Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Trở lại Vân Vụ cốc, Ngả Á hoàn toàn bị sủng lên trời, nhìn thấy cái bụng tròn vo kia, tất cả mọi người tập trung mười hai vạn phần tinh thần, quả thực là phủng trong tay thì sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Ngày qua ngày, bụng Ngả Á cũng dần dần tăng lớn, bốn tháng sau, bụng lớn đến nỗi chỉ có thể nằm ở trên giường, căn bản vô lực hành tẩu, bởi vậy tính tình của hắn cũng càng ngày càng hỉ nộ vô thường.

Nhìn thấy ái nhân nằm ở trên giường mày cau chặt, một bộ không thoải mái, ta vô cùng đau lòng, vì vậy, bị hắn vênh mặt hất hàm sai khiến đến sai khiến đi làm ta thoáng an tâm hơn một chút.

Bưng cháo vào phòng, chỉ thấy khuôn mặt ái nhân lạnh băng ngồi dựa trên giường, thấy ta tiến vào, ngay cả cái ánh mắt cũng không chịu cho ta, ta cười cười, đem cháo đặt lên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, ngồi xuống mép giường, đem ái nhân ôm vào lòng, “Làm sao vậy, bảo bối?”

“…” Hắn lạnh như băng liếc ta một cái, không thèm trả lời.

“Bảo bối, không thoải mái sao? Hay là có ai chọc giận ngươi?”

“Ngươi.” Hắn liếc xéo ta, “Nếu không phải tại ngươi, ta làm sao ngày nào cũng nằm ỳ một chỗ thế này.”

Ta ngọt ngào cộng thêm chút vô lại nói: “Phải phải, hết thảy đều là lỗi của ta, từ nay về sau ta sẽ không gieo chủng tử vào trong cơ thể ngươi nữa.”

Nghe vậy, hắn trừng mắt giận dữ, một bộ muốn đem ta xé nát ăn tươi “Ngươi dám!”

“Phải phải, ta không dám.”

“Hừ.”

“Ngoan… Từ trưa tới giờ ngươi vẫn không chịu ăn gì, để đói như thế thì thân thể sẽ chịu không nổi, uống một chút cháo này đi.”

“…” Hắn ninh mi, cứng đầu không chịu hợp tác.

Ta niết niết hai má nộn nộn thịt thịt của hắn, mặt không đổi sắc nói dối, “Bảo bối, ngươi một chút cũng không béo, thật đấy, ngươi không hợp để giảm béo đâu.”


Hắn thấy ta một dạng bộ dạng thề son sắt, chần chừ nói : “… Thật chứ?”

“Thiên chân vạn xác, nếu ngươi không tin ta, chờ ngươi uống hết cháo, ta ôm ngươi đi ra ngoài, ngươi hỏi người khác xem người ta nói thế nào.”

“… Ngươi uy ta.”

“Hảo.” Ái nhân rốt cục cũng chịu ăn cơm, ta trộm thở phào nhẹ nhõm. Người ở phía ngoài cũng đã được nhờ cậy rồi, ai cũng không dám nói Ngả Á béo, nếu có ai quản không được miệng, ta sẽ không khách khí.

Sau khi ăn xong, ta ôm ái nhân ra khỏi phòng, Ngả Á cũng hiểu người ở gần sẽ không nói thật, cho nên bắt ta ôm hắn đi tìm mấy người bình thường ít gặp gỡ giao tiếp.

Ngả Á hỏi Trương bá, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ta, tâm tư hắn ta còn không rõ sao, không phải là lo lắng ta đưa mắt ra hiệu cho Trương bá thì là gì, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bình thản ung dung để ái nhân coi chừng.

Hỏi mấy người, đều nhận được đáp án là ‘Không mập’, lúc này Ngả Á mới thoáng lộ ra miệng cười. Vô luận nhìn như thế nào, cho dù Ngả Á lòng dạ hẹp hòi, ta vẫn cảm thấy hắn thực đáng yêu, cúi đầu hôn lên khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Hai tháng sau, Ngả Á đã hoài thai mười hai tháng, nhưng vẫn không có triệu chứng sắp sinh, trong lòng ta dần dần nôn nóng, suy nghĩ luôn không thể khống chế hướng về phương diện bất hảo.

Hỏi Liễu đại phu, Liễu đại phu nói hắn lần đầu tiên thấy nam tử mang thai, căn bản không biết tình huống cụ thể, không thể hỗ trợ, Ngả Á thì không học khóa giảng dạy sinh lý của người Lam Minh nên cũng không rõ lắm, hắn chỉ nói thân thể của mình không có vấn đề. Ta hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, được rồi, thân thể của hắn không thành vấn đề thì ta đã biết, nhưng mà… đủ tháng rồi thì hài tử sinh ra như thế nào, chui ra từ chỗ nào, mổ bụng vẫn là từ duy nhất lóe lên trong não ta, bất kể là người nào ở tình huống thế kia, đặt thời cổ đại mà trình độ khoa học kỹ thuật vệ sinh lạc hậu hết chỗ nói này, đều phải cảm thấy kinh hồn tán đảm.

Ta ấn ấn mi tâm nói : “Giáp, đã nghe được tin tức gì về Lam Minh chưa?”

“Vài ngày trước đám thủ hạ có truyền tin là tìm được ba phần bản đồ đến Lam Minh, nhưng vẫn chưa chứng minh được thật giả.”

“… Đi xuống đi, tiếp tục tăng tốc tìm kiếm.”

“Dạ.”


Trong lòng phiền muộn, hơn nữa ta không muốn mớ cảm xúc tồi tệ này ảnh hưởng đến ái nhân, sau khi rời khỏi thư phòng thì rảo bước dạo qua Vân Vụ cốc.

Nhảy lên vách núi dựng đứng, xa xa thấy một chiếc xe ngựa màu vàng nhạt chạy nhanh về hướng mây Vân Vụ cốc. Mã xa chậm rãi dừng lại bên ngoài Vân Vụ cốc, trong xe bước xuống một nam một nữ, trong lòng nữ tử còn ôm một hài nhi. Thấy rõ dung mạonam nữ, ta phi thường vui vẻ, phi thân nhảy xuống vách núi, đứng trước mặt Đại sư huynh cùng Lưu cô nương.

Ta trước ôm lấy Đại sư huynh rồi lui ra phía sau một bước, đấm một quyền lên vai hắn, “Đại sư huynh, tẩu tử.”

Đại sư huynh cùng tẩu tử thấy ta, vẻ mặt mơ hồ có chút kích động, nhưng nhiều hơn là day dứt cùng khó xử. Bọn hắn bỏ trốn chủ yếu là do một tay ta bày ra, ta dĩ nhiên sẽ không nói ra chuyện này, cho nên ta đối với bọn họ vẫn thân thiện như dĩ vãng vậy, hoàn toàn không có một tia cảm giác bị phản bội.

Trêu đùa tiểu anh nhi trong lòng tẩu tử, “Nam hài hay nữ hài vậy?”

“Nam hài, tứ sư đệ ta…” Đại sư huynh muốn nói lại thôi.

Khi dễ người thành thật chẳng có chút cảm giác thành tựu nào, ta cười cười, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của tiểu chất tử, dẫn hai người tiến vào Vân Vụ cốc

Cùng nhau đi tới, mọi người đều chú mục vào đại sư huynh cùng tẩu tử, có tò mò, có không thèm ngó lần hai. có xem thường, có chúc phúc… Đủ loại ánh mắt nóng bỏng khiến hai người càng bất an. Ta thầm khụ một tiếng, gia tăng cước bộ.

Dẫn hai người gặp cha mẹ, phụ thân vỗ vai đại sư huynh mà không nói gì thêm, để hắn hảo hảo sống, mẫu thân tiến lên cho đại sư huynh cùng tẩu tử một cái ôm nhiệt tình khiến cả hai nhất thời đỏ mắt. Xong hết lại sai người gọi các thúc bá thẩm nương bên ngoài trở về, các thúc bá gọi đại sư huynh vào phòng riêng, tiến hành tam đường hội thẩm; nhóm thẩm nương thì gọi tẩu tử lên từ đường cũng tiến hành tam đường hội thẩm. Đại sư huynh là người kiên cường, ta không lo lắng cho hắn, nhưng tẩu tử là nữ tử nhu nhược, ta sợ nàng chịu không nổi bị các thẩm nương làm khó dễ nên nhờ mẫu thân che chở tẩu tử một chút.

Mẫu thân nổi tính trẻ con, cười nói: “Phong nhi quan tâm Thanh Bình ( tên Lưu cô nương ) như vậy, có phải là vẫn còn dư tình chưa phai không?”

Ta đối tẩu tử chưa từng tình cảm gì, chưa phai cái gì nha, trắng mắt nhìn mẫu thân, “Nương, ngài nói chuyện vừa vừa thôi, lời này nếu rơi vào tai Ngả Á, hắn lại giận dỗi, ta cũng không muốn hắn có điểm không hài lòng.”

“Ngươi sủng vợ sủng đến tận trời rồi.”


“Nương, phụ thân chẳng phải lúc nào cũng sủng người sao, hơn nữa vợ chính là dùng để cưng chiều mà.” Ta nháy mắt mấy cái với mẫu thân, ôm cháu nhỏ rời đi.

————

Vài ngày sau, Ngả Á đột nhiên ghen tuông mười phần nói với ta: “Tẩu tử đối với ngươi thật tốt.”

“??” Ngả Á đột nhiên nói một câu như vậy, để cho ta không sờ tới đỉnh đầu hòa thượng*.

“Ngày hôm qua nàng tới tìm ta, nói ngươi là một người tốt, muốn ta hảo hảo đối tốt với ngươi, nếu ta phụ ngươi, nàng sẽ cho ta mất mặt.” Ái nhân học bộ dạng nữ tử huy huy nắm tay.

Ta điểm điểm lên đôi môi bĩu ra của ái nhân nhỏ nhen, ha ha cười nói: “Bảo bối, ngươi ăn dấm.”

“Không có.”

Tẩu tử là một cô gái tốt, hi vọng nàng có thể hạnh phúc.

Ngả Á tránh thoát khỏi vòng tay ta, nghiêm trang nhìn thẳng ta, hỏi: “Nếu như không có ta, ngươi có cưới nàng không.”

Thấy Ngả Á thật sự nghiêm túc, ta thu liễm ý cười, cũng không muốn lừa gạt hắn, đáp: “Có.”

Hắn có thể không ngờ đáp án của ta chính là khẳng định, giật mình mở to mắt, đột nhiên đẩy mạnh ta ra, hổn hển quát: “Cút ngay, bây giờ ta không muốn thấy mặt ngươi.”

Ta vội vươn tay ôm chặt ái nhân đang nổi giận, nhẹ giọng làm yên lòng hắn: “Bảo bối, ngươi nói là giả sử mà, nghĩa là không thành lập, hiện giờ sự thật là ngươi đã xuất hiện ở trước mặt ta, ta đã yêu ngươi, chúng ta cũng đã thành thân rồi, ngươi không cần tự phiền não, người ta yêu chính là ngươi, chỉ có ngươi thôi.”

Ngải á cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi, nghĩ thông suốt cũng không rúc vào sừng trâu nữa, dần dần ngừng giãy dụa, “. . . Bao biện.”

“Phải phải phải, ta bao biện.”

Lâu rồi không muốn hắn, thập phần tưởng niệm, hiện giờ lại thấy hắn đáng yêu như vậy, dục niệm trong lòng không an phận lại bắt đầu xao động. Nâng mông hắn lên, ôm người ngồi trên đùi, phân thân nóng rực đỉnh đỉnh giữa mông hắn, cúi đầu dùng sức hôn lên đôi môi kia, hấp duyện thật sâu.


——-

Lần trước nói đùa sau khi tiểu bảo bảo sinh ra sẽ gả cho Dạ, Dạ liền tưởng thật nhớ thật kỹ, mỗi ngày đi theo bên cạnh Ngả Á, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm bụng hắn.

Ngả Á bẹo bẹo cằm Dạ, Dạ thoải mái nheo mắt lại, ngồi xổm bên giường, đầu gối trên đùi Ngả Á.

“Dạ, bảo bảo là nam hài.” ( người Lam Minh chỉ sinh nam hài, nam hài có thể sinh tử hay không thì xem thai ký bên hông bảo bảo).

? Dạ đối với giới tính vẫn chưa hiểu biết lắm, nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Muốn, vợ.”

Ta đẩy tay Dạ đang muốn sờ bụng Ngả Á, “Nhi tử của ta không phải vợ của ngươi, ngươi mới là vợ của nhi tử ta.”

“. . . Được, làm, vợ.”

“Phốc. . .”

“Ngô. . .” Nụ cười trên mặt Ngả Á đột nhiên đông lại, sắc mặt tái nhợt, mày cau chặt, cắn chặt môi dưới.

Thấy sắc mặt hắn thay đổi bất thường, tim ta đập một cái đầy kinh hách , vội la lên: “Làm sao vậy?”

“. . . Giống như, ngô, sắp sinh.”

Nghe vậy, trong đầu ta nhất thời trống rỗng, “. . . Sắp… sắp sinh, vậy… làm sao bây giờ?”

Ngả Á dùng sức cắn mạnh lên mặt ta, “Nhanh chóng đi kêu người a, nam nhân ngu ngốc!”

“. . . Nga, kêu… kêu người!” Ta để Dạ đỡ Ngả Á, vội vàng chạy đi.

———————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận