Đức Phi hoàn toàn không nghĩ tới Hà Duyệt sẽ đem chuyện này xả lên đầu này, Từ Đức Tài cũng thay đổi sắc mặt, Từ Tuệ thực ủy khuất nói: "Hoàng Thượng người xem Duyệt Quý Khanh nói như vậy kìa, Thần thiếp chính là vô tội, Thần thiếp như thế nào biết được chuyện thích khách sẽ tập kích chứ."
"Đúng vậy a, ngay cả Đức Phi địa vị tôn quý còn không biết trước được thì ta một Quý Khanh nho nhỏ thế nào lại biết? Thái Hậu ngươi xem có đúng không?" Hà Duyệt phản pháo trào phúng làm Lữ Thái Hậu tức vỡ mật, Lãnh Diệc Hiên hơi cong cong khóe miệng, Lãnh Vân Diệu cũng cười, Tiêu Sở Nhiên tuy không có phản ứng gì nhưng trong lòng thực thích cách đáp trả thâm sâu này.
Tề Tử Tiêu xem như kiến thức được Hà Duyệt còn có một mặt kinh người như vậy, một năm chưa gặp liền trở nên khác hẳn lúc xưa, hay đúng như lời Duyệt Nhi nói, hắn đã không còn là "Hà Duyệt" mà mình yêu thương sâu đậm nữa..... Nhắm mắt chịu đựng cõi lòng chua xót, nhỏ giọng gọi: "Duyệt Nhi..."
"Nơi này có người ngoài, không phải nơi thích hợp để bàn chuyện thích khách." Diệp Cốc Dịch hô lên dẫn đến sự chú ý của Lữ Thái Hậu.
Lữ Thái Hậu nhìn đến Tề Tử Tiêu, sắc mặt không tốt quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau bắt tên kia lại."
Những người chung quanh đều không bắt đầu hành động theo mệnh lệnh làm Lữ Thái Hậu một phen bẽ mặt, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên lạnh lùng nói: "Thái Hậu ở đây là muốn bắt ai?"
"Hoàng Thượng, Thần thị cho rằng chuyện này có điều kỳ quặc, Duyệt Quý Khanh này vừa tới Thiên Sơn liền đưa tới thích khách, còn mang về người không rõ lai lịch, vừa nhìn liền biết hắn chính là chủ mưu." Diệp Cốc Dịch chính khí lẫm liệt nói.
Hà Duyệt trước hết là cả kinh, theo sau ý vị thâm trường cong cong khóe miệng, cũng tiến lên tới gần Diệp Cốc Dịch nói: "Tuệ Thần, ngày thường ta thấy ngươi rất thông minh cơ mà."
"Phốc!" Không biết là ai cười lên làm Diệp Cốc Dịch sắc mặt càng khó coi, Lữ Thái Hậu tâm tình khó chịu nói: "Hoàng Thượng, bản cung cho rằng chuyện hôm nay rất kỳ quặc, phải hảo hảo điều tra."
"Thái Hậu, chuyện này Hoàng Thượng tự biết định đoạt thế nào, chẳng lẽ Thái Hậu cho rằng việc này là Hà Duyệt chủ mưu?" Lãnh Vân Diệu lạnh giọng hỏi làm Lữ Thái Hậu cứng họng không biết trả lời thế nào, Lãnh Diệc Hiên thực không cao hứng, sắc mặt lạnh băng làm các phi thị khác sợ hãi cúi đầu.
Hà Duyệt nghe xong Lãnh Vân Diệu nói, liếc nhìn Lữ Thái Hậu một cái, cười lạnh châm chọc, "Thái Hậu minh giám, Hà Duyệt cũng chỉ là người bị hại, sao có thể chủ mưu chuyện này." Lữ Thái Hậu nhìn về phía Hà Duyệt, Hà Duyệt dời tầm mắt nhìn về phía Diệp Cốc Dịch, mỉm cười nói: "Tuệ Thần, ngươi như thế nào biết ta là mang theo người không rõ lai lịch, chuyện này ngay cả Sở đại nhân cũng không biết."
Sở Hà xác thực không biết, nếu không phảu vừa mới nghe cấp dưới hội báo lại thì cũng không biết Hà Duyệt mang theo một người về, không, chuẩn xác mà nói là Tề Tử Tiêu cứu mạng Hà Duyệt, cũng đích thân đưa người về Thiên Sơn.
Một câu lại làm Diệp Cốc Dịch thay đổi sắc mặt cũng làm Lữ Thái Hậu mất bình tĩnh, Từ Đức Tài tuy rằng vẫn giữ bộ mặt thản nhiên nhưng nhìn ra được trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi lạnh, Đức Phi đè thấp đầu không dám nhiều lời, đến cả Hoa Thần nãy giờ cũng chẳng dám hé răng, chờ đợi Lãnh Diệc Hiên xử trí việc này.
Chính là ai cũng không thể tưởng tượng được Diệp Cốc Dịch không đánh đã khai, Hà Duyệt một câu đã làm Diệp Cốc Dịch ngã xuống vực sâu, Lãnh Diệc Hiên nghe xong cười lạnh nói: "Sở Hà, việc này ngươi đi làm, cần phải tra cho rõ ràng, rốt cuộc là ai dám bày mưu ám hại trẫm cùng ái thị của trẫm."
"Thần lĩnh chỉ!" Sở Hà sau khi nói xong liền chắp tay trả lời: "Bẩm Hoàng Thượng, thần lúc nãy khảo tra tên thích khách kia đã khai."
"Nga, là ai sai sử?"
"Là...thích khách nói là do Duyệt Quý Khanh sai sử, bất quá thần vừa rồi đối với đoạn hội thoại kia liền nhận thấy tên thích khách này chắc chắn nói dối, Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định sẽ làm tên thích khách kia mở miệng khai ra hung thủ thật sự."
Mọi người nghe xong đầu tiên là cả kinh, theo sau lại thầm than mệnh Hà Duyệt tốt còn cái tên Diệp Cốc Dịch kia thật ngu dốt, chuyện này vốn đã xong, ai dè Diệp Cốc Dịch ngu xuẩn không đánh tự khai ra điểm mấu chốt, bây giờ chuyện này hắn không thoát khỏi liên can, nói không chừng chủ mưu chính là Diệp Cốc Dịch.
Mặc kệ lần này chủ mưu có phải là Diệp Cốc Dịch hay không, Diệp Cốc Dịch cũng không trốn thoạt sự truy trách, một đêm này đều không có ai an giấc, ngay cả Hà Duyệt vừa trở về cũng kinh hồn tán đản. Hắn kinh hồn tán đản không phải tại vì có người lợi dụng chuyện này mà hãm hại hắn mà là Lãnh Diệc Hiên từ lúc hắn trở về tới giờ đều không hỏi quá trình diễn ra trước đó, chẳng lẽ hắn không tin lời Tề Tử Tiêu nói?
Trằn trọc khó ngủ, nhưng thật lâu sau vẫn chung quy lâm vào mơ màng, chờ một lẫn nữa tỉnh lại liền phát hiện bản thân đã ở trong cung, kinh dị ngồi daayjm Thải Hà đẩy cửa tiến vào, kinh ngạc hỏi: "Thải Hà, bây giờ là lúc nào rồi?"
"Đã tới giờ trưa rồi nhưng chủ tử không cần lo lắng, thỉnh an ngày hôm nay đã miễn, nói rằng hôm nay sẽ giải quyết chuyện thích khách trước nên hậu cung phi thị không được ra ngoài nửa bước."
Hà Duyệt mang giày vào, đi đến chỗ rửa mặt chải đầu, lấy khăn vải truyền từ tay Thải Hà, lau lau mặt, nói: "Thế sự tình hôm qua đã tra thế nào rồi? Có nghe Sở đại nhân nói gì về thủ phạm không?"
Thải Hà gật đầu, "Thích khách đã cung khai, chuyện này cùng chủ tử hoàn toàn không có quan hệ."
Đây là đương nhiên, Hà Duyệt đột nhiên nhớ tới cái gì, bộ mặt trầm thấp nói: "Nói như vậy là... Tuệ Thần làm?"
"Chủ tử suy đoán không sai, việc này chứng thực là Diệp Cốc Dịch chủ mưu, Hoàng Thượng nghe xong long nhan tức giận lập tức sai người đem hắn bắt lại, ngay cả gia tộc của hắn cũng không may tránh thoát được."
Gia tộc của Diệp Cốc Dịch hình như cũng có người nắm giữ chức quan rất quan trọng trong triều nghe nói còn cùng với Hữu tướng Từ Đức Tài qua lại thân thiết, bất quá nhìn đến trình độ ăn ý làm việc ngày hôm qua, không qua lại mới lạ!"
"Chủ tử, may mắn đêm hôm trước bắt được tin tức, bằng không..."
Hà Duyệt thủ thế, Thải Hà cười cười thay Hà Duyệt trang điểm, nhìn chính mình trong gương, vẫn có điểm nhịn không được khẩn trương, có điểm không thể tin được chính mình lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Kỳ thật trước một ngày đi Thiên Sơn tế bái, sau khi từ Thái Hậu tiếp nhận ý chỉ, Hà Duyệt liền có cảm giác bất an, chuẩn xác theo suy đoán của hắn trong này ắt có âm mưm.
Kết quả ngay đêm đó để Thải Hà bắt được một tên nô tài lén lút, qua một đợt hảo hảo thâm tra mới biết được Diệp Cốc Dịch muốn nhân cơ hội này ở Thiên Sơn hành thích Hoàng Thượng, hơn nữa còn muốn đem chuyện này đổ lên đầu Hà Duyệt, muốn một lần dứt điểm kéo hắn xuống lưng ngựa.
Hà Duyệt lúc mới nghe xong cũng chỉ có phẫn nộ, hắn đã vài lần nhường nhịn, vài lần muốn buông tha có Diệp Cốc Dịch nhưng đối phương lại năm lần bảy lượt hướng hắn gây phiền toái, nếu hắn còn chịu nữa mới không phải là nam nhân.
Vốn dĩ khi biết được chuyện này phải ngay lập tức bẩm báo Lãnh Diệc Hiên, chính là nghĩ đến chuyện này không có chứng cứ xác thực, chỉ bằng một nô tài hầu hạ trong điện của Diệp Cốc Dịch làm sao cho người khác tin phục? Liền tính nếu Lãnh Diệc Hiên có tin thì Diệp Cốc Dịch cũng chẳng nhận được cái trừng phạt gì, cuối cùng Hà Duyệt lựa chọn không nói cho Lãnh Diệc Hiên, tính toán tương kế tựu kế.
Mà sự thật chứng minh kế sách tương kế tựu kế của hắn thành công hoàn mỹ, tuy rằng nửa đường lòi ra một Tề Tử Tiêu nhưng cuối cùng vẫn là kết quả mà hắn bày ra trước đó.
Diệp Cốc Dịch bị tống vào thiên lao cũng có một phần là do hắn thúc đẩy... Hà Duyệt ko ý thức được nhưng biểu tình trên gương mặt đã bán đứng hắn, Thải Hà thấy vậy không thể không nói: "Chủ tử thật thiện tâm, Diệp Cốc Dịch vài lần tìm người hãm hại, nếu lần này không phải chủ tử phát hiện mưu kế của hắn trước chỉ sợ hiện tại người bị tống vào thiên lao chính là chủ tử mà không phải cái tên Tuệ Thần kia."
Đúng vậy, kỳ thật cũng không có cái gì phải tự trách, Diệp Cốc Dịch kia chính là gieo gió gặt bão, cho nên...không hẳn là hắn sai! Hà Duyệt đối với gương đồng tươi cười, Thải Hà thấy vậy cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: "Chủ tử đã từng nói qua nô tỳ hiện tại vẫn còn nhớ rõ, vì bảo hộ người quan trọng, người chẳng sợ không tử thủ đoạn để ngăn chặn hiểm nguy."
Người trọng yếu, với hắn mà nói người quan trọng nhất không phải là..... Lãnh Diệc Hiên hay sao? Không biết vì cái gì hiện tại Hà Duyệt rất muốn được nhìn thấy Lãnh Diệc Hiên, rốt cuộc từ lúc phát sinh chuyện hôm qua, hơn nữa còn gặp được Tề Tử Tiêu, Hà Duyệt lúc này phải mau chóng gặp người kia.
Vừa nghĩ liền làm, Hà Duyệt thật nhanh bước đến cửa điện lại nhớ tới Lãnh Diệc Hiên đã hạ chỉ không được ra ngoài, chỉ có thể thở dài buông tay.
"Chi..."
Ánh sáng chói mắt, thân ảnh cao lớn, khuôn mặt quen thuộc cùng khí chất khí vũ hiên ngang, Hà Duyệt có chút không thể tin được, hắn vừa rồi đang nhớ người này, hiện tại... Lãnh Diệc Hiên cũng vì Hà Duyệt đột nhiên xuất hiện sau cánh cửa mà kinh ngạc nhảy dựng, sau đó thoải mái cười, tiến lên cầm lấy tay Hà Duyệt, nói: "Trẫm đến làm ái thị giật mình?"
Hà Duyệt hoàn hồn, đầu tiên là giơ cao khóe miệng, theo sau tiến lên ôm lấy Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên có chút kinh dị, rốt cuộc là Hà Duyệt chủ động như vậy là rất ít nhìn thấy, tâm tình sung sướng duỗi tay ôm lấy Hà Duyệt.
"Diệc Hiên, ngươi có biết ta vừa nghĩ tới ngươi, cũng gặp ngươi, không nghĩ đến ngươi..."
"Nga, vậy trẫm tới rất đúng lúc a!" Lãnh Diệc Hiên cúi đầu hôn lên đôi môi Hà Duyệt, Hà Duyệt cũng không cự tuyệt, hưởng thụ cùng đối phương nụ hôn sâu nồng nhiệt, nhẹ nhàng đẩy ra, Lãnh Diệc Hiên đưa miệng đến lỗ tai Hà Duyệt nói: "Nếu không vì bận quốc sự, trẫm nhất định làm ngươi."
Kháo, nói chuyện vậy mà cũng không sợ đỏ mặt, Hà Duyệt xấu hổ đẩy Lãnh Diệc Hiên ra, Lãnh Diệc Hiên cười cười, nằm tay Hà Duyệt đi về bên ghê, ngồi xuống dựa vào nhau, Lãnh Diệc Hiên mở miệng hỏi: "Duyệt có thể hảo hảo giải thích chuyện Tề Tử Tiêu như thế nào?"
Quả nhiên vẫn là sẽ hỏi, Hà Duyệt buồn khổ, hắn nên nói như thế nào? Hắn không cho rằng hắn có thể lừa dối Lãnh Diệc Hiên, đối phương tốt xấu gì cũng là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhiều tai mắt như thế nào hắn còn không biết sao? Phim truyền hình cũng hay có mấy tình tiết này.
"Có thể hảo hảo nói không?"
Hà Duyệt kinh ngạc nhảy dựng, ngay sau đó đứng lên khom lưng nói: "Thần thị quả thật không cố ý dấu diếm Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng trách tội."
"Nga, vậy ngươi nói thửu xem người dấu diếm trẫm cái gì?"
Ngạch, khẩu khí này hoàn toàn chính là sinh khí a! Được rồi, Hà Duyệt cảm thấy việc này thật sự mệt mỏi, giải thích không được mà không giải thích cũng không xong.
Cân nhắc vài giây Hà Duyệt vẫn là nỗ lực nói ra, "Hoàng Thượng, kỳ thật người kia cùng thần từ nhỏ là bạn tốt, nhờ Thiên Tự Chương mới ngẫu nhiên gặp lại, Hoàng Thượng cũng biết thần trước đó không lâu ngã bệnh nên ít nhiều không nhớ rõ chuyện quá khứ, đối với Tề Tử Tiêu, Thần thị thực sự không có ấn tượng."
"Hà Duyệt" chân chính kia đã chết mà hắn bất quá chỉ là một linh hồn trôi dạt từ thế kỷ 21, sao có thể nhận thức được Tề Tử Tiêu mà nguyên chủ yêu sâu đậm được, Hà Duyệt chỉ cầu Lãnh Diệc Hiên có thể tin tưởng hắn không cần tiếp tục truy cứu chuyện này, bằng không....hắn cứ như vậy nói ra thân phận thật sự cửa mình, như vậy Lãnh Diệc Hiên liền hoàn toàn tin tưởng hắn đi?
Lãnh Diệc Hiên kỳ thật từ lúc bắt đầu liền hoài nghi thân phận của Tề Tử Tiêu, rốt cuộc hắn đã từng tra qua thân thế bối cảnh của Hà Duyệt, biết được Tề Tử Tiêu này, bất quá Lãnh Diệc Hiên không ngờ tới Hà Duyệt sẽ dấu diếm hắn về chuyện của người này, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy Hà Duyệt tàn nhẫn cự tuyệt Tề Tử Tiêu, hắn tuyệt đối không tha cho tên này được sống yên.
Không sai, đêm đó trời tối mịch, Lãnh Diệc Hiên từ trong miệng ảnh vệ biết được chỗ Hà Duyệt đang ở đâu, vỗn dĩ muốn lập tức đi cứu Hà Duyệt lại không ngờ trong ngôi miếu đổ nát gặp được Tề Tử Tiêu, Lãnh Diệc Hiên lúc đó phẫn nộ rồi, hắn hận không thể xuất hiện một kiếm giết chết tên kia, nhưng nghe thấy Hà Duyệt tàn nhẫn cự tuyệt, Lãnh Diệc Hiên mới bình tĩnh cùng nhanh chóng rời đi.
Hà Duyệt thấy Lãnh Diệc Hiên vẫn lạnh mặt trầm mặc, rất là lo lắng, khẩn trương tính toán chuẩn vị nói ra thân phận của mình liền nghe Lãnh Diệc Hiên nghiêm túc nói: "Duyệt, đừng lừa gạt ta nữa."
Không phải xưng "trẫm" mà là xưng "ta", nhìn ra được tính nghiêm trọng của sự việc, Hà Duyệt xin lỗi cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, về sau nhất định không dối gạt ngươi nữa."
Lãnh Diệc Hiên thấy được Hà Duyệt chính là thành tâm xin lỗi mình liền xuôi đi không ít tức giận, duỗi tay kéo Hà Duyệt làm đối phương ngã vào ngực mình, bên tai người yêu nhẹ giọng nói: "Tối nay không tha cho người!" Hà Duyệt thân thể run run, ngươi nói là bận chuyện quốc sự a! (Hôn quân ;v)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...