Đợi nửa ngày, không thấy phía sau có động tĩnh gì, công tử cảm thấy kỳ lạ: "Sao không hát?"
Này này này cái gì đây! Có tấm gương dũng mãnh, Lôi Lôi không dám hát tiếp, không thể làm gì khác hơn là nói: "Thật ra ta không biết hát."
Công tử không nói gì.
Lôi Lôi nhớ tới một chuyện: "Hà Thái Bình là ai?"
Mặt công tử không chút biến sắc: "Hà minh chủ."
"Minh chủ to lớn nhất?"
"Minh chủ chưởng quản thiên hạ, hiệu lệnh quần hùng, giang hồ yên ổn thì bách tính mới được thái bình, trách nhiệm hệ trọng, dĩ nhiên không phải chuyện nhỏ."
Lôi Lôi "Nga" một tiếng, không nói nữa, âm thầm dự tính.
Xóc nảy suốt hai, ba tiếng, chắc chắn sau nay sẽ không cưỡi ngựa nữa, thật không thể thích ứng được, Lôi Lôi cố gắng kiềm chế, thẳng đến giữa trưa công tử mới ghìm ngựa dừng ở trà điếm bên đường, Triệu quản gia và hai hạ nhân khác sớm đã ở nơi đó đợi nửa ngày, thấy hai người tới thì nhao nhao đứng dậy, chợt nhìn thấy đôi bàn tay ôm eo công tử, mọi người đều lộ ra vẻ oán giận.
Công tử quăng Lôi Lôi xuống ngựa.
Lôi Lôi đã bị xóc đến thất điên bát đảo, ngẩng đầu nhìn lên thấy tiểu điếm treo một cái biển quảng cáo to lớn, trên đó ghi "Quán trà Chung Hoa Vô Diễm" chữ to màu đen.
Quán trà Chung Hoa Vô Diễm?
Tên quán này thật kỳ lạ, đọc lên sao mà quen quen vậy... Lôi Lôi thầm giật mình, đầu óc bất đắc dĩ vội vàng tiếp thu việc mới, không rảnh nghĩ lung tung nữa, chờ đến lúc hoàn hồn, mọi người đã đi vào quán trà.
Tiểu điếm không lớn, nhưng chuyện làm ăn lại rất thuận lợi, chỉ có tám cái bàn, bảy bàn đã bị khách ngồi hết, Lôi Lôi đánh giá bốn phía, rất nhanh đã phát hiện nơi hấp dẫn... Bà chủ xinh đẹp đang ngồi trên quầy hàng.
Thấy công tử, bà chủ lập tức đứng lên, vẩy vẩy lọn tóc, chớp mắt cười quyến rũ: "Công tử, cuối cùng cũng đến đủ rồi!"
Công tử nhíu mày: "Quán trà?"
"Tiểu điếm dĩ nhiên là bán nước trà, thật ra cũng thỉnh thoảng bán chút đồ nhắm rượu để kiếm chút tiền, khách lui tới thường xuyên đều sẽ biết," Bà chủ uốn éo uốn éo từ trên quầy hàng đi ra, kể khổ: "Mấy chục dặm gần đây đều là địa bàn của Hoàng Sa phái, thuế rất nặng, công tử xem, ngoài chúng tôi ra còn ai dám mở cửa tiệm." Sau đó lộ ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu, nhỏ giọng nói: "Bây giờ kiếm chén cơm ăn không dễ dàng đâu, hơn nữa, khách thương gia qua lại rất nhiều, không có quán cơm là không được, chúng tôi lặng lẽ bán cũng là đang giúp đỡ."
Vấn đề về kinh tế không thuộc quản lý của ta, công tử gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Bà chủ yên tâm, cười hì hì nói: "Lúc nãy Triệu quản gia đã gọi thức ăn, các vị ngồi đây đợi một xíu nhé!" Xoay người vào trong kêu: "Bàn số tám khách đã đến đủ, mau mang trà tới đây!"
"Đến ngay!"
Hiệu suất làm việc của tiểu điếm này rất cao, một bàn "Trà" nhanh chóng được bày ra trước mặt, dĩa rau xanh trắng vô cùng đạm bạc, duy nhất ở giữa bày nửa con vịt nướng bóng loáng thơm phức.
Mọi người bắt đầu ăn cơm.
Mấy bàn bên cạnh ai nấy đều mang theo đao kiếm, vừa uống rượu vừa kể cho nhau nghe về chuyện mới mẻ trong giang hồ, Lôi Lôi nghe thấy cũng thú vị.
Bỗng nhiên, bàn bên cạnh có giọng nói nhỏ truyền đến: "Tin này rất chính xác, Bích Thủy thành có người bán đấu giá quả Trường Sinh, ai trả giá cao hơn sẽ được, thời gian định là đêm mùng một Tết!"
Lời vừa nói ra, những người ở bàn này đều sửng sốt, bao gồm Lôi Lôi.
.........
"Việc này là thật sao?"
"Chính xác trăm phần trăm, vì mua tin tức này, ta đã bỏ ra một vạn lượng bạc đấy!"
"Tin tức này ai bán, có tin được không?"
"Ta cũng chưa thấy qua hắn, ta chỉ thử đem tiền đến nơi chỉ định, nào ngờ hắn đúng là để lại một tờ giấy..."
Chợt có người ho khan: "Vương huynh!"
Đột nhiên lúc nãy cao hứng đã lỡ lời nói ra những chuyện không nên nói trong hoàn cảnh này, tất cả mọi người tâm tĩnh lại, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Rốt cuộc quả Trường Sinh là bảo bối gì, sao nhiều người dùng tiền mua tung tích của nó vậy? Dĩ nhiên Lôi Lôi cảm thấy rất kỳ lạ, sắc mặt của đám người công tử, Triệu quản gia đều không tốt, người kia đã từng tìm tới Thiết trang chủ, may Thiết trang chủ là người ngay thẳng vô tư, đem việc này thông báo, bây giờ lại nghe những người này nói đến, việc này không phải là trùng hợp, một tin tức bán một vạn lượng, dù sao tin tức này bán ra người kia cũng thu lợi không ít, hơn nữa bán đấu giá quả Trường sinh ra sao cũng không ai biết, đến lúc đó Bích Thủy thành sẽ là nơi tụ tập hào kiệt, khó tránh được người trong ma giáo trà trộn vào. Người kia chỉ lo lợi ích của mình, lại không nghĩ đến một khi quả Trường sinh lộ diện, không phải mua bán là có thể xong việc, chắc chắn sẽ dẫn đến quần hùng tranh đoạt, nảy sinh tai họa, nếu rơi vào tay người ma giáo càng không hay.
"Công tử, có phải là..."
Công tử tiếp lời:
"Việc này Thiết trang chủ sẽ bẩm báo Hà minh chủ, về sơn trang trước rồi nói sau."
Mọi người gật đầu, quay trở lại tập trung ăn cơm, phát hiện nửa con vịt nướng đã biến mất, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lôi Lôi, thấy vậy nàng mau chóng bày ra bộ dạng nhã nhặn lịch sự, cái miệng nhỏ tiếp tục ăn cơm, ai nấy đều cảm thấy kì lạ không thôi, chẳng lẽ vịt nướng biết chạy.
Ăn xong, mọi người ra ngoài, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng kinh hô của Triệu quản gia.
"Cái gì! Cơm canh đạm bạc như vậy mà cũng hơn 9 lượng bạc, đúng là hắc điếm!"
"Ấy, lão nhân gia người đừng nói những lời này, tiểu điếm xưa nay không lừa dối ai cả." Bà chủ kiên nhẫn giải thích, "Lão nhân gia người nhìn xem, đây là sổ sách thu chi rõ ràng, đồ ăn mặc dù thanh đạm, nhưng nửa con vịt kia là hàng thật giá thật đấy!"
Ra khỏi quán, Triệu quản gia xưa nay tận chức trách, cảm thấy bị lừa gạt: "Nửa con vịt nướng mà năm lượng?"
Bà chủ nói: "Năm lượng còn là giá ưu đãi, đây chính là loại vịt nướng nổi tiếng trên giang hồ "Vịt nướng hiệu Tô Tố", từng nghe qua chưa? Vịt nướng hiệu Tô Tố, nơi chuyên chuẩn bị đồ ăn cho khách qua đường! Tần Lưu Phong công tử từng ở trước mặt mọi người khen ngợi đấy! Tiểu điếm chuẩn bị cho các vị nửa con còn lỗ đây!"
Vịt nướng hiệu Tô Tố? Lôi Lôi không nhịn được quay đầu, tên này nghe thật quen tai...
Biết vịt nướng danh tiếng, Triệu quản gia không nói nữa, móc ra nén bạc: "Này, mười lượng!"
Bà chủ đánh mắt ra vẻ khó xử: "Tiểu điếm không có tiền lẻ thối lại..."
Những lời này làm cho Lôi Lôi lập tức nhớ ra, cảm thán bà chủ thật biết cách làm giàu, Lôi Lôi bắt đầu hoài nghi chữ tín của tập đoàn xuyên không Tấn Giang kia, nói cái gì mà nhọc lòng thiết kế, thì ra là thiết kế ra giang hồ như vậy, đạo văn "Đông Phương Hồng" thì thôi đi, ngay cả đặt tên cũng tùy tiện, quán trà Chung Hoa Vô Diễm, vịt nướng hiệu Tô Tố, mấy người Tô tổng, Chung tổng lại ở chỗ này đăng kí nhãn hiệu đặt mua sản nghiệp!
Triệu quản gia tức đến run cả ria mép, súyt chút nữa nhảy dựng lên: "Ngươi mở quán, sao lại không có tiền thối được?"
Bà chủ khinh thường: "Chưa gặp kiểu buôn bán thế bao giờ sao? Nếu chưa gặp thì cứ từ từ rồi sẽ gặp thôi."
Triệu quản gia tức đến run mình.
Công tử xoay người: "Bỏ đi, đi thôi."
Mặt mày bà chủ hớn hở: "Chỉ có vị công tử này là hào phóng, không giống lão già keo kiệt kia, công tử đi thong thả, nhớ lần sau lại ghé nữa nhé!"
......
Buổi chiều tiếp tục trên lưng ngựa xóc nảy, Lôi Lôi toàn thân xương cốt rã rời, không còn tâm tình hỏi đông hỏi tây. Công tử thấy nàng mệt mỏi nên dặn dò tạm thời nghỉ ở thành Tấn Giang, sẵn tiện bảo Triệu quản gia đi mua xe ngựa, vì nữ nhân này mà làm chì hoãn hành trình, Triệu quản gia nhìn chằm chằm Lôi Lôi, thiếu chút nữa muốn lăng trì nàng.
Chú ý đến hình tượng nên công tử dừng ngựa ở ngoài thành rồi dắt bộ vào làm Lôi Lôi thoải mái đi nhiều.
Thành Tấn Giang là khu vực trung tâm của giang hồ, vô cùng phồn hoa náo nhiệt, lầu gác cao, ngựa xe như nước, các loại giải trí cũng rất phong phú, trà lâu tửu lâu san sát, làm xiếc chọi gà, tiếng trống đánh cũng tiếng đàn tạo nên những âm thanh hỗn loạn, không khó nhìn thấy những tòa lâu có trình độ kiến trúc cao siêu. Ngoại trừ đám người trước cửa quán rượu thỉnh thoảng lại tuôn ra vài câu "Người trong giang hồ, ai có thể không uống rượu chứ", hoặc là bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng ca hào khí phá mây "Gặp chuyện bất bình phải lên tiếng", những thứ này đều dễ thích ứng.
Mọi người dừng trước cửa một khách điếm lớn.
Công tử nói: "Ở đây ngủ một đêm đi."
Nhìn bốn chữ phong cách cổ xưa to đùng "Khách điếm Tấn Giang ", Lôi Lôi lập tức liên tưởng đến tập đoàn xuyên không Tấn Giang kia, nhất thời cũng không cố ra vẻ mệt mỏi, vẻ mặt phẫn nộ ngăn cản công tử, tỏ vẻ chống đối: "Không thể ở nơi này!"
Xét thấy giọng điệu nàng có vẻ khẩn trương, thái độ kiên quyết, hai hạ nhân cùng Triệu quản gia đều bị dọa cho khiếp sợ, nghĩ khách điếm này chắc có gì đó không ổn, mọi người đều im lặng không dám nói.
Công tử cũng không dị nghị, thản nhiên nói: "Vậy đổi nơi khác đi."
Sau khi đi qua ba mươi lăm con phố, xem qua ba mươi lăm khách điếm thì mặt trời cũng sắp xuống núi, mọi người lại về chỗ cũ, đứng trước cửa khách điếm Tấn Giang, trừ công tử ra, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ oán giận, cô gái này thật xấu xa!
Triệu quản gia căm giận nói: "Công tử người xem.."
Công tử nhìn Lôi Lôi đang cúi đầu ủ rũ, rồi bước vào trong khách khách điếm, dùng hành động quyết định.
Lôi Lôi không còn lời nào để nói, lại thêm hai chân đi bộ nhiều đã sắp nhũn ra, đành phải mặt mày xám xịt đi theo.
Mụ nội nó, tất cả đều tên khách điếm Tấn Giang!
Tên khách điếm Tấn Giang xếp theo thứ tự từ một đến ba lăm!
..........
Có người nói hai năm trước Hà minh chủ quy định quản lý khách điếm theo cách này để dễ dàng ngăn chặn hắc điếm. Các khách điếm khắp mọi nơi trên giang hồ đều phải đổi thành "Khách điếm Tấn Giang", lấy thứ tự đăng ký phân chia. Vì vậy, khách đi đường rất dễ dàng nhận ra, khách điếm nào số đó, không đánh số hoặc không có tên chắc chắn là hắc điếm, tuy chuyện này đã lâu nhưng Lôi Lôi một mực nghĩ rằng, bộ R&D lười nghĩ tên cho khách điếm nên mới như vậy, đồng thời nàng cũng khá ủ rũ, xem ra là không chống lại được nữa rồi.
May điều kiện khách điếm cũng được, đệm chăn xốp. Lôi Lôi ngủ say sưa đến thẳng trời tối, mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Triệu quản gia đứng ở ngoài cửa: "Công tử gọi cô xuống ăn cơm!" Vẻ mặt đó nhìn giống như có thâm thù đại hận với nàng vậy, Lôi Lôi cảm thấy ông ta rất hi vọng nàng chết.
Thêm phiền toái trước đó, Lôi Lôi biết điều, không nói gì, đi theo xuống lầu.
Công tử chờ ở dưới lầu.
Sau khi tắm rửa xong, trên người vẫn mặc bộ quần áo hai màu trắng xanh, nhưng kiểu dáng khác so với lúc trước, phóng khoáng, lại chút hương vị thanh nhàn, Lôi Lôi chú ý, tay hắn không bao giờ rời đao, ai cũng nói người mang bội kiếm là tao nhã, nhưng thanh đao này ở trong tay công tử, không thấy có chút thô lỗ nào, còn phản phất khí thế ôn nhã nữa.
Triệu quản gia cười ôn hòa: "Công tử, cơm tối đã chuẩn bị xong, chính là ở tửu lâu đối diện."
Công tử gật đầu, dẫn mọi người ra ngoài.
.........
Bóng đêm bao phủ thành Tấn Giang, đèn đường rực rỡ bốn phía, người đến người đi, cảnh vật so với ban ngày khác nhau, trên đường đi toàn thấy những cặp trai gái yêu nhau "Gặp chuyện bất bình phải lên tiếng" bị đổi thành "Đêm nay đoàn tụ sum vầy", hoặc là "Ta và chàng triền triền miên miên nhẹ nhàng bay", có phong tình khắc hẳn.
"Lưu hà lâu ngoại tiêu thanh khởi, cô túy thục trung khách tử lai." (*)
(*) Lưu hà lâu ngoại tiêu thanh khởi, cô túy thục trung khách tử lai: Ngoài lâu áng mây trôi, tiếng sáo kêu/ Bán rượu Thục Trung khách tử mua.
Một bức câu đối cổ xưa được treo hai bên cạnh cửa lớn, mang theo mười phần phong vị giang hồ, lại có vài phần phong độ của người trí thức, rất có phong nhã cộng thêm trang trí hoa mĩ, khách mời bên trong ấm áp hòa thuận vui vẻ, làm cho người ta cảm thấy thiện cảm, nhưng mà ngẩng đầu nhìn trên biển hiệu có bốn chữ rồng bay phượng múa "Tửu lâu Thục Khách " sau đó Lôi Lôi lập tức lùi về phía sau, kiên quyết chống đối: "Không nên vào đây!"
Lúc này ngay cả công tử cùng tất cả mọi người đều không ai thèm để ý đến nàng, đi thẳng vào.
Lôi Lôi rất muốn có khí phách kháng nghị bằng cách tuyệt thực, nhưng tiếc rằng dạ dày quan trọng hơn khí phách, trên người không có đồng nào, trên đường xóc nảy đã làm tiêu hao hết năng lượng của nửa con vịt nướng, chần chờ một chút, cuối cùng nàng cũng bước vào.
Việc làm ăn của tửu lâu vô cùng tốt, lướt qua vài bàn khách mời, không biết đã nói bao nhiêu lời "Xin lỗi", cuối cùng Lôi Lôi cũng tìm được mọi người. Trên bàn đã bày đầy rượu và thức ăn phong phú, đối với việc nàng đến trễ, mọi người cũng không quan tâm nhiều lắm, chỉ là chỗ ngồi như được sắp xếp, bên cạnh công tử còn chừa một chỗ trống.
Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Lôi Lôi yên lặng ngồi xuống ăn cơm.
Có lẽ mọi người đều cảm thấy khó hiểu về nửa con vịt hồi trưa, lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm đôi đũa của Lôi Lôi, da mặt nàng dày như thế nào cũng phải chịu thua, ăn uống có chút câu nệ, trong lòng thầm mắng một tiếng, dù sao lão nương cũng không ăn các ngươi mà!
Dần dần công tử cũng cảm thấy kỳ lạ: "Sao không dùng bữa?"
Lôi Lôi hàm súc: "Ăn không vô." Mọi người như vậy là đề phòng cướp sao!
Công tử đăm chiêu, phân phó Triệu quản gia: "Gọi nửa con vịt nướng đến."
Bên trong ánh mắt Triệu quản gia hiện ra tia khinh bỉ, Lôi Lôi cảm động đến rơi nước mắt, "Tiểu Bạch" nam nhân chăm sóc tỉ mỉ từ trong ra ngoài như vậy có được mấy người, nên tìm cơ hội giành vào trong tay!
.........
Vì để thu hút khách cho tửu lâu nên bố trí một vị tiên sinh kể chuyện, chính là vị đang nói đến nước miếng văng tứ tung, vốn là chuyện giang hồ bình thường xưa cũ nhưng qua cách ăn nói khéo léo đã trở nên vô cùng đặc sắc, thỉnh thoảng lại có khách phụ họa theo.
Tiên sinh uống một ngụm trà: "Dưới đây lại có một chuyện khác, nhưng cũng có quan hệ với thiếu trang chủ Tiêu Bạch của Bách Thắng sơn trang."
Lôi Lôi lập tức ngẩng đầu.
Quả nhiên có người lên tiếng.
"Tiêu Tiêu Phượng Minh đao?"
"Đúng vậy," Tiên sinh rung đùi đắc ý, "Bách Thắng sơn trang được xưng võ lâm Bắc Đẩu (*), từ trước đến nay lấy việc bảo vệ võ lâm chính đạo làm nhiệm vụ, bởi vì có thanh Phượng Minh đao này, Thiên Nguyệt động và Truyền Kỳ cốc mới không dám càn rỡ làm loạn, giang hồ mới thái bình..."
(*) Võ lâm Bắc Đẩu: Bắc Đẩu là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, võ lâm Bắc Đẩu là để chỉ người tài giỏi có tiếng tắm nhất trong giang hồ.
Có người cắt ngang: "Lão nhân gia ngươi không cần phải nói cái này, ai ai mà chẳng biết Tiêu Tiêu Phượng Minh đao đứng đầu thiên hạ, hiện nay Hà minh chủ được xưng "tả tiêu hữu tần", "tả tiêu" chính là nói Tiêu Bạch công tử."
Tiên sinh cười nhạo: "Ngươi sao biết được bao nhiêu, Tiêu Tiêu Phượng Minh đao tuy có danh tiếng, nhưng các đời Tiêu gia chỉ có Tiêu Bạch công tử là luyện thành chiêu thức cuối cùng của "Tiêu Tiêu Phượng Minh", Hà minh chủ cũng chính miệng thừa nhận rằng khó có thể thắng hắn!"
Trầm mặc.
"Là sự thật sao?" Hoài nghi.
Tiên sinh nói chắc như đinh đóng cột: "Chính xác trăm phần trăm, chính miệng thư đồng của Tần Lưu Phong công tử nói."
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
"Tuổi trẻ anh hùng!"
"Đáng tiếc hắn rất ít đi giao du, người bên ngoài khó gặp."
"Tiêu công tử ghét cay ghét đắng người xấu, những chuyện nhỏ bên ngoài, Hà minh chủ sao có thể làm phiền hắn, từ trận chém giết của hai năm trước "Trên biển La Sát" Tiêu Bạch chưa từng lộ diện cho đến khi quả Trường Sinh xuất hiện."
............
Thì ra "Tiểu Bạch" nổi danh như vậy! Lôi Lôi kinh ngạc, liếc nhìn một cái, chỉ thấy vẻ mặt của bọn Triệu quản gia đầy kiêu ngạo, còn mặt công tử vẫn không biến sắc, giống như không nghe thấy, không khỏi càng bội phục hơn, đồng thời cười thầm những người đó, "Tiểu Bạch" ngay trước mặt, các ngươi còn không biết.
Có người thúc giục: "Sao không nói?"
Tiên sinh cười nói: "Đang muốn nói, vị Tiêu công tử này lúc nhỏ từng đính ước một mối hôn sự."
Lời này vừa nói ra khiến Lôi Lôi chịu đả kích lớn, thì ra là đính ước, nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy chẳng hề hứng gì, đính ước thì tính làm gì, kết hôn còn có thể ly hôn, chỉ cần là nữ chính xuyên không vừa ý, vợ chưa cưới là cái gì, còn không mau đứng qua một bên nhường cho ta!
Nam nhân thì tò mò, nữ nhân thì thất vọng: "Cô nương nhà ai lại có phúc khí như vậy?"
Tiên sinh đắc ý: "Việc này vẫn chưa tiết lộ, trừ lão phu ra thì khắp thiên hạ không có người thứ hai biết được."
Mọi người gấp gáp: "Là ai vậy?"
Tiên sinh chậm rãi nói: "Thật ra thì vị tiểu thư này cũng coi như là xuất thân danh môn, các ngươi đoán xem là ai, chính là con gái của Hoa lão gia trang chủ, Hoa cô nương."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...