Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

"Duyệt Quân, ta muốn xuất cung."

Hà Duyệt kinh dị, xuất cung? Vì cái gì phải xuất cung, không phải vừa về chưa đến một tháng sao?

Triệu Du cười nhạt nói: "Mấy hôm nay Hoàng Thượng tới Tử Du Điện cũng chính vì muốn khuyên bảo ta."

"Khuyên bảo?" Hà Duyệt không hiểu, nhưng lát sau Hà Duyệt liền minh bạch, Lãnh Diệc Hiên cùng Triệu Du không có.... "Ngươi cùng Hoàng Thượng..."

Triệu Du cong miệng cười khẽ, "A, Duyệt Quân, Hoàng Thượng đối với ngươi vô vàn sủng ái không phải có thể tới cung điện khác dễ dàng như vậy." Nhớ tới tình cành mấy đêm trước, Triệu Du vẫn không nhịn được nổi lên ưu thương nhàn nhạt, nói: "Duyệt Quân, ta cùng Hoàng Thượng cái gì cũng chưa phát sinh, ngươi cứ yên tâm."


Hà Duyệt bĩu môi không nói gì, Triệu Du tiếp tục nói: "Hoàng Thượng giảng giải cho ta biết thân thể ta sẽ không chỉ vì tử kim đan mà hoàn toàn khôi phục, còn phải đi Tử Mạch Quốc trị liệu, Hoàng Thượng nói sẽ giúp ta an bài thật tốt."

Kỳ thật khi Triệu Du nghe Lãnh Diệc Hiên nói mình rời đi, chỉ có đau lòng không có kinh ngạc, hắn kỳ thật biết Lãnh Diệc Hiên sở dĩ triệu hắn vào cung chính là trị liệu cho hắn, hiện tại nhờ có tử kim đan mà thân thể đã khá hơn rất nhiều nhưng hắn biết sớm hay muộn Lãnh Diệc Hiên sẽ mở miệng kêu hắn rời đi, chỉ là chưa từng nghĩ sẽ nhanh như vậy thôi.

Hà Duyệt không rõ ràng lắm Lãnh Diệc Hiên cùng Triệu Du đã nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình bi thương của đối phương xem ra chuyện này đã định, Lãnh Diệc Hiên đây là muốn chém đoạn dĩ vãng sao?

"Duyệt Quân ngươi cũng biết ta yêu Hoàng Thượng." Hà Duyệt trầm mặc, Triệu Du tiếp tục nói: "Ta hướng Hoàng Thượng biểu lộ tấm chân tình nhưng người chỉ nói một câu." Triệu Du nhớ tới chuyện đêm qua, không đanh lòng lã chã rơi lệ, rõ rằng hắn vẫn luôn yêu người kia lại chờ đợi chỉ được một câu "Trẫm cả đời chỉ yêu Duyệt."

Từng giọt từng giọt lệ thực sự khiến người khác đau lòng, Hà Duyệt cũng không có mở miệng an ủi, như vậy chỉ càng thêm châm chọc tình cảm của Triệu Du mà thôi cho nên chờ Triệu Du lau hết nước mắt, Hà Duyệt mới nói: "Thực xin lỗi."

Triệu Du iinh ngạc sau đó cười khổ nói: "Duyệt Quân, ta muốn không phải lời xin lỗi của ngươi, mà là đáp án của ngươi."

Đáp án! Hà Duyệt bừng tỉnh đại ngộ sau chỉ có thể âm thầm cúi đầu, Triệu Du tiến lên cầm tay Hà Duyệt, hai người đói diện nhau, Triệu Du ôn nhu nói: "Duyệt Quân, hậu cung là nơi thị phị, tuy ngươi vô tư nhưng cũng nhớ đề phòng, hiện tại Tử Hi rất cần ngươi dìu dắt."

Hà Duyệt gật gật đầu, Triệu Du tiếp tục nói: "Diệp Cốc Dịch cung Tưởng Di tâm tư quá lớn, sớm muộn gì cùng đối với ngươi ra tay, nên đề phòng cao độ."

Diệp Cốc Dịch, dù sao từ lần trúng độc trước đã xé rách mặt từ lâu, Hà Duyệt nhưng thật ra không sợ, nhưng đến Tưởng Di âm hiểm, Hà Duyệt thực ra có chút e ngại, nữ nhân này tâm tư phỏng chừng so với Đức Phi còn thâm độc hơn. Nghĩ đến hậu cung này nhiều người đều là địch nhân của hắn, Hà Duyệt liền phiền lòng, thở dài than trời không ngừng.


"Ta sẽ cẩn thận."

Triệu Du vừa lòng gật đầu, lại lải nhải vài câu sau đó để Hà Duyệt rời đi, nhìn Tử Di Điện huy hoàng kia, tâm tình Hà Duyệt thực buồn bực, thế nên lúc ở Dự Thạch Viên gặp được Lãnh Diệc Hiên sắc mặt cũng chẳng tốt lên tý nào.

Hà Duyệt thực lãnh đạm hướng Lãnh Diệc Hiên hành lễ, sau đó phủi tay áo rời đi làm Tôn Đạo Toàn, Thải Hà cùng mấy cung nữ sợ tới mức kinh hồn tán đản, mà Lãnh Diệc Hiên chỉ khẽ cười rồi bám theo Hà Duyệt về Xích Nguyệt Điện, cùng tiến vào nội điện rồi ôm người kia vào trong ngực.

"Hoàng Thượng, Thần thị không thoải mái, thỉnh Hoàng Thượng buông tay."

"Không thoải mái, tuyên ngự y đến xem."

Hà Duyệt duỗi tay ngăn Lãnh Diệc Hiên lại, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, dùng ánh mắt nói ngươi đây là thực không hiểu hay giả bộ không hiểu dây? Lãnh Diệc Hiên vẫn thực bình tĩnh, biểu tình không lộ ra một tia xin lỗi chọc cho Hà Duyệt nhìn không được đẩy đối phương ra, nói: "Hoàng Thượng, Thần thịn muốn nghỉ ngơi."


"Nghỉ ngơi?" Lãnh Diệc Hiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ngay sau đó ý vị thâm trường cười cười, đi đến bên người Hà Duyệt, lại một lần nữa ôm vào ngực, "Duyệt là còn giận ta đi?"

"Thần thị có gan to bằng trời cũng không dám buồn bực Hoàng Thượng."

Lãnh Diệc Hiên duỗi tay nhéo nhéo cái mũi Hà Duyệt, "Thực sự không sinh khí?"

"Bang!" Hà Duyệt quay đầu hừ một tiếng, Lãnh Diệc Hiên cười lại gần sát Hà Duyệt, Hà Duyệt cảm giác được đối phương có ý đồ gây rối, lập tức hô: "Ngươi, ngươi làm cái gì?"

"Ái thị chính là mệt mỏi, trẫm đành hậu hạ ái thị nghỉ ngơi vậy." (hành hạ >__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận