Diệc Hiên....? Hà Duyệt trừng mắt nhìn nhìn mới phát giác người trước mắt không phải Diệc Hiên, nhịn không được ở trong lòng mắng chính mình như thế nào lại thấy cái gì cũng muốn nhìn ra linh tinh, sau đó hướng ánh mắt xin lỗi đối với Vân Vương đã cứu mình cười cười, lần này mới chú ý tới Vân Vương cùng Diệc Hiên có rất nhiều bất đồng. Ngũ quan đồng dạng lạnh lùng nhưng người trước mặt này lộ ra khí chất cùng ý cười khiến cho gương mặt soái khí giảm sự lãnh khốc đi rất nhiều, hơn nữa ánh mắt cùng mặt mày cũng không giống nhau, thật không biết Diệc Hiên phúc hắc lãnh khốc tùy biến sắc mặt kia có điểm nào giống nhau.
Xa xa nơi hoàng cung trong Ngự Thư Phòng, Lãnh Diệc Hiên đánh cái hắt xì, nhíu mày, theo sau ngoéo cái khóe miệng, lộ ra nụ cười thản nhiên làm Tôn Đạo Toàn bên cạnh sợ tới mức không ngừng run rẩy, trong lòng sợ hãi này không phải là thời tiết chuyển xấu chứ?!
Thời điểm Hà Duyệt nhìn chằm chằm vào Lãnh Vân Diệu, Lãnh Vân Diệu cũng nhìn chằm chằm Hà Duyệt, hắn không thể tưởng tượng được chỉ ngẫu nhiêu xuất thủ mà lại giải cứu được một Lân nhi xinh đẹp như vậy, nhưng đồng thời cũng có chút kinh ngạc, Lân nhi đẹp mắt như thế này sao lại một thân một mình ở đây, hơn nữa Lân nhi mỹ mạo bậc này ắt là phải mang vào cung cho Hoàng Thượng - đệ đệ hắn chứ.
Vân Vương không nghĩ ra liền nhìn thêm Hà Duyệt vài lần cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tử Ngọc, đánh giá một phen, con mắt chuyển động tinh tường đánh giá một hồi bừng tỉnh đại ngộ, có chút kinh ngạc lại dời ánh mắt lên người Hà Duyệt.
Hà Duyệt không biết Lãnh Vân Diệu nhìn chằm chằm mình làm cái gì, nhưng rất nhanh nhớ tới dung mạo của mình, có chút xấu hổ lập tức cung kính cảm tạ nói:" Cảm ơn Vương gia ra tay cứu giúp, Hà Duyệt vô cùng cảm kích."
Gọi là Hà Duyệt sao? Lãnh Vân Diệu ngoéo khóe môi, ý cười nói:" Không cần cảm tạ bản vương chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, gặp phải đám lưu manh tác loạn này, làm Huyền Minh Quốc Vương gia làm sao mặc kệ được cho nêm không cần để trong lòng."
Tử Ngọc vẫn nhìn Lãnh Vân Diệu, đối với tươi cười của Lãnh Vân Diệu thật bất mãn, nhanh chóng chạy tới trước khi Hà Duyệt mở miệng nói:" Chủ tử, canh giờ không còn sớm chúng ta còn phải đi."
Nhờ Tử Ngọc nhắc nhở, Hà Duyệt mới nhớ chính mình xuất cung không phải để đi chơi, vội vàng gật đầu, lên xe ngựa phía trước, xoay người lại thỉnh an:" Vương gia, việc hôm nay ngày khác gặp mặt Hà Duyệt sec cảm tạ sau, thứ cho Hà Duyệt hiện tại có việc rời đi."
"Các ngươi đây là đi đâu?" Lãnh Vân Diệu tò mò hỏi.
Hà Duyệt không biết có nên nói hay không, nhưng lại sợ không nói ra lại phạm tội không khai báo đành phải hướng mắt ra hiệu cho Tử Ngọc, Tử Ngọc thật thông minh, rất nhanh trả lời:" Thái Thị phủ."
Một câu Thái Thị phủ làm dập tắc sự hiếu kỳ trong lòng Lãnh Vân Diệu, cười cười:" Vừa lúc, bản vương cũng đang trên đường đi qua Thái Thị phủ, vừa có thể hộ tống các ngươi một đoạn."
"Cái này làm sao có thể, Vương gia quý giá như thế ta làm sao dám làm phiền Vương gia hộ tống?"
"Một chút việc nhỏ không tính là gì, tốt lắm cứ lên xe ngựa đi." Lãnh Vân Diệu thúc giục làm Hà Duyệt ngưng lại việc can ngăn, kéo kéo khóe miệng, xoay người tiến vào xe ngựa, Tử Ngọc lại nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Lãnh Vân Diệu thêm vài lần rồi mới bước vào xe.
Có cái Vương gia làm hộ vệ hộ tống, một đường này mà không an toàn mới là lạ, không quá một canh giờ đã dừng lại trước cửa Thái Thị phủ nằm ở vùng ngoại thành thưa thớt, Lãnh Vân Diệu không có xuống xe ngựa của mình mà chỉ xốc bố liêm lên hướng Hà Duyệt đang xuống xe ngựa bên kia nói:" Lần sau xuất môn tìm vài người theo bảo vệ, dù sao vận may cũng không phải lúc nào cũng gặp được."
"Hà Duyệt ghi nhớ lời Vương gia dạy bảo, cũng cảm tạ ơn Vương gia ra tay hỗ trợ, thảo dân ghi nhớ trong lòng." Hà Duyệt cung kính hành lễ nói.
Lãnh Vân Diệu nghe xong Hà Duyệt nói, ý vị thâm trường cười cười, buông tay ra để lại Hà Duyệt cùng Tử Ngọc chăm chú nhìn một chiếc xe ngựa xa hoa rời đi.
Sau khi Lãnh Vân Diệu rời đi, Hà Duyệt mới hướng cửa Thái Thị phủ bước tới, băng qua bậc thang, Tử Ngọc tiến lên gõ cửa, hai cánh cửa đỏ thật to chậm rãi mở ra, một lão nhân thân mặc bố ý màu lam thẫm xuất hiện trước mắt Hà Duyệt, không biết Tử Ngọc nói cái gì, lão nhân rất nhanh mở hết cổng lớn, cung kính mời hắn vào.
Hà Duyệt chậm rão bước qua cửa, chính thức tiến vào Thái Thị phủ trang nghiêm túc mục, dưới sự hướng dẫn của người hầu lướt qua tiền viện, đi qua vài cái hành lang, lại xuyên qua vài đạo cửa đá mới tiến vào một cái sân dạng tứ hợp viện. Lại được người hầu dẫn vào tiền thính, nghe người hầu nói chờ, Hà Duyệt liền cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh.
Bình phong hình thủy trúc, cái giá sách đước tinh tế điêu khắc mang chút màu sắc lỗi thời, gốm sứ, chiếc ghế gỗ hoa lê, đèn lồng nến đỏ, rèm châu, mang hơi cổ kính ý nhị, không biết vì sao Hà Duyệt đối với nơi này thật thích, nơi này cùng cung điện xa hoa bất đồng, ở đây rất có hương vị gia đình.
"Thế nào? Đối với nơi này thật hào lòng, Duyệt Thượng Thị."
Hà Duyệt xoay người, chỉ thấy một vị tuấn nam trung niên thân mang y phục xanh đen đang hướng hắn mỉm cười đi tới, nam tử tóc dài bị tram cài cố định tới ót, ngũ quan tuấn mỹ, da thịt trắng nõn, nếu không phải khóe mắt lưu lại nếp nhăn thản nhiên thì Hà Duyệt còn tưởng rẳng người trước mắt này bất quá chỉ vừa ba mươi. Tư thái khí vũ hiên ngang ngồi trên ghế, động tác quy củ thực rõ ràng biết được thân phận người này là ai, Hà Duyệt lập tức xoay người hành lễ:" Hà Duyệt tham kiến Thái Thị, chúc Thái Thị hồng phúc an khang."
"Đứng lên đi."
"Tạ Thái Thị."
Hà Duyệt ngẩng đầu, thấy Uất Trì Thấm mời hắn ngồi, Hà Duyệt cũng không khách khí gật đầu ngồi xuống, Uất Trì Thấm thấy Hà Duyệt ngồi xong, khóe miệng thản nhiên giương lên cao, theo sau mở miệng nói:" Tiểu Quê, dâng trà."
Tiểu Quế quy củ mang trà dâng lên đặt ở bên phải Hà Duyệt, sau đó hành lễ cung kính ra ngoài, Hà Duyệt thấy vậy nội tâm không đành lòng cảm thán động tác rất chi là tiêu chuẩn, đây mới là cổ nhân chứ!
"Bản quân đã hồi lâu không thấy người trong cung tới, hôm nat Duyệt Thượng Thị có thể đến đây, bản quân rất là vui mừng." Uất Trì Thấm vẻatwj hiền làn ôn nhu nói.
Hà Duyệt đứng dậy hai tay ôm quyênd nói:" Thần Thị sợ hãi."
"Sau khi bản quân tự ròi cung, cũng chỉ có Hoàng Thượng đến thăm bản quân, hậu cung phi thị chưa bao giờ tới đây, ngươi chính là người đầu tiên."
Uất Trì Thấm ý vị thâm trường cười cươi làm cho mồ hôi lạnh trên lưng Hà Duyệt ứa ra, khóe miệng run rẩy vài cái, khẩn trương nói:" Hà Duyệt may mắn có thể đến bái phỏng Thái Thị, là nhận được Hoàng Thượng ban ân, Hà Duyệt bất tài, không thể tự mình học được vũ khúc, xin hướng Thái Thị chỉ bảo một hai."
Mẹ nó, cổ nhân nói chuyện quanh co khuc khuỷu lòng vòng, hoàn hảo hắn trước kia có xem qua vài phim truyền hình cổ đại cung đình, bằng không trước mặt vị Thái Thị đa mưu túc trí này, hắn đã sớm lòi đuôi.
"Bản quân cũng nghe Hoàng Thượng nói, Duyệt Thượng Thị chọn Phi Ninh Vũ khúc, bất quá Phi Ninh Vũ này cũng không phải muốn là có thể múa được, Duyệt Thượng Thị tới đây tìm bản quân ắt có lòng tin có thể múa tốt điệu này."
Hắn có thể nói kỳ thật hắn không muốn múa điệu này sao? Nếu không phải vì có thể lấy được kim nguyên bảo, hắn mới không học cài này đâu. Nhẹ thở một hơi, Hà Duyêth ý cười xoay người hành lễ:" Hà Duyệt tuyệt không làm Thái Thị thất vọng."
"Tốt lắm, có thể có được khí phách này quả là Hoàng Thượng không nhìn nhầm người." Hà Duyệt lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Uất Trì Thấm cười cười, đứng dậy hướng Hà Duyệt lôi kéo cánh tay, lộ ra nụ cười tươi bất đồng khi nãy:" Cùng bản quân đi thôi."
Hà Duyệt run sợ một chút, không biết vì sao hắn cảm thấy vị Thái Thị này không đơn giản, hơn nữa cảm giác đượng những ngày tháng sau này của mình sẽ rất vất vả, có loại đại nạn linh cảm a. Bất quá cũng như Hà Duyệt sở liệu, hắn vốn tưởng rằng múa điệu này rất đơn giản, hẳn có thể nhảy ra nhanh chóng, không nghĩ tới lại khó khăn như thế, chỉ là ngày đầu tiên, Hà Duyệt liền cảm nhận được khiêu vũ thật sự thống khổ.
Du già* biết không? Bắt một người chưa từng khiêu vũ lần đầu tiên liền luyện Du già, quả thật chính là khổ thân, biểu hiện thống khổ. Hà Duyệt cảm giác được áp chân thống khổ, kim kê độc lập**, thống khổ nhấc chân đỡ hai tảng đá bất động, còn có xoay người, đứng chổng ngược trọn vẹn xuống dưới, Hà Duyệt mệt ngồi phịch xuống, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tay chân mình không phải là của mình nữa rồi.
(* Du gia: kiểu ngồi thiền của Phật giáo và Đạo giáo
** Kim kê độc lập: đứng bằng một chân.)
"Chủ tử không có việc gì đi?"
Hà Duyệt thở hào hển, vô lực nói:" Tử Ngọc, ta mệt mỏi quá!"
Tử Ngọc hé miệng nở nụ cười vài tiếng, lấy ra khăn lụa giứp Hà Duyệt lau mồ hôi trên trán, lập tức giúp Hà Duyêth chậm rãi đứng lên.
Uất Trì Thấm tiến lên đem hai thanh đoản kiếm đưa cho Hà Duyệt, lúc Hà Duyệt lộ ra biểu tình khiếp sợ mới nghiêm trọng đả kích đối phương nói:" Phi Ninh Vũ khúc bây giờ mới chính thức bắt đầu." (Hiệu ứng sấm sét💥💥)
"Không cần a......." tiếng hoảng sợ của Hà Duyệt khiên người khác không thể nào không nghe thấy, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục bi kịch bị vũ khúc địa ngục này tra tấn.
Ban đêm, Hà Duyệt tắm rửa xong lập tức năm bẹp trên giường, toàn thân đau nhức làm cho Hà Duyệt căn bản không thể nhúc nhích, Hà Duyệt nghĩ rằng bây giờ có cho hắn vạn lượng hoàng kim hắn cũng không động, loại thống khổ này rất mẹ nó không phải con người.
"Ai..."
"Thở dài cái gì?"
Hà Duyệt trừng lớn hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lãnh Diệc Hiên vài giây, theo sau đó sợ hãi quát lên:" Ngươi như thế nào lại ở trong này, nói ngươi vào bằng cách nào, ngươi...."
Lãnh Diệc Hiên lập tức che miệng Hà Duyệt lại:" Hư, Duyệt không muốn cho người ta nghe thấy đấy chứ?"
Đồng tử tiếp túc phóng đại, ý của tên hỗn đản này là lén lút tiến vào, uy, ai cho ngươi quyền lợi này, nói, ngươi không phải là được chủ nhânh căn phòng này đồng ý riến vào a! Y như đạo tặc, hơn nửa đêm còn chạy tới đây ắt không phải chuyện tốt. Biểu tình trên mặt Hà Duyệt nói Lãnh Diệc Hiên không phải người tốt quá mức rõ ràng, nháy mắt làm cho Lãnh Diêck Hiên cười ra tiếng, Hà Duyệt nổi giận, trừng mắt nhìn đối phương, quát:" Ngươi cười cái gì?!"
"Duyệt cũng có lúc đáng yêu như thế!" Lãnh Diệc Hiên sủng nịnh sờ sờ đầu Hà Duyệt.
Hà Duyệt muốn thoát khỏi thân thủ của đối phương, nhưng vừa động động cả cơ thể đã xảy ra chuyện, lập tức khóc không ra nước mắt oán giận nói:" Đau quá ta không nhảy nữa, cùng lắm thì mất mặt, bị người ta chê cười thôi, này quả thật không phải là người mà!"
Lãnh Diệc Hiên biết Hà Duyệt oán hận cái gì, môi giơ giơ lên, ôn nhu nói:" Được rồi, vừa mới bắt đầu là thế, chờ Duyệt thích ứng rồi sẽ không sao."
Cũng không phải ngươi đi múa đương nhiên sẽ nói như vậy, hừ. Những lời này hiện rõ mồn một trên mặt, Lãnh Diệc Hiên thật không biết nói sao cho phải, chỉ vó thể cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn cái trán Hà Duyệt, bên tai thấp giọng nói:" Ta giúp Duyệt xoa xoa sẽ không đau nữa."
Ngươi xoa liền xoa đi! Không có việc gì lại đi nói vào bên lỗ tai ta, đồ hỗn đản đáng ghét! Tuy rằng trong lòng oán giận như vậy, nhưng trên mặt vẫn không tự giác đỏ ửng lên, ánh mắt trừng lớn lên nhìn đối phương rồi từ từ nhắm lại hưởng thụ Lãnh Diệc Hiên vuốt ve, chậm rãi, trong đau đớn giảm dần mà đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau quả thật Hà Duyệt không muốn rời giường, nếu không phải Tử Ngọc cố chấp tha đi, kêu la, có đánh chết Hà Duyêth cũng không đi. Mặc quần áo rửa mặt, ăn đơn giản một chút, tiếp tục xuất cung đi Thái Thị phủ học múa. Sớm đi tối về, tới tới lui lui vài ngày, thân thể Hà Duyệt cuối cùng cũng hết đau nhức, vũ khúc coi như có thể múa được một hai, tuy rằng so với trọn vẹn thì còn kém rất nhiều.
"Hôm nay đi ra ngoài đi!" Hà Duyệt nhìn lên trời cao, mặt trời cao hơn nửa quải, hoàn toàn không hiểu tại sao Uất Trì Thấm lại nói như vậy.
Uất Trì Thấm cười cười, đem hai thanh đoản kiếm trên tay Hà Duyệt đưa cho Tiểu Quế, sắc mặt nghiêm túc nói:" Hà Duyệt, ngươi cùng đi với bản quân, bản quân có chuyện muốn nói với ngươi."
Đang yên đang lành như thế nào lại trở nên nghiêm tức như vậy, Hà Duyệt không hiểu, nhưng cũng không dám phản bác, ngoan ngoãn đi theo Uất Trì Thấm vào nhà, lúc vào nhà Uất Trì Thấm lôi kéo Hà Duyệt ngồi xuống nói:" Mấy ngày nay bản quân rất thích đứa nhỏ nhà ngươi, hoạt bát sáng sủa, trí tuệ linh mẫn, bất quá Hà Duyệt, ngươi hiện tại đang ở cuộc sống trong cung có một số việc bản quân phải giải thích cho ngươi biết."
Hà Duyệt vòng vo đảo mắt, bừng tỉnh đạo ngộ:" Thái Thị nói là..."
Uất Trì Thấm cười cười nhưng chưa nói ra, sau khi uống một ngụm trà ánh mắt sắt bén nói:" Sống trong cung vài thập niên, tiết mục lục đục với nhau này bản quân là xem không ít, một chút việc làm không tốt có thể trở thành cái đích cho người khác chỉ trích." Hà Duyệt tràn đầy giác ngộ gật đầu, Uất Trì Thấm cười nói:" Bản quân hôm nay cùng nói với ngươi những điều này là cũng mong cho ngươi không bị biến thành cáu đích cho ngươi khác."
Không trở thành bia ngắm, việc này có thể sao? Hà Duyệt lộ ra biểu tình không vui, Uất Trì Thấm liền nói với hắn:" Hậu cung lễ tắc, chữ "lễ" này còn là chỉ nhân lễ, không học lễ vô lấy lập." (Kiểu như không học lễ hành xử thì không thành công ấy)
"Thái Thị là muốn ta học hết cung quy lễ giáo?"
Uất Trì Thấm đối với Hà Duyệt thông minh vừa lòng gật đầu:" Nhân cơ hội này, bản quân chỉ ngươi làm thế nào để tránh thị phi trong cung."
Chỉ cần học tốt quy củ sẽ khó bị người tìm tới gây phiền toái, có hiệu quả tốt như vậy Hà Duyệt cảm thấy khó tin, nhưng lại không có biện pháp cự tuyệt Uất Trì Thấm, ý cười hành lễ:" Hà Duyệt tạ Thái Thị chỉ dạy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...