Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Xâm nhập thông đạo, mùi máu tươi đạm đạm ập vào khoang mũi, ta không khỏi nhíu mi, càng vào sâu, mùi vị huyết tinh càng nồng đậm, ta có loại dự cảm bất hảo.

Trong thông đạo có không ít cơ quan, tránh đả thảo kinh xà, ta cùng tam sư huynh trọng chi hựu trọng (bước nhanh nhưng cẩn thận) tiến bước, bởi vậy lãng phí rất nhiều thời gian.

Cuối thông đạo là một gian thạch thất, ta và tam sư huynh ẩn nấp trong bóng tối, quan sát cảnh tượng bên trong. Quả nhiên thấy đại sư huynh bọn hắn bị giam trong lao phòng thứ hai, xem ra bọn hắn thật sự bị người Ngự Long giáo mang đi, nhưng không thấy Ngả Á, hắn không bị trói đến đây sao? Hay là bị nhốt ở nơi khác?

Tỉ mỉ quan sát một lượt, vẫn không thấy bóng dáng Ngả Á, cuối cùng ta và tam sư huynh liếc nhau, lăng lẽ rời khỏi hắc thạch sơn trang.

Quan sát hết địa hình, đánh giá lộ tuyến tiến thoái, chúng ta quyết định sáng sớm ngày mai lập tức cứu người, khi đó là thời khắc hắc ám nhất, cũng là lúc người ngủ say và mất cảnh giác nhất, cứu người vào thời điểm này thập phần thich hợp.

Hung hăng ngủ hết một ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi khi hừng sáng, chúng ta liền bắt đầu hành động. Khúc Tiếu Nhi lần này không ồn ào muốn đi theo, xem ra trải qua chuyện hôm qua, nàng trưởng thành không ít.

Sắp đến thời gian dự trù, tam sư huynh dịch dung cho hai chúng ta rồi yên lặng lén vào hắc thạch sơn trang, vì hôm qua đã tra xét kỹ càng nên lần này tiến vào khá thoải mái, né tránh hộ vệ tuần tra, phi thân xâm nhập chủ ốc, tiến vao thạch thất.

Giơ tay chém xuống, vô thanh vô tức, vô thanh vô tức hạ gục tên thủ lao. Mở khóa cứu người, thấy mọi người đều bình yên vô sự, gánh nặng trong lòng cũng được hạ xuống phần nào.

Ta bình tĩnh hỏi: “Đại sư huynh, Ngả Á đâu?”

Đại sư huynh đi đến một băng ghế đá, đánh vài cái có quy luật lên nó, một tiếng ầm vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cánh cửa, “Ngả Á bị dẫn vào đây.”


Ta phi thân nhảy vào địa môn, sư huynh bọn hắn theo sát phía sau, hang rất sâu, trong lúc rơi xuống, bên tai vang vọng tiếng gió rít, lại có vài phần cảm giác thê lương. Cũng không biết qua bao lâu, phía dưới có vài tia sáng chiếu lên, ta biết đã sắp đến nơi, thủy thủ trên tay hung hăng cắm vào thạch bích, nhờ có lực cản, tốc độ rơi xuống chậm lại.

Đạp trên mặt đất, vừa khéo có bóng người hướng qua chỗ này, ta giơ tay lên cho sư huynh bọn hắn thấy để ngừng lại, lắc mình nấp vào chỗ tối.

Bóng người càng ngày càng gần, ta không khỏi nhíu mi, nếu thị lực của ta không có vấn đề, người này đi đường cứ như là đang bay bay. Bóng người càng lúc càng xa, ta lặng lẽ đi theo phía sau nó.

****

Từ Chính cúi đầu nhìn nhìn phía dưới, thấy bóng người đã gần như rời khỏi, nhân tiện nói: “Người đã đi rồi, chúng ta đi xuống đi.”

Sau khi bọn Từ Chính đều chạm đất mới phát hiện xung quanh không thấy bóng dáng Lăng Phong.

“Đại sư huynh, lúc nãy ngươi nhìn thấy tứ sư đệ đi hướng nào không?” Âu Dương Vũ hỏi.

“Phía dưới quá tối, không thấy được.”

Vân Kỳ truy vấn, “Vậy bây giờ làm sao đây, tùy tiện chọn một con đường rồi mò mẫm mà đi sao?” Trước mặt bọn họ hiện tại có bốn con đường, giống nhau như đúc.

Âu Dương Vũ gật gù: “Có chút đầu óc.”

“Bên này.” Lãnh Tĩnh đột nhiên lên tiếng, cất bước hướng về con đường thứ nhất bên trái đi tới.

Đám người Từ Chính vội đuổi theo, Âu Dương Vũ tò mò hỏi: “Tứ sư đệ, làm sao ngươi biết phải đi đường này?”

“Dấu hiệu.”

“Xem nơi này!” Vân Kỳ kêu lên, ý bảo mọi người quan sát vách tường, trên thạch bích cứ cách một đoạn liền có kí hiệu ‘X’, Lăng Phong xưa nay thường có thói quen dùng gạch chéo làm dấu hiệu.

“Hư…” Âu Dương Vũ đưa tay che miệng Vân Kỳ, Vân Kỳ lườm một cái, kéo tay hắn xuống, vểnh môi không thèm nói gì nữa.

Mọi người theo dấu hiệu tiến bước, rẽ trái rẽ phải, ngay lúc mọi người hoa mắt chóng mặt chẳng biết đã rẽ bao nhiêu lần, sắp bị lạc hướng tới nơi, trước mắt xuất hiện một sơn động sáng ngời, trước mắt mọi người nhất thời rộng mở sáng chói.


****

Ta theo bóng người phiêu động đi về phía trước, cuối cùng vào một thạch động sáng như ban ngày, đỉnh thạch động gắn đầu đá dạ quang, thực sự là một khoản không nhỏ a.

Sau khi ta tiến vào thạch động, bóng người phiêu động kia cũng biến mất vô tăm vô tích…

Nơi này sáng quá mức, không dễ ẩn thân, phía trước có một khu kiến trúc cản trở tầm mắt, cho nên không thể thấy rõ toàn bộ thạch động, cũng không biết Ngả Á có phải ở đây hay không. Ta hít sâu một hơi, thiểm nhập thạch động, mượn những góc chết của tòa kiến trúc kia để ẩn tàng thân mình.

Phía sau có một hồ nước cực lớn, thực khó tưởng tượng hồ này làm sao xuất hiện ở sâu dưới mặt đất thế này, nếu như là thiên nhiên tạo ta, vậy thì thiên nhiên quả thật tài hoa quá mức, nếu như là nhân tạo, thì chủ nhân nơi này thực sự là đã hao tài tốn của không ít, chỉ là không biết nó có tác dụng gì.

Trong hồ nước có một khối đất trống, trên đấy lại sừng sững hơn mười thạch trụ, trên đó đều có một người bị trói, họ ăn mặc giống nhau, nhưng chỉ cúi thấp đầu không hề có sinh khí, ta căn bản không thể phân biệt ai là ai, rốt cuộc có Ngả Á hay không. Nơi này thủ vệ sâm nghiêm, vì tránh đả thảo kinh xà, ta không dám tiếp cận quá gần, đứng xa xa nhìn tình trạng thê thảm của người trên trạch trụ, thật hy vọng Ngả Á không ở đây.

Cũng không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của ta, người trên thạch tru thứ ba đột nhiên ngẩng đầu lên, khiến người canh giữ hắn hoảng sợ. Song đồng kia tăm tối vô ba, thẳng tấp chạm vào tầm mắt ta, tiến vào trong đầu, tuy rằng ta không thấy rõ bộ dáng của hắn, nhưng ta biết ‘hắn’ là ai, đầu ngón tay không thể khống chế mà run kịch liệt.

Ta hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, sao lại như vậy, sau vài lần mới có thể dằn xuống áp lực dao động trong lòng. Xúc động, vĩnh viễn đều là khúc dạo đầu của chuyện không hay, kiếp trước đã được lão gia tử nghiêm khắc giáo dục, ta đã vứt bỏ thứ ‘xúc động’ này, nhắm mắt lại, tiếp tục mở mắt ra, trong mắt đã nhạt đi dao động.

Ta cẩn thận quan sát địa hình chung quanh, tính toán phải cứu người như thế nò, kỳ thực cứu người hết sức dễ dàng, nhưng phiền toái ở chỗ đám hộ vệ ruồi bọ kia, nhất định phải dụ bọn hắn rời khỏi mới có thể cứu người, không biết sư huynh bọn hắn có thấy được ký hiệu ta lưu lại hay không. Ta cần sự trự giúp của bọn hắn.

Ta phỏng đoán thời gian, ước chừng qua hai nén hương, đầu huyệt động có tiếng xôn xao, xem ra hẳn là su huynh bọn hắn đã đến, nhưng lại khiến cho địch nhân chú ý.

Trên vai đôt nhiên có thêm một bàn tay, “Thế nào?”


Không cần nhìn cũng biết người đến là ai, ta chỉ vào thạch trụ thứ ba bên phải nói: “Ngả Á ở đó, đại sư huynh bọn hắn đâu?”

“Đại sư huynh và tiểu sư đệ đang ngoạn trò trốn tìm.” Tam sư huynh ở bên tai ta phẩy quạt một cái.

“Tam sư huynh, lát nữa ngươi và ngũ sư đệ chia ra hai bên phân tán sự chú ý của hộ vệ, ta phụ trách cứu người.”

“Hảo, chú ý an toàn.”

“Các ngươi cũng thế.”

Tam sư huynh cùng ngũ sư đệ gật đầu.

Chúng ta phi thân tiếp cận hồ nước, khi đến gần hơn, ta phát hiện nước trong hồ có khuynh hướng giống như thủy ngân, nghiêng đầu thấy tam sư huynh và ngũ sư đệ cũng lộ ra ánh mắt suy nghĩ xâu xa, xem ra bọn hắn cũng đã phát hiện hồ nước khác thường. Ta nhổ một bụi cây, quăng vào trong nước, bụi cây nháy mắt chìm xuống, không bao lâu nơi đó liền ùng ục ùng ục bốc lên bọt khí, cũng tản mát phát ra mùi vị hôi thối.

“Là độc thủy!” Tam sư huynh ngưng mi.

—-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui