Khải Nhĩ đi rồi, mang theo một phần không cam lòng. Bởi vì y nhìn thấy được quyết tâm của tân thủ lĩnh này, chính mình không thể lay động .
Nhìn bóng dáng tuổi trẻ mất mát biến mất trong bóng đêm, Lôi Thiết Nhĩ cười khổ một chút.
Ước nguyện ban đầu của y đối với Bạch Hạo không có đổi, nhưng là tâm tình đã sớm thay đổi. Biết bắt đầu quan sát sắc mặt Bạch Hạo, cẩn thận lắng nghe hắn nói, nhìn hắn cao hứng, bản thân cũng sẽ cao hứng theo.
Có lẽ đây là yêu. Tuy rằng nghĩ như vậy làm cho Lôi Thiết Nhĩ cảm thấy chính mình có điểm buồn nôn, nhưng sự thật chính là như vậy. Trước kia không phải không có giống cái theo đuổi y, nhưng y không có cảm giác tâm động như thế. Còn nhớ rõ phụ thân từng nói với mình, nếu thời điểm ngươi gặp được bạn lữ mà bản thân muốn cùng hắn qua cả đời, như vậy, cho dù vì hắn mà chết, ngươi cũng không hề nửa câu oán hận .
Trước kia, Lôi Thiết Nhĩ cảm thấy giống đực hy sinh vì bạn lữ của mình là chuyện rất bình thường, nhưng hiện tại mới hiểu hết những thâm sâu trong lời nói kia.
Lôi Thiết Nhĩ nhìn cửa phòng Bạch Hạo đóng chặt, đột nhiên có chút e lệ.
Y vừa rồi đứng ngoài cửa phòng cùng Khải Nhĩ nói nhiều như vậy, kỳ thật cũng vì có thể khiến cho Bạch Hạo nghe được, nhưng mà hiện tại vừa nghĩ đến Bạch Hạo nghe được những lời nói đó, như vậy…… Lôi Thiết Nhĩ bắt đầu đỏ mặt, chẳng những đỏ mặt, cả người cũng đỏ luôn.
Y cũng bắt trước Khải Nhĩ dùng chân đá tuyết, đá nửa ngày, cảm thấy như vậy không phải biện pháp, hơn nữa, y cũng có lý do đúng lý hợp tình đi vào a, dù sao hiện tại y đã ngủ ở trong nhà này thôi…… Nâng tay nghĩ gõ cửa, do dự một chút, cuối cùng biến thành thú hình, chớp chớp đôi mắt to tròn, nâng lên chân trước cào cửa:“Hạo Hạo…… Mở cửa nga……”
Bạch Hạo đã sớm nghe thấy Lôi Thiết Nhĩ nói chuyện cùng Khải Nhĩ, thời điểm nghe được y nói lên tình cảm với mình, kia thật sự là bách vị tạp trần.
Hắn cảm thấy bản thân còn chưa nhận thức được, thì cơ hồ thật sự đã dung nạp cùng nơi này. Thậm chí hắn đều cảm thấy, ngốc tú tài hoài lưỡng bảo bảo cũng không phải là chuyện kinh dị gì…… Được rồi, kỳ thật thời điểm ăn cơm, hắn đã muốn tưởng tượng ra bộ dáng bản thân khi sinh bảo bảo, cho nên cuối cùng mới thẹn quá thành giận tiêu sái bỏ đi, hắn sợ cứ ở nơi đó thêm một thời gian nữa, sẽ bị người khác nhìn ra bản thân không được tự nhiên.
Lôi Thiết Nhĩ ở bên ngoài gõ cửa, Bạch Hạo phân vân hồi lâu, điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, mới nghiêm sắc mặt như tượng gỗ mở cửa cho Lôi Thiết Nhĩ.
Lôi Thiết Nhĩ vào phòng, thành thành thật thật ngồi ở một bên, nhìn Bạch Hạo nhóm lửa cho giường sưởi. Nửa ngày, mới đáp ra một câu đến:“Lẩu ăn rất ngon, nhưng mà có chút cay ……”
Bạch Hạo cúi đầu nhóm lửa: “Vậy lần sau ăn canh suông ……” Ta dựa vào, ăn cái gì canh suông a, thật muốn vả vào miệng mình một cái, sợ cay thì đừng ăn thôi!
Lôi Thiết Nhĩ gật gật đầu, nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh Bạch Hạo, vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt hắn.
Bạch Hạo thân thủ liền chụp xuống:“Súc miệng sao? Đầy mồm hương thịt dê! !”
Lôi Thiết Nhĩ nội ngưu đầy mặt, thật vất vả tim hồng ấm áp nổi lên toàn bộ bị đạp nát, y cúi đầu đi đến cạnh hang nước, muốn cúi xuống uống, lại sợ Bạch Hạo mắng. Không được tự nhiên nửa ngày, mới biến lại hình người, chạy ra ngoài cửa, tìm về váy da thú của mình mặc lại, sau đó súc miệng, rửa mặt rửa tay, thu thập sạch sẽ lại chạy đến bên cạnh Bạch Hạo:“Hạo Hạo……”
Bạch Hạo có chút đỏ mặt, không biết là bị hỏa thiêu đốt vẫn là thẹn thùng đâu:“Có việc thì nói, không có việc gì đừng gọi bậy !”
Lôi Thiết Nhĩ ổn định một chút tâm tình, thân thủ chải vuốt mái tóc dài bám trên cổ Bạch Hạo:“Tóc ngươi dài rồi.”
“Ân…… Vài tháng không có cắt tỉa, đương nhiên là dài ra.” Bạch Hạo tò mò nhìn nhìn cằm Lôi Thiết Nhĩ:“Vì sao râu các ngươi không mọc dài đâu?”
Lôi Thiết Nhĩ sờ sờ lên cằm mọc râu thô ráp: “Chúng ta đều như vậy, rất kỳ quái sao? Chỉ có trên tám mươi tuổi, râu mới mọc dài ra.”
Bạch Hạo gật gật đầu, hắn biết tiểu miêu tiểu cẩu từ nhỏ đã có râu, nhưng chưa bao giờ quan tâm quá. Về phần thú nhân sau tám mươi tuổi râu mới mọc dài, chuyện này không liên quan đến hắn. Bất quá, từ khi hắn đến nơi này, phát hiện bản thân cũng không mọc râu nữa, chẳng những thế, còn có xu hướng thưa thớt ……
Móng vuốt của Lôi Thiết Nhĩ ở trên cổ Bạch Hạo ấn ấn xoa xoa, sưu tràng quát đỗ (tìm, lục soát ruột cạo bụng, nói chung là tìm kiếm tìm kiếm đề tài:“Ân, cái kia…… Hạo Hạo, ngươi từng thích ai chưa?”
Bạch Hạo đẩy một bó củi vào trong bếp liền ngừng tay, hôm nay tiểu Âu Cảnh chạy tới nhà Bối Á Đặc ngủ, cho nên giường cũng không tất yếu đốt quá nóng:“Từng có, làm sao vậy?” Người thích? Quả thật từng có…… Khi hắn tham gia quân ngũ, ở trấn nhỏ cạnh doanh trại, có một cô gái đặc biệt xinh đẹp, là cô giáo dạy trẻ. Thời điểm hắn nghỉ ngơi thường thích đến nhà trẻ trong thôn nhìn nàng cùng các tiểu bằng hữu chơi đùa, có thể ở cả nửa ngày. Nhưng là về sau, cô gái kia không còn ở đây, nghe nói được kẻ có tiền bao làm vợ nhỏ. Tóm lại, nàng biến mất ở trấn nhỏ kia, giống như một chút phấn hồng ký ức, thời gian quá dài, nếu không có ai nhắc, dường như hắn đã nhanh đem một chút sắc hồng này quên đi.
Lôi Thiết Nhĩ có chút khẩn trương, cho tới bây giờ y cũng chưa từng nghe Bạch Hạo nói trong lòng có người thích, hoặc là bản thân thích người có bộ dạng nào, nhưng mà y lại không dám hỏi, sợ hỏi ra rồi thấy người kia vĩ đại hơn bản thân, lúc đó chỉ khiến y khổ sở.
“Nàng đã có bạn lữ.” Bạch Hạo thản nhiên bổ sung.
“Nga……” Loại cảm giác sung sướng này đến tột cùng là cái gì, Lôi Thiết Nhĩ không biết, tuy nhiên khi nghe nói tình địch tiềm tàng kia đã có bạn lữ, điều này làm cho y yên tâm không ít.
Bạch Hạo rửa mặt súc miệng, thu thập bản thân sạch sẽ, sau đó đi vào buồng trong, chỉnh sửa thảm lông bắt đầu chuẩn bị ngủ.
Lôi Thiết Nhĩ đi đến, đột nhiên nắm lấy thắt lưng Bạch Hạo:“Hạo Hạo, làm bạn lữ của ta đi, ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ đối tốt với ngươi cả đời.”
Bạch Hạo vừa tức vừa cười, tức là người kia có gan ở ngoài cửa nói những lời kia, nhưng khi đối mặt với chính mình cũng chỉ có một câu này, cười là người này lăn qua lộn lại, vẫn chỉ có một câu này, ngay cả biến đổi một chút cũng không có.
“Ngươi buông tay trước!” Bạch Hạo tránh một chút, lại tránh không thoát:“Sát, buông ra, ta muốn trải giường chiếu đi ngủ!”
Lôi Thiết Nhĩ lưu luyến thu hồi cánh tay, nhìn Bạch Hạo đem da thú đập mềm, sau đó nhìn hắn chui đi vào, không bao lâu liền ném ra một kiện quần áo da thú thật dày.
“Ngươi không ngủ sao? Muốn làm môn thần?” Bạch Hạo nhìn đại gia khỏa đứng ở trước giường, mắt trợn trắng:“Thổi tắt đèn đi mới được vào.”
Lôi Thiết Nhĩ rầu rĩ thổi tắt đèn, rầu rĩ cởi váy da thú của mình ra để ở một đầu giường sưởi, rầu rĩ tiến vào trong da thú.
Đêm đông, thập phần yên tĩnh. Đột nhiên không biết từ nhà ai truyền đến một tiếng thở dốc ái muội, trong màn đêm tĩnh lặng vô cùng rõ ràng.
Tiếng thở dốc như một tín hiệu, không bao lâu, trong bộ lạc liền tràn ngập tiếng rên rỉ ái muội.
Lôi Thiết Nhĩ ngẩng đầu nghe trong chốc lát, hắc hắc cười:“Bọn họ đều bị song bào thai nhà Kiệt Sâm kích thích đâu, ha ha, phỏng chừng đợi đến đầu xuân, trong bộ lạc lại sẽ nhiều thêm vài tiểu bảo bảo đâu, không biết là tiểu thú nhân hay là tiểu giống cái.”
Bạch Hạo đem mặt mình vùi trong da thú:“Vậy ngươi thích thú nhân bảo bảo vẫn là giống cái bảo bảo?”
“Đều thích !” Nhắc tới bảo bảo, Lôi Thiết Nhĩ lại bắt đầu hưng phấn:“Ta hy vọng, bộ lạc của mình hàng năm đều có tân bảo bảo ra đời, năm trước là bảo bảo nhà Tây Lợi Á, năm nay là bảo bảo của A Phi, có lẽ không chỉ có thế đâu…… Thật tốt, có hài tử, bộ lạc mới có thể phát triển cường đại.”
Bạch Hạo nhìn nam nhân kia hưng phấn, là nam nhân có trách nhiệm có lòng đảm đương, mặc kệ nhìn thế nào cũng đều soái đến khiến cho người ta tâm động.
Tâm động? Bạch Hạo che ngực, nơi đó tựa hồ có rất nhiều con thỏ nhỏ chui vào, không ngừng bùm bùm nhảy.
Lôi Thiết Nhĩ cũng nghe đến tiếng tim đập của Bạch Hạo, quen thuộc đem đại não của mình củng đến trong lòng Bạch Hạo:“Bạch Hạo, cám ơn ngươi……”
Bạch Hạo có chút khẩn trương, tay nâng nửa ngày, mới nhẹ nhàng đặt xuống trên vai dày rộng của Lôi Thiết Nhĩ:“Sao lại cảm ơn ta?”
“Cám ơn ngươi đã làm cho bộ lạc trở nên tốt như vậy.” Thanh âm Lôi Thiết Nhĩ có chút khàn khàn, trầm thấp từ tính tựa hồ giống như có một móng vuốt nhỏ gãi trong tâm Bạch Hạo.
“Này có cái gì cảm tạ, dù sao ta cũng là người trong bộ lạc……” Đúng vậy, từ khi nào thì bắt đầu, bản thân liền thừa nhận bộ lạc này, hơn nữa nhận định chính mình sẽ ở đây qua cả đời đâu?
Lôi Thiết Nhĩ không nói lời nào, chính là hai tay càng ôm chặt Bạch Hạo hơn.
Bạch Hạo cúi đầu nhìn đại nam nhân củng ở trong lòng mình, rốt cục gian nan mở miệng: “Lôi Thiết Nhĩ, nếu không…… Ân…… Nếu không, để ta làm bạn lữ của ngươi đi……”
Lôi Thiết Nhĩ không dám tin tưởng lỗ tai của mình, y mạnh mẽ ngẩng đầu, đôi mắt to đen bóng gắt gao nhìn thẳng người trước mắt này:“Hạo Hạo, ngươi nói cái gì?”
“Ta cái gì cũng chưa nói!” Bạch Hạo khốn quẫn nóng nảy, hắn túm lấy da thú muốn đem bản thân vây kín, rất dọa người, cái gì gọi là để ta làm bạn lữ của ngươi đi…… Trời ạ ! !
“Hạo Hạo, Hạo Hạo…… Nói thôi……” Lôi Thiết Nhĩ cười cười toe tóe:“Hạo Hạo, ta muốn nghe một lần nữa, ngươi nói đi.”
“Ta không nói, không nói!” Bạch Hạo dùng sức chui xuống dưới, hắn quả thực không biết nên dùng bộ mặt nào để đối diện với Lôi Thiết Nhĩ.
Lôi Thiết Nhĩ ôm lấy Bạch Hạo đang không ngừng giãy dụa vào trước ngực, đôi môi từ trên trán, xuống gương mặt, cuối cùng dừng lại ở trên môi:“Hạo Hạo, ta rất vui, thật sự……”
“Ân, ngươi vui vẻ là tốt rồi……” Bạch Hạo hàm hàm hồ hồ nói, chóp mũi tràn ngập mùi vị cường thế của Lôi Thiết Nhĩ.
Hắn sẽ cùng nam nhân hôn môi, tuy rằng trước kia không phải chưa từng hôn qua, nhưng mà hiện tại trong cơ thể lại sinh ra một cảm giác khác, nóng bỏng nóng bỏng, giống như có hạt tiêu thiêu đốt ở trên người.
Lôi Thiết Nhĩ hàm trụ đôi môi Bạch Hạo, tinh tế nhấm nháp, đầu lưỡi miêu tả hình dạng đôi môi, sau đó tìm vào bên trong khoang miệng ấm áp….. Nụ hôn bắt đầu trở nên kịch liệt mà lửa nóng, khiến cho Bạch Hạo khó thở, thậm chí nghĩ đến bản thân sẽ bị nhiệt tình của Lôi Thiết Nhĩ thiêu đốt thành tro.
“Hạo Hạo……” Lôi Thiết Nhĩ đè lại cái mông của Bạch Hạo kìm giữ hướng lên người chính mình:“Ngươi cảm nhận được sao?”
Thân thể Bạch Hạo cứng đờ, thứ lửa nóng cứng rắn cọ lên đùi mình kia làm sao có khả năng không cảm giác a ! Hơn nữa cảm nhận thứ kia lớn nhỏ, làm hắn nhịn không được muốn trốn:“Ách, muộn rồi, ta buồn ngủ lắm, cái kia, Lôi Thiết Nhĩ, nhanh ngủ đi.”
“Gọi ta Lôi.” Lôi Thiết Nhĩ liếm lên cổ Bạch Hạo:“Gọi ta Lôi, Hạo Hạo.”
“Lôi……” Bạch Hạo gian nan thở hổn hển, lửa nóng trong cơ thể thiêu đốt không ngừng.
“Bạch Hạo, ngươi…… Trốn không thoát đâu……” Lôi Thiết Nhĩ lại một lần nữa hôn lên đôi môi Bạch Hạo, thân thể bao trùm đi lên.
Bạch Hạo lệ tuôn: Cứu mạng a, thượng thiên a, đại địa a, Vương Mẫu nương nương, Quan Âm bồ tát a a a, ta sắp chết rồi ! ! ai tới cứu cứu ta a ! ! !
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường
Quan Âm bồ tát: Ngượng ngùng, đó là dị thế, ta không phụ trách quản.
Vương Mẫu nương nương: Cũng không phải phạm vi quản hạt của ta a.
Tiểu mạo tử khóc: Kia ngẫu phải làm sao a? Người ta không cần bị bạo cúc hoa ! ! !
Quan Âm bồ tát: Ngươi đi van cầu tác giả đi, có lẽ……
Tiểu mạo tử: (TaT), kia còn không bằng cầu chính mình đâu……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...