Chu Tử Hoa phát hiện sự tình không đúng, vội vàng tiến lên thỉnh an nói:" Thần thị tham kiến Đức Phi nương nương, Đức Phi nương nương việc này chỉ là hiểu lầm....."
"Hiểu lầm cái gì, nhánh đào trong tay Duyệt Trung Thị còn là giả sao? Chi Thượng Thị ta biết ngươi bình thường rất chiếu cố Duyệt Trung Thị, bất quá cũng không thể bao che cho người đã phạm sai lầm bằng không hậu cung nay còn như thế nào mà quản giáo, mặt mũi của Đức Phi nương nương biết để ở đâu?" Vương Lộ thêm mắm thêm muối nói.
Đức Phi Từ Tuệ nghe được lời của Vương Lộ nói rất là cao hứng, nhưng đồng thời đối với việc Hà Duyệt bất kính mà bất mãn, sắc mặt khó coi nói:" Duyệt Trung Thị ngươi nói xem giữa ta và ngươi có cái gì mà ngươi bất mãn sao?"
Hà Duyệt khinh miệt ngoéo khóe miệng, thực hiện cung lễ nói:" Đức Phi nương nương, Thầm thị không dám, nhánh đào này là do Hà Duyệt không cẩn thận té ngã làm gẫy còn thỉnh Đức Phi nương nương xem xét."
"Đức Phi nương nương, tạo hậu cung này ai chẳng biết hoa đào là loài mà nương nương thích nhất, Duyệt Trung Thị ngay cả lá gan có lớn bằng trời cũng không dám tự ý bẻ gãy nó, huống hồ trong sự việc này còn có hiểu lầm, mong nương nương người nắm rõ." Chu Tử Hoa theo hỗ trợ nói.
Từ Tuệ đối với việc Chu Tử Hoa hai lần ra mặt hỗ trợ cầu xin tha thứ có điểm bất mãn, ngay lúc Hà Duyệt vừa mới thỉnh an, Từ Tuệ biết được người vô lễ trước mặt này là ai, nghĩ đến chuyện ngoài lệ tấn phong, Từ Tuệ liền tức giận:" Nga...vậy ngươi nói thử xem cái gì là hiểu lầm?"
Chu Tử Hoa tuyệt không giấu diếm đem sự việc vừa mới diễn ra nói hết một lần, Từ Tuệ nhìn thoáng qua Vương Ngọc, Vương Lộ biết được có điểm không ổn, lập tức nói:" Đức Phi nương nương có điều không biết, đệ đệ này của nô tỳ tuy rằng có điểm bướng bỉnh nhưng không đến mức làm ra hành động bại hoại này, Duyệt Trung Thị ta biết ngươi thực sự rất chán ghét Ngọc Nhi nhưng cũng không thể oan uổng hắn a."
"Vương Chiêu Nghi, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy, lúc ấy rất nhiều người đều thấy, ta có thể oan uổng hắn?" Hà Duyệt lửa giận hừng hực trừng mắt nhìn Vương Lộ.
Vương Lộ làm ra bộ dáng sợ hãi, "Đức Phi nương nương người xem, nô tỳ đang muốn nói chuyện công đạo, Duyệt Trung Thị hắn...."
"Nương nương, Ngọc Nhi không có đẩy ngã Duyệt Trung Thị thỉnh nương nương nắm rõ." Vương Ngọc quỳ xuống biểu hiện thành khẩn nói.
"Vương Thượng Thị ngươi......"
"To gan! Duyệt Trung Thị, bản cung thấy ngươi thật sự không đem bản cung để vào mắt!" Từ Tuệ giận dữ quát lớn.
Hà Duyệt nhìn thoáng qua Từ Tuệ, đối với việc nàng phẫn nộ nhìn về phía mình rất là buồn cười," Nếu nương nương người cho là như vậy thì cứ là như vậy đi! Vốn tưởng rằng nương nương là người phân rõ đúng sai, thế nhưng không ngờ được người là kẻ nghe lời dèm pha, quên đi cứ cho là Hà Duyệt ta không hay ho đi."
Người chung quanh bao gồm Chu Tử Hoa cũng không dám tin tưởng lời nói này là từ trong miệng Hà Duyệt nói ra, dù sao ở hậu cung này cũng không có ai dám làm trái lời Đức Phi.
Từ Tuệ tức sùi bọt mép:" Phản, phản rồi bản cung hôm nay muốn hảo hảo giáo huấn ngươi xem ngươi còn cứng họng được không?!?!"
Hà Duyệt tuyệt không sợ hãi nhìn Từ Tuệ phẫn nộ, Chu Tử Hoa ở một bên lo lắng suông, lôi kéo tay áo Hà Duyệt ý bảo hắn quỳ xuống, Hà Duyệt hoàn toàn không để ý đến, bởi vì hiện tại gắn cũng thật sự phẫn nộ. Đi tới thế giới này, gặp qua một đống chuyện loạn thất bát tao( lộn xộn), mỗi ngày còn phải chịu đừng quy củ cái này cái kia, liền bởi vì phân vị hắn thấp nhất định phải chịu đựng một đống lục đục cả nam cả nữ, hắn thật sự chịu hết nổi a!!!
Thải Hà quỳ phía sau lần đầu tiên phát hiện nguyên lai chủ tử của nàng cũng là một người quật cường không chịu thua, bất quá giằng co lúc này quả là không tốt lắm.
"Đức Phi nương nương, chủ tử không phải có ý mạo phạm người, chử tử hắn đã nhiều ngày không hảo, vừa rồi nếu không có Vương Thượng Thị thì suýt nữa chủ tử cũng bị ngã rồi, còn thỉnh nương nương người điều tra rõ ràng sự thật, giơ cao đánh khẽ." Thải Hà quỳ xuống không ngừng cầu xin tha thứ cũng làm cho Hà Duyệt có chút hoàn hồn.
"Đúng vậy Đức Phi, thỉnh Đức Phi nương nương nắm rõ, Duyệt Trung Thị xác thực là bị người đẩy mới không cẩn thận làm gãy nhánh đào, tuyệt không phải muốn cùng nương nương người đối nghịch." Chu Tử Hoa cũng quỳ xuống cầu tình.
Hà Duyệt nhìn thấy những người trọng yếu bên người mình đều quỳ xuống vì hắn cầu tình, nhất thời lâm vài trầm tư đột nhiên nhớ tới Thải Hà từng hỏi mình một câu hỏi, nếu người trọng yếu của mình bị thương tổn, mình sẽ làm thế nào?
"Ai cũng không cho phép vì hắn cầu tình, bằng không xử phạt như nhau."
"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, nô tỳ nguyện ý tgay chủ tử chịu phạt, thỉnh Đức Phi nương nương tha cho chủ tử."
Thải Hà khóc lóc cầu xin tha thứ đổi lấy ánh mắt mọi người đều bắn về Hà Duyệt, sắc mặt không một tia huyết sắc, giống như bệnh nặng lâu ngày mới khỏi xem ra không phải nói dối, nhưng là.... Mọi người lại đem ánh mắt bắn về Đức Phi nghi ngút lửa giận, nữ nhân này mà bỏ qua cho Hà Duyệt mới có quỷ.
"Bản cung vừa mới nói qua, ai thay hắn cầu xin tha thứ đều xử phạt như nhau!"
Hà Duyệt che ở phía trước Thải Hà, nhìn chằm chằm Từ Tuệ nói:" Người nào làm người nấy chịu, việc này không liên quan tới Thải Hà." Nói xong lời này, Hà Duyệt thực không tình nguyện quỳ trên mặt đất, Chu Tử Hoa cùng Thải Hà một bên quỳ phía sau kinh ngạc nhìn Hà Duyệt, đặc biệt là Thải Hà, nàng biết Hà Duyệt không phải là loại người nguyện ý quỳ trước người khác, này là.....
"Ai nha...nơi đây là phát sinh chuyện gì? Di, Tuệ tỷ tỷ ngươi là làm sao? Ai chọc ngươi sinh khí a?" Hiền Phi đến cũng làm không khí căng thẳng giảm xuống một chút bất quá cũng khoing làm sắc mặt Đức Phi kia tốt lên chút nào.
"Lam Nhi muội muội như thế nào lại rảnh rỗi đến đây, bản cung thấy ngươi lúc nãy không phải là cùng Hoa Thần sung sướng tán gẫu à!"
Liễu Lam Nhi cười cười nhìn Thục Phi một bên im lặng, dư quang liếc nhìn Hà Duyệt đang quỳ trên đất, khóe miệng tiếp tục kéo dài, nói:" Này ta là nghe đám cung nữ nô tài nói là tỷ tỷ ngươi tức giận nên lại đây nhìn xem, ai biết tỷ tỷ ngươi thật sự sinh khí a..."
"Nga, chẳng lẽ Lam Nhi muội muội cảm thấy bản cung không nên sinh khí?"
"Nha, tỷ tỷ ngươi hiểu lầm Lam Nhi, Lam Nhi là nói tỷ tỷ ngươi sinh khí như vậy không đáng a! Hắn cũng không phải phạm nhân chân chính, nếu tỷ tỷ ngươi thật sự đối với kẻ không phải là phạm nhân chân chính sinh khí thậm chí là dùng hình, kia không phải là làm cho những người có tâm để ý chê cười thôi sao?" Liễu Lam Nhi mỉm cười sau đó nhìn sang Vương Lộ và Vương Ngọc đang chột dạ né tránh sau lưng Đức Phi, mà hành động lẩn tránh này cũng làm cho Từ Tuệ thấy rõ sự việc, nháy mắt sắc mặt càng trở nên khó coi.
Liễu Lam Nhi cười khẽ vài tiếng, đi đến bên người Vương Ngọc nói:" Vương Thượng Thị, ngươi cũng thật là nơi không nên nói giỡn liền nói giỡn, như thế nào không trước đó giải thích? Ngươi xem, này không phải làm cho Tuệ tỷ tỷ hiểu lầm sinh lửa giận rồi sao?"
"Thần thị...."
"Lam Nhi muội muội như thế nào mà biết Hà Duyệt không phải hung thủ, chẳng lẽ ngươi chứng kiến, vẫn là nói năng có chứng cứ đi." Từ Tuệ cũng không muốn buông tha vì nàng biết Liễu Lam Nhi này vẫn là cùng nàng đối nghịch.
"Này chứng cứ muội muội không có, ôi chao chính là....."
"Không có chứng cứ liền ăn nói lung tung, muội muội là muốn xem bản cung bị chê cười?"
"Muội muội không dám, muội muội nói như vậy là vì có người có thể chứng minh chuyện này cùng Duyệt Trung Thị không có quan hệ." Liễu Lam Nhi tiếp tục cười "ngọt".
"Ai?" Từ Tuệ rất thú vị nhìn Liễu Lam Nhi, ánh mắt nhìn Liễu Lam Nhi như muốn nói ta xem ngươi tiếp theo còn có thể nháo cái gì, Liễu Lam Nhi tin tưởng mười phần cười cười, lập tức Từ Tuệ nghe được một thanh âm quen thuộc.
"Đức Phi nương nương, thần có thể chứng minh việc này cùng Duyệt Trung Thị không có quan hệ."
Tiêu Sở Nhiên ra mặt làm chứng là việc mà Từ Tuệ không đoán trước được, cũng là Vương Ngọc và Vương Lộ thật không ngờ, dù sao Tiêu Sở Nhiên này cũng không phải người mà ai cũng có thể nịnh bợ thậm chí tự mình hỗ trợ người khác.
"Tiêu đại nhân lời này là...."
Tiêu Sở Nhiên vẻ mặt bình tính nói:" Thần chính là đi dạo đào viên, không khéo thấy thấy Vương Thượng Thị cùng Duyệt Trung Thị đang vui đùa, không cẩn thận va chạm làm gãy cành đào, mong nương nương nắm rõ."
"Thì ra là thế, đây là một cái hiểu lầm thôi! Đều do bàn cung lỗ mãng." Từ Tuệ giả dối cười nói một phen đường hoàng tử tế, Liễu Lam Nhi nghe xong nhịn không được nở nụ cười trào phúng.
Từ Tuệ cùng Tiêu Sở Nhiên khách sáo vài câu, nhìn chằm chằm Hà Duyệt, Vương Ngọc, nói:" Vui đùa là tùy tiện có thể khai loạn sao? Một chút quy củ đều không có, quỳ gối nơi đây nửa canh giờ hảo hảo cảnh tỉnh đi!"
Vì vãn hồi mặt mũi nên phải xử phạt thôi....Ha ha, Hà Duyệt châm chọc cười, cúi đầu cùng Vương Ngọc lãnh chỉ:" Thần thị ghi nhớ Đức Phi nương nương dạy bảo."
Đức Phi thấy Hà Duyệt không có bị xử lý, rất là khó chịu, sau khi dối trá cười nói với Tiêu Sở Nhiên vài lời, mặt lạnh xoay người rời đi, những người khác nhìn không có gì vui tự giác ly khai bao gồm cả Chu Tử Hoa đã được cung nữ đỡ lên chỉ để lại Hà Duyệt và Vương Ngọc quỳ trên mặt đất cùng cung nữ hầu hạ bọn họ và noi tài của Đức Phi.
Nửa canh giờ, cũng chính là một tiếng, chờ đến khi nô tài của Đức Phi nói có thể đứng lên, Thải Hà vội tiến lên đỡ lấy Hà Duyệt:" Chủ tử..."
"Không có việc gì." Hà Duyệt mở miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại đem Đức Phi kia hung hăng nguyền rủa người ta một lần, xoa đầu gối nhìn thoáng qua Vương Ngọc đang trừng mắt trắng dã nhìn mình, được Thải Hà nâng người rời đi.
"Chủ tử người không sao chứ?"
Vương Ngọc phẫn nộ hất tay cung nữ của chính mình, nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Duyệt đi xa, cũng hung hăng ở trong tâm thề, nhất định phải cho Hà Duyệt trả giá đại giới.
(* MẤY NAY BỎ BÊ QUÁ RỒI, DO THI HỌC KÌ ĐÓ NÊN MÌNH KHÔNG RA CHAP MỚI ĐƯỢC, MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM*) (😚)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...