Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

"Ngươi còn không biết tội!"

"Hoa Thần, tuy rằng ngươi thống lĩnh Đông Khu nhưng cũng không thể bôi nhọ ta."

"Làm càn, có người chỉ ra chỗ sai ngươi còn dám ngụy biện?"

Hà Duyệt cười lạnh một tiếng, "Ta chưa làm ra cái gì sai cả." Đối với Diệp Cốc Dịch kích động như vậy Hà Duyệt có lý giải, hắn cùng Diệp Cốc Dịch từ trước tới nay không đội trời chung, hiện giờ có cơ hội kéo hắn xuống ngựa, Diệp Cốc Dịch như thế nào có thể không nắm bắt.

Tưởng Di bước ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Duyệt Khanh, đây là ngươi không đúng rồi, nếu ngươi làm việc này thì hướng Hoa Thần nhận tội cầu một cái tình nói không chừng có thể xử lý nhẹ, bằng không, Hoàng Thượng nơi đó...."

"Tịch Tần, là ta làm ta sẽ nhận, không phải ta làm tuyệt đối sẽ không xuống nước." Hà Duyệt lạnh lùng nói.

"Bang!" Thượng Quan Tuyết vỗ cái bàn thật mạnh, "Bản quân sẽ làm ngươi thua tâm phục khẩu phục." Công công bên người Thượng Quan Tuyết cho một cái ánh mắt, có người cầm túi tiền ra tới, Thượng Quan Tuyết kêu: "Lý Thái y, ngươi đến xem túi tiền này, trên đó có phải hay không có độc?"

Lý Thái y không dám chậm trễ, lập tức tiến lên cầm túi tiền cẩn thận ngửi ngửi, lại dùng một cây ngân châm cắm vào túi. Đến khi cây ngân châm hóa đen mang đến trước mặt Hoa Thần, không cần nghe Lý Thái y giải thích, phẫn nộ nhìn về phía Hà Duyệt, "Ngươi còn cái gì để nói?"

Hà Duyệt không hé răng mà là nhìn cây ngân châm trong tay Lý Thái y, ngân châm ở thời cổ đại chính là dụng cụ nhận biết độc tính tốt nhất như vậy cho thấy trên túi tiền xác thực là có độc vật, là ai hạ, Lục Nhi? Không có khả năng, cùng nữ này Thải Hà đã tìm hiểu qua, không có vấn đề, như vậy chính là....

"Hoa Thần, Duyệt Khanh này không chịu nhận tội." Diệp Cốc Dịch ở bên tai Thượng Quan Tuyết thổi gió khuyến khích.

Triệu Du nhìn không được, ở phía trước Thượng Quan Tuyết đang bốc hỏa nói: "Hoa Thần, hiện tại không phải lúc tìm xem ai hạ độc, thân thể Mộ Dung Trung Thị quan trọng hơn."

"Quý Khanh..."

"Tuệ Thần, chẳng lẽ ngươi cho rằng thân thể Mọ Dung Trung Thị không quan trọng?" Triệu Du lạnh lùng nhìn Diệp Cốc Dịch.

Diệp Cốc Dịch biết rằng luận về địa vị thì mình vẫn hơn Triệu Du một bậc nhưng về độ sủng ái thì hắn không bằng, không bằng nói phân vị Hoa Thần mà Thượng Quan Tuyết đang đảm nhận này lý ra nên thuộc về Triệu Du, chỉ cần Triệu Du không mắc phải chuyện trúng độc kia.


Diệp Cốc Dịch trầm mặc Thượng Quan Tuyết cũng không quan tâm, ghé mắt liếc nhìn Triệu Du một cái, quay đầu lại nhìn về Lý Thái y hỏi: "Lý Thái y, thân thể Mộ Dung Trung Thị..."

Lý Thái y khom lưng, "Hoa Thần yên tâm, Mộ Dung Trung Thị chính là trúng độc bình thường, tính mạng không đáng ngại, chỉ cần uống vài lần thuốc là có thể chữa khỏi."

Mọi người nghe Lý Thái y nói đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hà Duyệt cũng không ngoại lệ, hắn chưa từng nghĩ tới vì mình mà lại liên lụy người khác.

Giải độc không là vấn đề, như vậy việc ai hạ độc lại tiếp tục vì thế đề tài lại chuyển lên người Hà Duyệt, nhưng lần này chính là Triệu Du mở miệng.

"Duyệt Khanh trước đây cũng bị thụ độc, đối với loại hạ độc này khẳng định thống hận như thế nào có thể ra tay hạ độc người khác, còn thỉnh Hoa Thần xem xét."

Hà Duyệt không nghĩ tới Triệu Du sẽ vì hắn mà cầu tình, kỳ thật quan hệ của hắn cùng người này rất là vi diệu, chỉ mới gặp nhau ở Hòa Hương Viên hội tụ, ngày thường cunngx không có kết giao gì hiện tại lại ra mặt giúp chính mình, trong lòng Hà Duyệt thực sự phức tạp.

"Quý Khanh, lời ngươi nói sai rồi, cái gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm, những gì ngươi hiểu biết bất quá chỉ là mặt ngoài thôi."

Hà Duyệt hung hăng nhìn về phái Diệp Cốc Dịch, tên hỗn đản này rõ ràng là đang đối địch với mình, khó trách nhiều ngươi như vậy đều nhắc nhở hắn, hậu cung này không sạch sẽ thậm chí chính hắn cũng đã rõ ràng nhưng Hà Duyệt trước giờ vẫn chưa đúc kết ra được cái gì bởi vì những lần trước đó bị tổn thưởng chỉ có mình hắn nhưng qua ngày hôm nay, Hà Duyệt nhận ra chính mình nên hảo hảo một lần nhìn nhận lại.

"Hà Duyệt, ngươi còn không biết tội?"

Hà Duyệt nhìn về phía Thượng Quan Tuyết, mặt không biểu tình nói: "Ta không có làm gì cả, ta cùng Mộ Dung Trung Thị quan hệ cũng không tệ lắm, ta có lý do gì để hại hắn?"

"Đúng là bởi vì quan hệ không tội nên mới lo lắng hắn đi câu dẫn Hoàng Thượng nên ngươi mới đối hắn hạ độc thủ."

Hà Duyệt nghe xong lời Diệp Cốc Dịch nói cười lạnh một tiếng, "Câu dẫn..."

Thượng Quan Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Cốc Dịch, Diệp Cốc Dịch biết rõ chính mình nói lỡ lời liền câm miệng trầm mặc, Tưởng Di bên cạnh châm chọc cong cong khóe miệng, nhìn về phía Hà Duyệt mở miệng nói: "Hoa Thần, chuyện này nhân chứng vật chứng đều đủ cả, không cần thiết phải nghe hắn giải thích."


"Tịch Tần, ta tự nhận là ngươi là người biết lý lẽ, hiện giờ xem ra cũng bất quá là nhìn vẻ bên ngoài thôi." Hà Duyệt trào phúng nói cũng không thèm nhìn sắc mặt Tưởng Di, lại một lần nữa đối mặt Thượng Quan Tuyết, "Hoa Thần, ngươi muốn vấn tội ta, ta đây cũng đến đem sự tình làm cho rõ ràng, bằng không ta kiến nghị mang chuyện này nói cho Hoàng Thượng để người phái người đi điều tra."

Hà Duyệt lấy Hoàng Thượng ra không thể không nói ngăn chặn đám người này kêu la, ngay cả Chu Tử Hoa vừa tiến vào Lâm Hoa Điện cũng giật mình nhảy dựng, kỳ thật ở đây người nói cái gì Hoàng Thượng sẽ nghe trừ Triệu Du ra cũng chỉ có mình Hà Duyệt.

Hà Duyệt thấy Thượng Quan Tuyết trhay đổi sắc mặt, khóe miệng khẽ nhếch, ôn hòa tiếp tục nói: "Đương nhiên Hà Duyệt cũng sẽ không làm như vậy, cái chuyện vặt vẵn này ta cũng chẳng dám làm phiền người."

Thượng Quan Tuyết nhướng mày: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Hà Duyệt vẻ mặt nghiêm túc, "Trước khi vấn tội ta, ta có vài lời muốn nói."

"Không..."

"Hoa Thần, vẫn là nên đem chuyện này điều tra rõ ràng cho thỏa đáng bằng không lại làm chuyện cho nàng chê cười." Triệu Du đánh gãy lời Diệp Cốc Dịch, mà Thượng Quan Tuyết cũng biết Triệu Du nói từ nàng này là chỉ ai (còn ai ngoài con mẹ Từ Tuệ nữa), ánh mắt lạnh thấu xương đồng thời thanh âm băng lãnh nói: "Hảo, bản quân cho ngươi nói vài điều."

