 😚)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...