"Hoàng thượng không quá quan tâm tới chuyện nữ sắc, bảy tám ngày liền không vào hậu cung cũng là chuyện bình thường, thị tẩm phần lớn là Lệ dung hoa và Tần phương nghi, hai người đều đã từng mang thai, nhưng chưa đầy ba tháng liền chảy mất" Thu Quả nhỏ nhẹ thấp giọng nói.
Tiêu Uyển Từ nghe xong lời ấy, âm thầm kinh hãi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chưa đầy ba tháng đã sảy thai, xem ra tâm địa người đứng phía sau rất tàn nhẫn, ngay cả hài tử chưa ra đời cũng không buông tha.
Có thể thấy được trình độ hậu cung tranh đấu rất kịch liệt.
Sau sự kiện Nhị hoàng tử, Hoàng Thượng lệnh Cấm Vệ Quân phối hợp với Cung Chính Tư tra rõ hậu cung, đánh chết không ít cung nhân.
Lẽ ra chuyện của Nhị hoàng tử, Hoàng Hậu nương nương là người bị hại, nhưng không biết vì sao, Phượng Nghi cung của Hoàng Hậu lại bị đánh giết nhiều nô tài nhất.
Thu Quả ngầm bầy tỏ suy đoán của mình, nhắc nhở Tiêu Uyển Từ rằng Hạ Hoàng Hậu có thể là người đứng sau thúc đẩy dẫn đến chuyện hậu cung con nối dòng thưa thớt.
Thu Quả thấy sắc mặt Tiêu Uyển Từ khẽ biến, biết tiểu chủ nhà mình lá gan nhỏ, liền an ủi:
"Tiểu chủ, thời điểm tú nữ vào cung năm nay thật ra so với tú nữ lần trước tốt hơn nhiều.
Quân cờ của các cung đều trải qua lần tra xét này của Hoàng Thượng, đã tổn thất khá nhiều, đó cũng là lý do vì sao hậu cung gần đây vẫn sóng yên biển lặng."
Tiêu Uyển Từ nghĩ lại cũng đúng, ít nhất, sau khi trải qua chuyện Nhị hoàng tử, quân cờ tai mắt của Hạ Hoàng Hậu và các phi tần sắp xếp tổn thất nặng nề, nhất thời khó có thể khôi phục được, tuy không đến mức có thể nhổ tận gốc, nhưng đám tôm tép còn lại cũng không dám vội vàng hành động thiếu suy nghĩ.
Hậu cung hiện tại quả thực là thời điểm minh bạch, rõ ràng nhất.
Tiêu Uyển Từ nhìn cung nhân bận rộn cách đó không xa, nói với Thu Quả: "Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, sau khi trở về Cẩm Hoa điện, đem những gì ngươi biết nói tỉ mỉ cho ta nghe."
Hôm qua nàng đã ở Càn Chính điện thị tẩm, bản thân cũng bại lộ trước mắt chúng phi tần, ngày tháng ẩn mình đã trôi qua, hiểu rõ hơn về bí mật hậu cung sẽ có ích rất lớn với nàng, tránh ngày sau giẫm phải mìn thì không hay.
Thu Quả gật đầu, hiện tại quả thật không phải lúc nói chuyện này, vừa rồi chỉ vì sắp tới đó nên mới hơi nhắc đến, sợ tiểu chủ nhà mình có thể gặp rắc rối với Hoàng Hậu ở Phượng Nghi cung.
Mấy năm nay nàng ở hậu cung quan sát, cảm thấy thủ đoạn của Hoàng Hậu nương nương này không tầm thường, là một người tâm ngoan thủ lạt, nếu không phải Nhị hoàng tử chết non đối với Hoàng Hậu đả kích quá lớn, thì Hạ Hoàng Hậu sao có thể ngã xuống.
Lúc Văn Quý phi được sủng ái, Hạ Hoàng Hậu có Nhị hoàng tử là con trai trưởng dưới gối, Vĩnh Xương Đế vẫn phải cho Hoàng Hậu vài phần mặt mũi, Nhị hoàng tử chính là trụ cột và gốc rễ của Hoàng Hậu, cũng là lợi thế quan trọng nhất để Hạ Hoàng Hậu xoay người, Nhị hoàng tử vừa đi thì không khác gì muốn mạng của Hạ Hoàng Hậu.
"Vâng, nô tỳ hiểu rồi." Thu Quả cung kính đáp.
Phượng Nghi cung là cung điện dành cho các đời Hoàng Hậu vương triều Đại Cảnh, tựa như Càn Nguyên cung là nơi ở của các đời Đế Vương, là một loại tượng trưng cho thân phận tôn quý.
Tuy Hạ Hoàng Hậu không được Vĩnh Xương Đế coi trọng, nhưng nàng tất nhiên vẫn là chính thê danh chính ngôn thuận của Hoàng đế, trước kia lại sinh con trai trưởng, từng nắm cung quyền trong tay, cho nên Phượng Nghi cung của Hoàng Hậu trang hoàng rất trang trọng, hoa mỹ tráng lệ.
Trong đại sảnh từng món trang trí được chế tác tinh xảo, món nào cũng xa hoa, là trân phẩm độc nhất vô nhị, thiếu chút nữa làm lóa mắt Tiêu Uyển Từ.
Không nghĩ tới Hạ Hoàng Hậu này hằng ngày cũng là một người quen thích cao quý xa hoa.
Cung nữ Phượng Nghi cung đi vào chính điện thông báo, Tiêu Uyển Từ liền tìm một vị trí trong sảnh đoan trang ngồi xuống, chờ người bên cạnh Hoàng Hậu tiếp kiến.
Chỉ một lát sau, sau rèm liền đi ra một ma ma hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng trang trọng nghiêm túc, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, một đôi mắt sắc bén mang theo khí tràng áp người.
Tiêu Uyển Từ đoán đây chính là Hoa ma ma mà Hoàng Hậu nể trọng nhất.
"Ra mắt Tiêu thường tại." Hoa ma ma phúc thân hành lễ.
"Ra mắt Hoa ma ma." Tiêu Uyển Từ nhanh chóng đáp lễ, đây chính là cánh tay đắc lực nhất bên người Hạ Hoàng Hậu, lễ này nàng cũng không dám yên tâm thoải mái nhận, miễn cho ngày sau bị ghen ghét, làm khó dễ thì có chút mất nhiều hơn được.
Sau khi hai người chào hỏi lẫn nhau, Hoa ma ma mới vẻ mặt trang trọng, ngữ khí bình thản mở miệng nói: "Thường sau khi tiểu chủ thị tẩm có thể tới bái kiến Hoàng Hậu nương nương, theo lý hẳn là nương nương tự mình tiếp kiến, chỉ là sau khi điện tuyển thân thể nương nương vẫn chưa khỏi hẳn, thật sự không thể tự mình tiếp kiến Tiêu thường tại, mong tiểu chủ thứ lỗi."
Hoa ma ma nói chuyện tuy có vài phần khách khí, nhưng thái độ không thực sự cung kính.
Có lẽ Hạ Hoàng Hậu cảm thấy nàng chỉ là một chính thất phẩm nho nhỏ, làm phiền Hoa ma ma bên người Hoàng Hậu nương nương tự mình tiếp đãi đã là rất coi trọng nàng rồi.
Tiêu Uyển Từ cười cười, cũng không thèm để ý thái độ của Hoa ma ma vẫn cung kính nói: "Ma ma nói gì vậy, Hoàng Hậu nương nương thân thể bất an, tần thiếp sao có thể lại để cho nương nương lao tâm lao lực, đó chính là thiếp không phải.
Chỉ là quy củ trong cung người mới lần đầu tiên thị tẩm phải tới Phượng Nghi cung thỉnh an nương nương, tần thiếp không thể phá hư quy củ, dù sao Hoàng Hậu nương nương vẫn là người đứng đầu hậu cung."
Hoàng Hậu có gặp nàng hay không, đối với nàng mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là nàng đã tới Phượng Nghi cung là được, thật cho rằng nàng tới đây để xem bệnh tình ốm yếu của Hạ Hoàng Hậu sao.
"Vẫn là thường tại tiểu chủ hiểu quy củ, không giống như một số người." Lời này của Hoa ma ma chứa hàm ý, nhưng không nói toạc ra.
Sau khi nghe được Tiêu Uyển Từ nói Hạ Hoàng Hậu là người đứng đầu hậu cung, lại thấy Tiêu Uyển Từ đến Phượng Nghi cung ăn mặc rất giản dị, không giống những phi tần quyến rũ khác, trên mặt bà mới có chút cười, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, thậm chí còn không để cung nhân dâng trà lên.
Về phần một số người mà Hoa ma ma nhắc đến, Tiêu Uyển Từ cũng lười đoán là ai, đã thị tẩm chỉ có mấy vị tiểu chủ kia, nhưng việc này thì liên quan gì đến nàng.
Hai người hàn huyên vài câu, Tiêu Uyển Từ liền đứng dậy cáo từ, mang theo Thu Quả ra khỏi Phượng Nghi cung.
(Mọi người xem trên wattpad @chinguyen13042002 để ủng hộ mình nha)
Hoa ma ma tiễn chủ tớ Tiêu Uyển Từ, xoay người trở về tẩm điện của Hạ Hoàng Hậu.
Trong tẩm điện, Hạ Hoàng Hậu tiều tụy đang nằm trên giường, mái tóc dài buông xõa một cách phờ phạc.
Thanh Trúc bưng canh thuốc vừa nấu xong đang khuyên giải gì đó, thấy Hoa ma ma từ ngoài điện đi vào, Thanh Trúc vội vàng ném ánh mắt xin giúp đỡ tới bà.
Hoa ma ma nhìn tình cảnh này trong lòng liền hiểu được, nương nương nhà mình lại nổi giận không uống thuốc.
Bà tiếp nhận chén thuốc trong tay Thanh Trúc, ngồi ở bên cạnh Hạ Hoàng Hậu, dùng thìa quấy nhẹ đồng thời thổi canh thuốc trong chén bạc, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nương nương, người phải chăm sóc thân thể của mình, như vậy bệnh của nương nương mới có thể khỏi nhanh một chút."
"Tiêu thường tại tới Phượng Nghi cung có chuyện gì, một đám hồ ly tinh đến chỗ bổn cung diễu võ dương oai, chờ bổn cung khỏi bệnh sẽ cho các nàng đẹp mặt."
Trên khuôn mặt tiều tụy của Hạ Hoàng Hậu lộ ra biểu cảm căm hận, đâu còn vẻ ung dung quý phái, đoan trang hiền thục ngày xưa ở trước mặt chúng phi tần.
"Đêm qua Tiêu thường tại ở Càn Chính điện thị tẩm, sáng nay là tới thỉnh an nương nương, bất quá lão nô đã đuổi đi rồi." Hoa ma ma đem mục đích Tiêu thường tại tới đây nói cho Hạ Hoàng Hậu nghe.
Hạ Hoàng Hậu vừa nghe lời này càng thêm tức giận, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, "Hạ Thanh Nhiêu cũng là một phế vật, vào cung đã gần một tháng, ngay cả góc áo Hoàng Thượng cũng không thấy, để cho mấy con hồ ly tinh khác đến trước, bổn cung tuyển nàng vào cung có ích lợi gì."
Hoa ma ma ở trong lòng cũng thở dài, Hoàng Thượng đã chán ghét nương nương cùng Hạ gia, bằng không Tam tiểu thư vào cung sẽ không chỉ phong chính thất phẩm thừa vi.
Biết rõ nương nương nhà mình cùng Hiền phi có rạn nứt nhưng vẫn đem người đặt ở Dao Hoa cung, đây không phải là cho Hiền phi nhìn chằm chằm Tam tiểu thư sao.
Từ sau khi Nhị hoàng tử đi, Hoàng Thượng đã không còn nhẫn nại với chủ tử, lần trước xử trí nhiều cung nhân và tai mắt của Phượng Nghi cung như vậy chính là minh chứng tốt nhất.
Nương nương nhà mình còn không cam lòng, lại đem Tam tiểu thư trong phủ đưa vào hậu cung, muốn mượn bụng Tam tiểu thư sinh thêm một tiểu hoàng tử, đặt ở dưới gối làm con trưởng.
Nương nương chẳng lẽ không biết nàng làm càng nhiều, Hoàng Thượng sẽ càng chán ghét nàng và Hạ gia sao?
Từ nhỏ nương nương nhà mình đã rất mạnh mẽ, từ sau khi làm Thái tử phi lại càng nói một không hai, bà cũng không biết nên khuyên nhủ nương nương nhà mình như thế nào.
"Nương nương, hiện tại uống thuốc và chăm sóc thân thể thật tốt mới là quan trọng nhất.
Chuyện của Tam tiểu thư vẫn phải chờ thân thể nương nương tốt lên mới từ từ tính toán, việc này không thể gấp gáp, người sốt ruột như vậy, không có lợi cho bệnh tình của người đâu.
Thái y cũng nói, bệnh của nương nương phải tĩnh tâm, bớt suy nghĩ, bớt tức giận, chuyện hậu cung về sau mưu tính cũng không muộn." Hoa ma ma nghiêm túc suy tư nói, tận tình khuyên nhủ Hạ Hoàng Hậu.
Hy vọng nương nương nhà mình có thể nghe lời khuyên bảo của bà, dưỡng bệnh thật tốt.
Hạ Hoàng Hậu nghĩ đến bệnh tình của mình lại cảm thấy chán nản, từ sau khi Nhị hoàng tử đi, nàng mới cảm thấy cuộc sống hậu cung này dài cỡ nào.
"Bệnh này của bổn cung khi nào mới khỏi, đã uống canh thuốc lâu như vậy mà vẫn còn bệnh nặng.
Hiền phi, Khang phi hiện tại chưởng quản cung quyền, rải đinh khắp hậu cung, chẳng lẽ muốn bổn cung ngồi chờ chết, chờ hai tiện nhân kia nắm vững cung vụ* sao? Nếu Hoằng nhi của bổn cung còn ở đây, Hoàng Thượng sao dám đối đãi với bổn cung như vậy."
*cung vụ: sự vụ/công việc trong cung
Hoa ma ma nhìn thấy Hoàng Hậu nói đến Nhị hoàng tử, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, Nhị hoàng tử chính là đôi mắt của nương nương nhà mình, Nhị hoàng tử vừa đi, thể xác và tinh thần nương nương cũng suy sụp theo.
"Ma ma, bổn cung trong lòng rất đau, Hoằng nhi của bổn cung nhu thuận đáng yêu như vậy, hiểu chuyện nghe lời, nhi tử của tiện nhân Văn Quý phi kia dựa vào cái gì còn sống, bổn cung không cam lòng, Hoàng Thượng cho rằng đem Đại hoàng tử giam cầm là có thể bảo vệ hắn sao? Bổn cung cũng muốn cho tiện nhân kia nếm thử nỗi đau mất con."
Hai mắt Hạ Hoàng Hậu hiện lên hận ý lạnh như băng, nỗi căm hận dày đặc kia khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Hoa ma ma trong lòng cả kinh, vội khuyên nhủ: "Nương nương xin hãy suy nghĩ kỹ, chưa nói đến thị vệ canh gác ngoài cung Đại hoàng tử, nếu Đại hoàng tử thật sự không còn, người đầu tiên Hoàng Thượng nghĩ đến chính là nương nương, nương nương ngàn vạn lần không nên làm chuyện ngu ngốc."
"Vậy thì sao, chỉ cần không tìm được chứng cứ, Hoàng Thượng có thể làm gì ta." Hạ Hoàng Hậu vẻ mặt thờ ơ.
Hoa ma ma đau đầu, chỉ có thể đè tâm tư xuống, sau này có cơ hội nhất định sẽ chậm rãi khuyên bảo nương nương nhà mình từ bỏ ý định này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...