Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Tiêu Sở Nhiên mang tin tức tới làm Hà Duyệt mười phần kinh dị, bất quá cũng may Tiêu Sở Nhiên nói cũng chỉ là mạch nước ngầm nhỏ, chưa gây ra đại họa gì cũng không quá gay gắt như Hà Duyệt từng nghĩ, nhưng có thể nói ra từ miệng Tiêu Sở Nhiên cũng biết được chuyện này không đơn giản.

"Hoàng Thượng, thần cho rằng việc này rất hệ trọng, cần phái quan viên tự mình đi trấn an bá tánh, tốt nhất có thể cử ngự đến Lâm An xem tình hình dịch bệnh."

Hà Duyệt trầm mặc nhìn Lãnh Diệc Hiên, hắn muốn biết Lãnh Diệc Hiên sẽ an bài như thế nào, nhưng Lãnh Diệc Hiên chỉ nhíu mày chứ không mở miệng, Hà Duyệt lòng nóng như lửa đốt chỉ có thể đứng ra nói: "Hoàng Thượng, Thần thị cũng tán thành ý kiến của Tiêu đại nhân."

Tiêu Sở Nhiên nghe lời Hà Duyệt, trong lòng vui mừng, kích động dò hỏi: "Nói vậy xem ra Duyệt Khanh cũng biết tiền căn hậu quả, Sở Nhiên bất tài, không thể vì Hoàng Thượng phân ưu, vì bá tánh giải nạn, thỉnh Duyệt Khanh ra một cái chủ ý chỉ điểm."

Lãnh Diệc Hiên liếc nhìn Tiêu Sở Nhiên một cái, trong lòng hắn biết rõ Tiêu Sở Nhiên nói lời này là có ý gì, Lãnh Diệc Hiên chỉ có thể thầm than nhân tài quốc gia khiếm khuyết nhưng hiện nay xác thực là không có biện pháp, Lãnh Diệc Hiên đành mở miệng hỏi: "Duyệt có đề nghị gì không?"

Này vẫn là lần đầu tiên từ vụ việc Lâm An mà Lãnh Diệc Hiên hỏi ý kiến của Hà Duyệt, nếu là trước đây Tiêu Sở Nhiên đã sớm tự mình tìm tới cửa dò hỏi rồi, cũng không biết có phải mệnh lệnh của Lãnh Diệc Hiên hay không? Tuy rằng không hiểu nguyên nhân Lãnh Diệc Hiên làm vậy nhưng nếu bây giờ hắn đã mở miệng, hơn nữa mình cũng nguyện ý xuất lực, liền nói: "Kỳ thật việc này cũng không khó làm."

"Không khó làm?" Tiêu Sở Nhiên kinh dị, Lãnh Diệc Hiên cũng kinh dị, vấn đề bọn họ bối rối hồi lâu thế nhưng từ miệng Duyệt ra lại là một câu không khó! Thật đáng kinh ngạc!

Hà Duyệt xấu hổ cười cười, "Hiện tại vấn đề Lâm An gặp phải chính là chuyện ăn ở và dịch bệnh của bá tánh, như vậy chúng ta cứ hốt thuốc đúng bệnh đi."

Tiêu Sở Nhiên hỏi: "Hốt thuốc đúng bệnh?"

Hà Duyệt gật đàu, "Hoàng Thượng có thể hạ chỉ cấp Hoài Thanh hay các tri châu tri phủ lân cận làm cho bọn họ bố trí những phòng ốc trống không sử dụng cho nạn dân, sau đó Hoàng Thượng lại phái ngự y qua đó hội chẩn, chờ bệnh dịch thoái lui cho các quan phủ địa phương đăng ký hộ tịch, những người thân thể cường tráng có thể về Lâm An giúp trúng kiến quê hương, thu hoạch thù lao có thể giúp gia đình vài đồng áo cơm, chờ Lâm An trùng kiến xong những người hồi hương có thể miễn ba năm tiền thuế, những người không trở về thì để quan viên địa phương thống nhất an bài, mà phí tổn trung gian của triều đình sẽ phái người giám sát, nếu dám có hành vì gian dối ắt chu di cửu tộc, như thế, cái gọi là mạch nước ngầm của Lâm An cũng sẽ lặng lẽ trôi đi."


Tiêu Sở Nhiên kinh ngạc, hắn nhớ tới lần trước cách mà Hà Duyệt nêu lên để ổn thỏa nạn dân cùng với lần này, Tiêu Sở Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, kinh hỷ hướng Lãnh Diệc Hiên hành lễ, "Hoàng Thượng, thần cho rằng ý kiến của Duyệt Khanh thật ổn thỏa, không chỉ có thể trấn an được lòng dân mà còn đề ép xuống các vấn đề có thể phát sinh."

Lãnh Diệc Hiên gật đầu, tỏ vẻ tán thành lời Tiêu Sở Nhiên nói, ngay sau đó nhìn về phía Hà Duyệt, "Duyệt, tài học của ngươi....trẫm cảm thấy sâu sắc vui mừng."

Hà Duyệt kinh dị, bi thương phát lạnh cười cười, ngay sau đó giật giật tay áo tự hỏi có hay không nên nói tới chuyện chế độ khoa cử cho Lãnh Diệc Hiên hay không, Lãnh Diệc Hiên an bài thích đáng chuyện Lâm An cho Tiêu Sở Nhiên, cũng muốn đem biện pháp này dùng ở Mang Thành, Tiêu Sở Nhiên nghiêm túc tiếp nhận ý chỉ, Lãnh Diệc Hiên cười gật gật đầu.

Rốt cuộc là lấy ra hay không lấy đây? Nếu lấy ra e rằng có thể phơi bày sự thật hắn không phải là người ở thế giới này nhưng nếu không lấy ra sẽ rất uổng phí công sức mà mình tỉ mỉ làm ra. Hà Duyệt thở dài lắc đầu, Lãnh Diệc Hiên nhìn thấy, quan tâm hỏi: "Duyệt đối với việc này còn gì bất mãn?"

"A! Không có..." Hà Duyệt lắc đầu, nhìn Tiêu Sở Nhiên cùng Lãnh Diệc Hiên, thở dài nói: "Kỳ thật...Thôi! Tới đâu hay tới đó đi."

Lãnh Diệc Hiên cùng Tiêu Sở Nhiên mù mịt, Hà Duyệt lấy từ tay áo ra một chồng giấy đưa cho Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên nhìn những chữ phồn thể không tính là đẹp viết trên mặt giấy, ý cười dò hỏi: "Duyệt đây là cho ta xem ngươi luyện chữ?"

Hà Duyệt chớp chớp mắt, ngay sau đó liếc mắt xem thường, bất mãn nói: "Hoàng Thượng người đừng có ở trước mặt Sở Nhiên giễu cợt thư pháp của Thần thị."

Tiêu Sở Nhiên nhấp miệng cười vài tiếng, Lãnh Diệc Hiên vậy mà sảng khoái cười to, Hà Duyệt bĩu môi, "Hoàng Thượng, Thận thị trình lên chính là kiến nghị liên quan đến chế độ triều đình, nếu có chế độ này Hoàng Thượng không cần phải sầu não không có nhân tài nữa."

Lãnh Diệc Hiên kinh ngạc, Tiêu Sở Nhiên khiếp sợ, Lãnh Diệc Hiên vội vàng lấy sấp giấy ra, nhìn mặt trên mấy chứ viết to, miệng thì thầm đọc: "Chế độ kho cử."

"Không sai, Hoàng Thượng, Thần thị hôm qua lật xem sách cổ Huyền Minh Quốc, phát hiện hiện nay triều đình tồn tại một tai họa ngầm." Có lẽ là đã nghĩ kỹ càng, Hà Duyệt cũng không hề sợ chuyện mình nói hôm nay sẽ kéo tới bất kỳ hậu quả nào, tiếp tục trần thuật: "Huyền Minh Quốc từ khi khai quốc đến nay đều áp dụng chế độ huân quý truyền thừa nhưng như vậy kết quả lại làm cho đám người quý tộc đó tùy ý làm bậy, lũng đoạn triều cương, Lâm An chính là ví dụ điển hình, Hoàng Thượng chắc cũng rõ ràng chú ý tới những cái văn võ bá quan đềun phải xem sắc mặt của người nào đó mới dám lên tiếng."


Tiêu Sở Nhiên lúc ban đầu không quá minh bạch hàm ý của Hà Duyệt nhưng vừa nhắc đến chuyện Lâm An vừa qua, Tiêu Sở Nhiên cũng hiểu Hà Duyệt nói xem sắc mặt là ý gì. Nhìn khuôn mặt Lãnh Diệc Hiên lạnh băng, Tiêu Sở Nhiên biết Hà Duyệt nói trúng chỗ mấu chốt trong lòng Lãnh Diệc Hiên rồi.

"Vậy Duyệt Khanh có chủ kiến gì?"

Hà Duyệt hướng Tiêu Sở Nhiên cười cười, ngay sau đó hướng mắt lên nhìn sấp giấy có ghi mấy chữ chế độ khoa cử bắt mắt trên ngự án thư, "Sở Nhiên, ngươi tuy rằng thân phận Lân nhi, nhưng đạo trị quốc lại rất tài tình, người khác nói ngươi chỉ vì được thừa kế vị trí này nhưng theo như ta thấy, cho dù ngươi không thừa kế từ cha ngươi thì cũng dư sức thi đậu công danh."

Lãnh Diệc Hiên đem một mặt giấy trắng rời qua, nhìn chậm rãi vào những chứ cái bên dưới, thậm chí còn phát họa ra một bộ bực họa kỳ quái, bất quá dù ký quái đến đâu Lãnh Diệc Hiên cũng hiểu ra hàm ý của Hà Duyệt.

Tiêu Sở Nhiên nhìn thấy những hình vẽ bên dưới cũng rất kích động, kích động bao hàm tò mò, Hà Duyệt chỉ vào sợ đồ giải thích, "Hoàng Thượng, Thần Thị đây là miêu tả chi tiết nhưng kết luận cũng chỉ có một câu."

"Trừ bỏ huân quý thừa kế chi đạo, chiêu cáo nhân tài toàn thiên hạ, tự Hoàng Thượng đề danh vào triều làm quan."

Chỉ một câu nói ngắn gọn này nhưng Lãnh Diệc Hiên cùng Tiêu Sở Nhiên đã trong đó cảm nhận được sức ảnh hưởng sâu sắc của nó.

"Từ từ, Duyệt Quân, ý của ngươi là cho bá tánh ở Huyền Minh Quốc đều có thể tham gia loại chế độ khoa cử này?"

Hà Duyệt gật đầu, "Đúng vậy, từ thi hương đến thi phủ rồi thi hội thi đình, cũng chính là làm văn nhân đó tài tử đó thông qua thi hương mà trở thành tú tài thi phủ, nếu thi đậu tú tài liền miến đi thuế trong nhà, có được công danh tú tài mới có thể vào kinh thành thi hội, thi hội đề danh cử nhân, cử nhân có thể ở các hương trấn châu phủ làm quan, chức quan không cần quá lớn. Mà thi hội chính là ba người xuất sắc nhất có thể tiến cung tham gia thi đình, cũng chính là Hoàng Thượng tự mình ra đề, cuối cùng là Hoàng Thượng đề danh bảng vàng đệ nhất Trạng nguyên, đệ nhị Bảng nhãn, đệ tam Thám hoa."


Trang giấy giải thích thật tỉ mỉ chế độ khoa cử như mây trôi nước chảy, hơn nữa Hà Duyệt nói chế độ khoa cử manh đến nhiều chỗ tốt đừng nói Tiêu Sở Nhiên tâm động, ngay đến cả Lãnh Diệc Hiên cũng đều kinh hỷ vạn phần, đây chính là thứ mà hắn chờ đợi đã lâu, không nghĩ tới người hắn yêu lại mang đến một kinh hỷ vạn phần như vậy.

"Duyệt Quân, Sở Nhiên cam bái hạ phong." Tiêu Sở Nhiên hướng Hà Duyệt hành đại lễ, Hà Duyệt sợ tới mức vội vàng tiến lên đỡ lấy Tiêu Sở Nhiên, "Sở Nhiên ngươi làm cái gì vậy?"

"Duyệt Quân, ngươi cũng biết điều ngươi trình lên hôm nay có ý nghĩa thế nào đâu."

Đương nhiên là Hà Duyệt biết, đây chính là chến độ nổi danh thới Tống, nhưng bộ chế độ đó có một lỗ hổng rất lớn đó chính là trọng văn khinh võ. Cho nên tại chế độ khoa cử mới này, Hà Duyệt cũng có thêm cải biến, đưa ra thêm một công danh Võ Trạng nguyên.

"Võ Trạng nguyên, thông qua luận võ đề danh?"

Hà Duyệt gật gật đầu, đem tầm mắt dừng trên người Lãnh Diệc Hiên, nghiêm túc nói: "Diệc Hiên, không thể trọng võ khinh văn cũng không thể trọng văn khinh võ, cả hai đều cần thiết để bổ trợ cho nhau cũng chính là cái gọi là cân bằng, người giỏi võ thông qua luận thị đạt được Võ Trạng nguyên ra sức bảo vệ biên cương, văn nhân tài tử thì thông qua thi đình được đề danh Trạng nguyên vào triều làm quan yết kiến lời hay, giúp quốc gia lớn mạnh, dân chúng ấm no."

"Hay cho một câu quốc gia lớn mạnh, dân chúng ấm no!"

Hà Duyệt quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Vân Diệu vỗ tay bước vào, chỉ cười nhạt, sau khi hành lễ, Lãnh Vân Diệu nhìn Lãnh Diệc Hiên cười nói: "Hoàng Thượng, thần nghĩ người nên nâng phân vị của Duyệt Khanh lên."

Lãnh Diệc Hiên cười nhạt, Tiêu Sở Nhiên liếc mắt xem thường nhìn Lãnh Vân Diệu một cái, Hà Duyệt trên lưng phát lạnh nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên trầm mặc một hồi mới nói: "Thời điểm chưa tới."

Không phải là không tiến mà là thời điểm chưa tới, Lãnh Vân Diệu cùng Tiêu Sở Nhiên đều tươi cười, Hà Duyệt chỉ có thể mặt đỏ tai hồng, nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hiên cùng Lãnh Vân Diệu bàn luận về chế độ khoa cử, tâm Hà Duyệt cũng thoải mái hơn nhiều, tiến lên nói: "Thần thị không quấy rầy Hoàng Thượng nữa, đi trước cáo lui."

Lãnh Diệc Hiên gật đầu nhưng Lãnh Vân Diệu lại không đồng ý, nhanh chóng ngăn cản Hà Duyệt rời đi, vẻ mặt giảo hoạt cười cười, "Thần từu trong miệng Tiêu đại nhân biết được Duyệt Khanh biết rất nhiều điều hay, so ra không biết Duyệt Khanh có cách kiếm tiền nào không, không bằng..."

"Vương gia...."


Lãnh Vân Diệu nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên, phát hiện vẻ mặt đối phương không cao hứng, nhanh chóng giải thích: "Sở Nhiên, ngươi cũng biết ngân khố đang khan hiếm."

Lãnh Diệc Hiên tuy rằng là Hoàng Đế Huyền Minh Quốc nhưng có rất nhiều chuyện Lãnh Vân Diệu còn phải hỗ trợ, liền giống như chuyện kiếm tiền vào quốc khố, hiện nay có người có năng lực bên cạnh Lãnh Vân Diệu làm sao có thể bỏ qua để lấy biện pháp hay?

Hà Duyệt cũng hiểu nếu hắn hôm nay không nói, Lãnh Vân Diệu sớm hay muộn cũng đu theo hắn làm phiền, đành ấp a ấp úng nói: "Biện pháp cũng không phải là không có."

Lãnh Diệc Hiên kih dị, Tiêu Sở Nhiên kinh hỷ, Lãnh Vân Diệu cười ha ha, "Ta biết ngươi có biện pháp mà, mau nói cho bản vương nghe."

"Cũng chỉ là thương mậu bình thường lui tới, Huyền Minh Quốc có vị trí địa lý thật tốt, không nói đến chuyện lương thực, ngay cả chuyện thu hoạch các sản vật phong phú dưới đáy biển cũng đã kiếm được một bút tiền rồi, còn có các loại mã não, phỉ thúy, trân châu, tân châu chính là..." Hà Duyệt hứng thú tăng vọt nói về các cách kiếm tiền hiện đại, hoàn toàn quyên mất đây là thời cổ đại, thậm chí là một xã hội lạc hậu.

Nói xong, khát nước, uống một ngụm trà, phát hiện sắc mặt mọi người ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, Hà Duyệt mới bừng tỉnh đại ngộ ý thức được chính mình nói nhiều rồi, vội vàng buông tha chén trà lấp liếm nói: "Đây..đây chỉ là ta đột phát ý tưởng, nói đến hiệu quả thì phải thực nghiệm mới biết được."

Âm thanh câu nói cuối cùng rất nhỏ nhưng mấy người Lãnh Diệc Hiên vẫn là nghe được, từ sau lần Hà Duyệt nói ra cách giải quyết vụ việc Lâm An đến khi nói đến chế độ khoa cử, mấy người này đã minh bạch Hà Duyệt không phải là người bình thường, mà ẩn bên trong tồn tại bí mật gì, trừ bỏ Hà Duyệt cũng chỉ có thể dựa vào Lãnh Diệc Hiên mà biết.

Lãnh Diệc Hiên biết rõ Hà Duyệt đối với hắn che dấu điều gì đó nhưng hắn sẽ không đi dò hỏi, hắn muốn chính miệng Hà Duyệt nói cho hắn biết, cho nên Lãnh Diệc Hiên cũng chỉ cười thản nhiên, không đi rối rắm Hà Duyệt nguyên cớ cho sự thông tuệ bất thường này.

Lãnh Diệc Hiên không truy cứu làm Hà Duyệt thở phảo nhẹ nhõm, trong lòng cảm tạ cũng là lúc không biết có nên nói cho Lãnh Diệc Hiên biết về thân phận thật sự của mình hay không, nhưng nghĩ đến có thể sẽ nguy hiểm vẫn là nhẫn nại xuống dưới, ở trong Ngự Thư Phòng cùng Lãnh Vân Diệu và Tiêu Sở Nhiên dùng bữa tối mới hồi cung nghỉ ngơi.

Hôm sau vốn dí đang ôm tâm tình thật tốt hướng Lan Tích Điện của Hoa Thần thỉnh an, nhưng chẳng biết Hoa Thần trúng tà gì mà nhìn thấy Hà Duyệt liền nói rất nhiều lời khó nghe, Hà Duyệt cũng chỉ cười lạnh một tiếng, mặt không biểu tình nói: "Thần thị thân thể không khỏe, thứ Thần thị cáo lui." Không cho Thượng Quan Tuyết sắc mặt, xoay người rời đi khiến Thượng Quan Tuyết "lạch cạnh" một tiếng đem cái bàn ly đánh nát.

(* Chuẩn bị có một phiên ngoại nhỏ làm quà nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui