Uống thêm một vòng thuốc, thân thể cuối cùng cũng hoạt động tự nhiên, cảm giác có sức lực thực sự làm Hà Duyệt cao hứng một phen, cơm đều so với bình thường ăn thêm hai chén, vì thế mà được Lãnh Diệc Hiên ban thưởng không ít.
Thân thể tốt là cao hứng, nhưng từ lúc trúng độc sinh bệnh tới nay ước chừng đã lãng phí một tháng rồi, mắt thấy Thiên Vũ Chương còn không đến một tháng thời gian, tâm tình cao hứng nháy mắt không còn, tăng ca thêm một chút bắt đầu luyện vũ.
Ba ngày đầu tập luyện lại Hà Duyệt lại trải nghiệm cảm giác dưới địa ngục, eo đau lưng đau tới đi đường cũng chẳng muốn, không ít lần làmLãnh Diệc Hiên chê cười. Cũng may hắn lấy lý do sinh bệnh không có đi Lan Tích Điện của Hoa Thần thỉnh an, bất quá Hà Duyệt trong lòng rõ ràng, điều nên tới rồi sẽ tới, hơn nữa hắn đã lâu rồi không thấy Chu Tử Hoa.
Nghĩ đến Chu Tử Hoa, Hà Duyệt lại nhớ đến một ít chuyện xảy ra trước đó, cũng không biết nên cao hứng hay là nên thương tâm, Hà Duyệt lại toát ra tư tưởng muốn rời hoàng cung. Từ khi hắn bị trúng độc, Hà Duyệt phát hiện trong cung điện hắn ngoại trừ Thải Hà, Tử Ngọc, Tiểu Toàn Tử ra thì tất cả cung nữ nô tài đều bị thay đổi.
Hà Duyệt biết việc này khẳng định là do Lãnh Diệc Hiên hạ chỉ, cũng không biết có phải hay không hắn vẫn luôn ở cái chốn hậu cung lạnh như băng này mà hắn thế nhưng không muốn tìm hiểu xem mấy cái nô tài cung nữ đó ra sao, liền dựa vào điểm này, Hà Duyệt biết hắn đã thay đổi, trở nên có chút vô tình.
Nghĩ đến có thể những sinh mệnh đó có thể vì mình mà chết đi, Hà Duyệt liền cảm thấy sợ hãi nhưng hắn có thể làm cái gì? Nhưng ác giả ác báo, ai làm việc hại người mà không bị báo ứng? Vì thế khi Hà Duyệt biết được mộc bạc là do ai đưa tới, hắn từ xuyên không đã lâu như vậy ghét nhất chính là dùng tâm kế thế nhưng hôm nay hắn đã bắt đầu ở hậu cung an bài tai mắt.
"Không nghĩ tới Hà Duyệt ta có một ngày sẽ làm những chuyện lục đục chốn hậu cung này." Hà Duyệt vẻ mặt thương tâm ai thán.
"Chủ tử!" Thải Hà cảm thấy chủ tử các nàng ở phương diện nào đó rất cường thế, lại ở phương diện nào đó quá mức yếu mềm, sự việc lần này tuy rằng mang đến chủ tử các nàng không ít phiền toái, cũng là một bước ngoặc không tồi, "Chủ tử lo lắng nhiều rồi, chủ tử làm như vậy chỉ vì để bảo vệ chính mình cùng bảo vệ người quan trọng bên cạnh mình thôi, chủ tử cùng những phi thị suốt ngày nghĩ cách tranh sủng ra bất đồng."
Hoàn cảnh dạng gì sẽ tạo ra con người dạng ấy, hiện tại Hà Duyệt sâu sắc cảm nhận được điều này, "Thải Hà, ngươi biết không? Ta không muốn biến thành cái loại người tâm cơ lạnh lùng, vô tình tàn nhẫn, ta chỉ muốn an an tĩnh tĩnh mà sống ở thế giới này, cùng chính người mình yêu một đời một kiếp một đôi người, như vậy là sai sao?"
Thải Hà không trả lời được câu hỏi của Hà Duyệt, chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên nhìn chủ tử nhà nàng trong mắt tràn ngập ưu thương, Thải Hà lấy hết sức kiên định nói:" Chủ tử sẽ không, chủ tử không phải đã nói sao? Chủ tử sẽ không chủ động đi hại người, nhưng vì bảo hộ chính mình cùng những người quan trọng người cũng không sợ biến thành lệ quỷ."
Hà Duyệt chớp chớp mắt, trong ấn tượng của hắn nhớ rõ là không có nói lòi này a (=.=), nhưng lại không có cách nào phản bác lời Thải Hà nói, bởi vì lúc Thải Hà nói tới người quan trọng Hà Duyệt lại nhớ tới những lời Lãnh Diệc Hiên đã từng nói với hắn, gương mặt hơi hơi hồng nhuận, bỏ qua một bên tầm mắt, thấp giọng nói:" Cùng ta đi Ngự Thư Phòng!"
"Chủ tử là muốn đi gặp Hoàng Thượng?"
Hà Duyệt không đáp, nhưng những cái nện bước đi ra ngoài đã chứng thực, Thải Hà vui mừng đồng thời chạy nhanh lên kêu:" Chủ tử không thể mặc phục sức này tới đó a!!!!!"
Trong Ngự Thư Phòng, vài vị đại thần tuổi cao cùng vài vị thanh niên tài tử đang khom lưng cúi đầu trán chảy đầy mồ hôi lạnh, trên lưng nổi lên từng đợt lạnh lẽo làm chúng thần tử ý thức được Hoàng Thượng đối diện bọn họ một chút tức giận cũng chưa thuyên giảm, nội tâm run sợ tự cầu nguyện cho chính mình không phải là người bị hỏi chuyện tiếp theo.
Lãnh Vân Diệu là người duy nhất không có cúi đầu, nhìn lướt qua một đám thần tử đang đè thấp thân mình, khinh miệt hừ lạnh," Hoàng Thượng, thần cho rằng việc này cần nghiêm tra nghiêm trị!"
Lãnh Diệc Hiên không hé răng, một đôi mắt giống như đêm đen, lạnh tựa hồ băng, nhẹ cong một tia cười tà:" Liễu thượng thư, ngươi tới nói."
Liễu Phú giật mình nhảy dựng, ngay sau đó chắp tay nói:" Thần cho rằng, sự tình Hoài Nam quan trọng, lý nên điều tra rõ ràng nhưng điều tra sau cũng không muộn, việc cấp bách bây giờ giải quyết nạn dân ở Hoài Nam trước."
"Thượng thư đại nhân nói lời này cũng không sợ líu lưỡi, nạn dân Hoài Nam quan trọng nhưng sự việc Hoài Nam lại quan hệ trực tiếp vào quốc sự Huyền Minh Quốc ta, thần cho rằng nên thiết lập điều tra." Một nam tử khoác trên thân khôi giáp dáng người cao lớn nghiêm nghị nói.
"Thượng tướng quân quan tâm việc quốc sự quả thực là phúc khí Huyền Minh Quốc ta, bất quá hạ quan cho rằng việc này vẫn là trước hết dàn xếp tốt nạn dân, rốt cuộc việc nạn dân rối loạn không phải một hay hai câu là có thể dàn xếp hết được."
Thượng Nghiêu nhìn thoáng qua nam tử tươi cười bên cạnh, đôi mắt thấp thấp, hừ thật mạnh:" Hộ Bộ đại nhân nhưng thật ra rất tự tin có thể xử lý tốt việc này."
Tưởng Khả cười mà không nói, giương mắt nhìn nhìn Lạnh Diệc Hiên, lúc Lãnh Diệc Hiên ngó lại ngoan ngoãn cúi đầu, Lãnh Diệc Hiên hừ nhẹ, nghiêng đầu nhìn về phía một lão giả đứng trước nhất:" Hữu tướng, ngươi cho rằng việc nầy nên giải quyết thế nào đây?"
Từ Đức Tài một thân quan phục màu đỏ sắc mặt bình tĩnh tiến lên hành lễ, đạm nhiên nói:" Thần cho rằng việc này cần nghiêm tra nghiêm trị, lấy lại kỷ cương triều đình."
Lãnh Vân Diệu thấp thấp mắt, Tiêu Sở Nhiên vẻ mặt bình tĩnh, Lãnh Diệc Hiên nhẹ giương khóe miệng, sắc mắt không nhìn ra đang suy nghĩ cái gì, nghiêng đầu hướng Tiêu Sở Nhiên hói:" Tả tướng?"
"Thân cho rằng chuyện của Hoài Nam biến rằng khó khăn như hôm nay tuyệt không phải là chuyện trùng hợp, hạ quan trước vụ việc ở Hoài Nam mấy tháng đã hỏi thăm qua, bạc mà triều đình ban xuống chỉ có một bộ phận nhỏ là tới Kinh Châu, mà ở Hoài Nam lại không có một đồng bạc nào, nhưng thần xem qua sổ con mà quan ở Hoài Nam dâng lên, sổ con lại nói bạc cứu trợ đã phát hết cho nạn dân rồi."
Tiêu Sở Nhiên nói xong đưa tới những cử chỉ kinh ngạc, Lãnh Diệc Hiên tức giận phóng sát khí bao trùm Ngự Thư Phòng, "Đây là xảy ra chuyện khi nào?!?!?!"
"Hai tháng trước."
"Phanh--" Lãnh Diệc Hiên xốc bàn tấu chương phía trước lên, giận dữ hét:" Hai tháng trước, thật tốt, trẫm thế nhưng thật ra muốn nhìn xem mấy tấu chương này là viết như thế nào?"
Không khí Ngự Thư Phòng khẩn trương, lạnh như băng, điều bọn họ lo lắng đã diễn ra, lần này chỉ sợ có nhiều người không thoát tai ương a.
Tiêu Sở Nhiên thấy Lãnh Diệc Hiên bình tĩnh đi không ít, mới tiếp tục nói:" Hoàng Thượng, thần cho rằng việc này có thể giao cho Hình Bộ điều tra, chỉ cần những ai có quan hệ tới chuyện Hoài Nam đều phải nghiêm trị."
"Hoàng Thượng, Tả tướng nói lời này rất đúng, thần tán thành." Thượng Nghiêu chấp tay nói.
"Thần cũng tán thành." Vị đại thần Sở Hà vẫn luôn không hé răng thế nhưng câu đầu tiên lại là đồng ý với ý kiến của Tiêu Sở Nhiên làm cho không ít quan viên lắc lư, theo sau đó mấy thanh niên cũng lên tiếng tán thành, duy chỉ có Hữu thừa tướng, Thượng thư đại nhân cùng Hộ Bộ đại nhân không lên tiếng, cái này làm Lãnh Vân Diệu đứng một bên hừ lạnh trào phúng:" Hữu tướng cảm thấy không nên đốc thúc nghiêm tra?"
Từ Tài Đức nhìn thoáng qua Lãnh Vân Diệu lại nhìn lên Lãnh Diệc Hiên vẫn đang lạnh mặt, bình thản tự nhiên nói:" Thần cũng tán thành với đề nghị của Tả tướng." Từ Tài Đức đã nhả ra, mấy người khác cũng không ngu ngốc mà đối nghịch với Hoàng Thượng, chạy nhanh chấp tay tán thành.
Lãnh Diệc Hiên cùng Lãnh Vân Diệu nhìn nhau cười, Lãnh Diệc Hiên sắc mặt nghiêm túc nói:" Tôn Đạo Toàn, truyền ý chỉ của trẫm, Hình Bộ ngự sử Ngô Hạo đốc thúc việc này."
"Nô tài tuân chỉ!"
"Hoàng huynh, chuyện này trẫm liền giao cho ngươi toàn quyền xử lý."
"Hoàng Thượng yên tâm, thần tuyệt không phụ hoàng mệnh đã giao."
Có Vân Vương tọa trấn, chuyện này muốn lừa dối liền không được, nhất thời làm cho mấy người ở Ngự Thư Phòng lo lắng không thôi.
Lãnh Diệc Hiên nhìn lướt qua đám người bên dưới, lúc sau hướng tới bát trà nhất lên uống vài ngụm, lại nói:" Chuyện này liền đàm luận tới đây, hiện tại nói đến chuyện nạn dân, các ngươi có ý kiến gì?"
An tĩnh................................Trừ bỏ an tĩnh vẫn là an tĩnh, phản phất dường như tất cả đều không nghe lời Lãnh Diệc Hiên vừa nói, vì thế Lãnh Diệc Hiên lại lạnh mặt," Các ngươi thân là mệnh quan triều đình, chẳng lẽ một biên pháp giải quyết vấn đề nạn dân đề không có!!!!!"
BịLãnh Diệc Hiên rống một cái này, rất nhiều người càng không dám nói, chỉ có Tiêu Sở Nhiên nói:" Thần cho rằng chuyện này liên lụy quá lớn, đã làm cảm xúc của nạn dân sinh ra bất mãn, trấn an chỉ sợ khó có thể tiêu trừ oán hận trong lòng dân."
Liên tiếp các vụ tham ô lại giải quyết không được nạn dân, việc này đối quốc gia là một đả kích không nhỏ, đối với việc này Lãnh Diệc Hiên nghe thấy sắc mặt lập tức không tốt, đã không ngừng tức giận không chỉ có buổi lâm triều ngày hôm nay.
Hôm nay Tiêu Sở Nhiên nhắc lại, đã tạo áp lực làm sát khí lại một lần nữa tràn ra, ngay cả Lãnh Vân Diệu cũng nhíu chặt mày, vẻ mặt sác bén chứng tỏ tâm tình khó chịu.
Ngự Thư Phòng nghiêm trọng áp lực, không khí lạnh lùng làm các nô tài, cung nữ cúi đầu không dám động, Tôn Đạo Toàn thấy vậy vội vàng đem đám cung nữ nô tài hầu hạ đuổi ra ngoài, chính mình cũng bước nhanh ra Ngự Thư Phòng là lúc thấy Hà Duyệt đang đi tới, nháy mắt hiện lên một tia hy vọng, lại chạy nhanh vào trong.
Lãnh Diệc Hiên chú ý tới hành động cử chỉ kỳ quái của Tôn Đạo Toàn, lãnh đạm hỏi:" Chuyện gì?"
Tôn Đạo Toàn tung ta tung tăng tới gầnLãnh Diệc Hiên, cúi đầu nhỏ giọng nói:" Hoàng Thượng, Duyệt chủ tử tới."
Hà Duyệt tới đây làm Lãnh Diệc Hiên thu đi không ít khí lạnh, Lãnh Vân Diệu thấy vậy nhịn không được gợi lên nụ cười tà, nhìn tới Tiêu Sở Nhiên đang đứng im không dời tầm mắt, nụ cười kia càng thêm phúc hắc, lẳng lặng nghe thấy đệ đệ hắn nói:" Tuyên hắn tiến vào."
Hà Duyệt tiến vào Ngự Thư Phòng liền thấy một đám người cúi đầu, không khí nặng nề có điểm hít thở không thông, ý thức được hiện tại có khả năng đang thương nghị việc nước, Hà Duyệt xoay người tính rời đi lại bịLãnh Diệc Hiên gọi:" Duyệt, lại đây!"
Một đám tầm mắt phóng về phía này, phần lưng Hà Duyệt lạnh căm căm, ngươi thương thảo thì thương thảo đi gọi ta làm gì a! Nếu có thể Hà Duyệt thật sự muốn lập tức rời khỏi Ngự Thư Phòng, nhưng trong này nhiều quan viên như vậy,Lãnh Diệc Hiên lại là Hoàng Đế, hắn sao có thể rời đi?
Căng da đầu đi về phíaLãnh Diệc Hiên, cũng không biết có phải hắn ảo giác hay không, tổng cảm thấy ánh mắtLãnh Diệc Hiên nhìn hắn nhiều thêm mấy phân ý cười, nội tâm điên cuổng mắngLãnh Diệc Hiên đồng thời trên mặt ý cười thỉnh an nói:" Hoàng Thượng, Thần thị không biết Hoàng Thượng đang thương thảo quốc sự, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."
"Không ngại, vừa lúc muốn nghe chút ý kiến của ngươi."Lãnh Diệc Hiên thực bình tĩnh nói lại làm cho đám người bên dưới không bình tĩnh nổi, một cái nam thị có thể nào can thiệp chuyện quốc sự, không đúng, nam thị cũng được, nhưng thân phận hiện tại của Hà Duyệt có phải hay không có điểm không thích hợp.
Triều thần là suy nghĩ như thế còn Hà Duyệt nghĩ đến chính là hắn có thể nghe được sao? Đay chính là quốc sự a! Nhìn ánh mắt không có chuyện gì của Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt thở dài ngheLãnh Diệc Hiên nói về chuyện nạn dân.
Thiên tai thì không sao, tới cả việc tham ô đều nói cho hắn nghe, uy uy uy, ngươi không nhìn thấy mấy vị đại thần cao tuổi đều nhìn ta bằng ánh mắt gì sao? Nghe nói tới việc nạn dân vẫn chưa có cách giải quyết, Hà Duyệt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sở Nhiên, hắn không cho rằng Tiêu Sở Nhiên xử lý không tốt việc này, vì saoLãnh Diệc Hiên còn muốn nghe ý kiến của hắn?
"Duyệt, ngươi cảm thấy vấn đề nạn dân nên xử lý như thế nào?"Lãnh Diệc Hiên vẻ mặt không có việc gì hỏi.
Hà Duyệt nuốt nuốt nước miếng, nếu hắn nói ra biện pháp giải quyết, khẳng định mấy vị quan viên ở đây đều không vừa mắt, lúc đó tình cảnh của hắn càng thêm phiền toái a! Nếu khống nói, xong việc nàyLãnh Diệc Hiên khẳng định sẽ tới gặp hắn gây phiền toái a! Hai bên đều không thể đắc tội, cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa nhìn liền biết:" Có thể cùng thương nhân giao tiếp xử lý việc này."
"Thương nhân? Chỉ giáo cho." Lãnh Vân Diệu vẻ mặt tò mò.
"Đó là triều đình cho thương nhân đi triệu tập nạn dân xây cất nhà cửa, cũng từ thương nhân an trí nạn dân, triều đình thì phái người tới giám sát, xong việc lại trở về triều đình rồi từ triều đình phát cho thương nhân ngân lượng." Hà Duyệt đã nói đầy đủ hàm súc, cũng không biết là như vậy đã được chưa.
Hà Duyệt lo lắng là dư thừa, bởi vì lần này Tiêu Sở Nhiên cũng từng lâm triều nói qua, lúc ấy đều bị rất nhiều người phản đối, hiện nay một cái Thượng Thị chốn hậu cung cũng nói ra đề nghị này, thực sự làm người khác trầm tư việc này có khả thi hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...