"Hoa Thần..."

Thượng Quan Tuyết trừng Tưởng Di, "Là ngươi chủ trì hay bản quân chủ trì!?"

Tưởng Di đương nhiên biết khẩu khí của Thượng Quan Tuyết lộ ra vẻ bất mãn, lập tức câm miệng nhìn Hà Duyệt bên cạnh nàng đi qua.

Hà Duyệt đầu tiên nhìn thoáng qua Mộ Dung Bách, theo sau ánh mắt lại dừng trên người Lục Nhi đang run cấm cập trên mặt đất, sau đó lại nhìn thoáng qua Tử Ngọc, Tử Ngọc sau khi Hà Duyệt chuyển tầm mắt qua Lý Thái y lập tức lặng lẽ lui ra.

"Lý Thái y có biết Mộ Dung Trung Thị bị trúng là độc gì không?"


"Mộ Dung Trung Thị chính là bị trúng loại độc thường thấy nhất Huyền Minh Quốc- chuột độc."

"Chuột độc ngươi nói là cái chuyên dùng để giết chuôt?"

"Đúng vậy, loại độc này thường được người dùng để giết chuột nhưng khi người dùng loại thuốc này thì sẽ trở nên ngu dại."

Nghe thấy hai chữ ngu dại này Hà Duyệt liền minh bạch chính mình hiểu sai về loại độc này rồi, còn tưởng rằng công dụng giống thuốc diệt chuột chứ.

"Lý Thái y, ngươi là nói ngu dại, là ăn qua loại thuốc này người đều sẽ ngu dại?" Triệu Du mở miệng hỏi.

"Thần chưa từng gặp qua, chỉ là nghe nói nhân gian có loại bệnh dịch này."

"Kia Mộ Dung Trung Thị..."

"Duyệt Khanh xin yên tâm, Mộ Dung Trung Thị trúng là loại chuột độc bình thường, loại chuột độc này sẽ không ảnh hưởng thần trí người khác sẽ chỉ làm người đó nôn mửa, mệt mỏi mấy ngày, Mộ Dung Trung Thị hơn nữa còn trúng độc phân lượng nhỏ, hai chén dược là ổn rồi."

Phân lượng nhỏ, chuột độc...Hà Duyệt gợi lên tươi cười, lại một lần nữa hỏi: "Lý Thái y, người cho dù ăn một lượng chuột độc phân lượng nhỏ này có phải hay không năm ngày sau mới phát tác?"

Cái này xem như minh bạch ý tứ Hà Duyệt, không sai, nếu trubgs độc không cần năm ngày, như vậy việc trúng độc khồng còn quan hệ Hà Duyệt nữa.

"Hà Duyệt, ngươi đàn áp người quá đáng!"

Hà Duyệt khó chịu nhìn về phía Diệp Cốc Dịch, "Đàn áp? Tuệ Thần, ngươi nói lời này ta không thích nghe đâu, ta bất quá là tò mò hỏi vài câu, như thế nào lại thành áp chế người quá đáng rồi?"

"Tuệ Thần, chú ý ngôn từ của ngươi." Thượng Quan Tuyết mắt lạnh nhìn Diệp Cốc Dịch rồi lại nhìn Lý Thái y, lúc này Lý Thái y khom lưng trả lời: "Hồi bẩm Duyệt Khanh chủ tử, độc này gọi là chuột độc sở dĩ vì kết quả nhanh của nó, mới có thể đem lũ chuột một lưới bắt hết, cho dù chỉ là lượng nhỏ cũng không vượt quá hai ngày."

"Lý Thái y, ngươi xác định?"

"Tịch Tần nương nương, lão thần nguyện dùng mạng đảm bảo, hơn nữa lão thần không cho rằng việc này là do Duyệt Khanh chủ tử làm."


Thượng Quan Tuyết nhìn về phía Lý Thái y: "Chỉ giáo cho."

"Hồi bẩm Hoa Thần, lão thần ba ngày trước cấp Mộ Dung Trung Thị bắt mạch, lúc ấy xác nhận là nhiễm phong hàn, hơn nữa còn cho dùng dược."

"Không sai, không sai, bẩm Hoa Thần, chủ tử đúng là hôm qua ói mửa, lúc trước chỉ có nhè nhẹ ho khan." Lục Nhi nói ra lời này sự tình càng thêm khó bề phân biệt, kỳ thật càng chứng minh Hà Duyệt vô tội.

Diệp Cốc Dịch cùng Tưởng Di sắc mặt rất khó coi, vốn dĩ chuyện này đã chứng minh Hà Duyệt có tội, thế nhưng Hà Duyệt lại hóa nguy thành an, như thế nào mà không tức giận, mà nô tài lúc ấy chỉ ra chỗ sai của Hà Duyệt đã toàn thân phát run, thấy thế nào cũng biết chuyện này có mờ ám.

"Thần thiếp nguyện làm chứng cho Duyệt Khanh."

Trịnh Giai Hoàn nhập điện lại một lần nữa làm cho Hà Duyệt hữu lực hơn, Trịnh Giai Hoàn sau khi hướng Hoa Thần thỉnh an xong mới nói: "Hoa Thần, thần thiếp năm ngày trước là cùng Mộ Dung Trung Thị tới bái phỏng Duyệt Khanh chủ tử, khi rời đi thần thiếp còn tự tay cầm túi tiến nhìn ngắm."

Lời nói này của Trịnh Giai Hoàn hoàn toàn đem những điều bôi nhọ Hà Duyệt tẩy đi hết, Chu Tử Hoa đứng ra nói: "Hoa Thần, Trịnh Đáp Ứng đã tự mình lấy túi tiền nhìn mà hiện tại vẫn bình an vô sự, như vậy việc này không có khả năng cùng Duyệt Khanh có quan hệ."

"Hoa Thần, tên cẩu nô tài này lừa gạt ngươi nói không chừng truyền ra ngoài liền bị người khác chê cười." Triệu Du ở bên tai Thượng Quan Tuyết nhỏ giọng nói.

Thượng Quan Tuyết hiện tại thực sự tức giận, hắn thế nhưng lại bị một cái cẩu nô tài chơi đùa, phân nộ đạp cho nô tài đang quỳ trên mặt đất quỳ xuống, nói: "Cẩu nô tài, còn không nói ra sự thật."

Tiểu công công thấy tình hình chuyển biến, lập tức dập đầu cầu xin tha thứ: "Nô tài biết tội, thỉnh Hoa Thần tha tội, thỉnh Hoa Thần tha tội."

Diệp Cốc Dịch cũng phát hiện tình thế không ổn, vội vàng biểu hiện ra một bộ phẫn nộ, "Nô tài chết bầm, ngươi ăn gan hùng mật gấu lại dám đi vu hãm Duyệt Khanh, người tới, đem cẩu nô tài này ra ngoài đánh hai mươi bản."

Hà Duyệt càng thêm cảm thấy Diệp Cốc Dịch là người không có đầu óc, rõ ràng hiện tại Thượng Quan Tuyết ở chỗ này lại còn dám làm ra hành vi của lão đại, cười lắc lắc đầu nhìn Thượng Quan Tuyết đang trừng Diệp Cốc Dịch, ngay sau đó hừ lạnh nhìn về phía tiểu công công kia, "Nói! Là ai sai ngươi làm như vậy?"

"Nô...nô tài không có ai sai xử cả, nô tài xác thực là thấy chủ tử năm ngày trước không khỏe nhưng chưa từng biết chủ tử nhiễm phong hàn, lầm tưởng Duyệt Khanh chủ tử, thỉnh Hoa Thần chủ tử tha tội."

"Lầm tưởng? Chỉ sợ không phải đơn giản như vậy." Triệu Du khom lưng tới sát bên cạnh tiểu công công sắc mặt đã xám tro kia, vẻ mặt mỉm cười nói: "Ngươi cứ dấu dấu diếm diếm người đứng đằng sau như vậy làm được cái gì? Ngươi ngoan ngoãn nói ra là ai sai xử ngươi, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ tha cho ngươi một mạng."

Tiểu công công toàn thân phát lạnh, ngẩng đầu nhìn nhìn Triệu Du, ngay sau đó ánh mắt dời lên người Thượng Quan Tuyết, sau đó là Tưởng Di, cuối cùng nhìn thoáng qua Diệp Cốc Dịch rồi lại cúi đầu không hé răng. Triệu Du biết được nô tài này sẽ không nói, liền đứng dậy không thèm hỏi nữa nhìn về phía Hoa Thần, Thượng Quan Tuyết tức giận quát: "Người tới, đem cẩu nô tài này kéo xuống đánh ba mươi đại bản."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui