Cảnh tượng này chỉ xảy ra ở trong cái chớp mắt, Mai Cẩm còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Chu Sưởng ngã xuống trong vũng máu, hai mắt trợn lên, miệng há ra như cá, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, tứ chi gã run rẩy, máu tươi đỏ sậm từ cổ gã tuôn trào ra, gã nhanh chóng bất động.
Sắc mặt Bùi Trường Thanh cứng ngắc lạnh lùng, lúc hắn kéo thi thể Chu Sưởng xuống gầm giường, bên ngoài có tiếng nói chuyện của Hồ Chiêm Sự với hạ nhân, hình như đang hỏi về Chu Sưởng, nghe đối phương nói gã vào đây, còn nói Bùi Trường Thanh cũng ở bên trong, liền gõ cửa.
Bùi Trường Thanh nhanh chóng di chuyển chiếc tủ trong góc để che đi vết máu trên tường và sàn nhà, cởi chiếc áo khoác dính máu, lau máu trên tay và chủy thủ rồi cất chủy thủ đi, cuộn quần áo lại nhét vào dưới gầm giường.
Khi hắn làm những chuyện này, Mai Cẩm biết mình không thể để người khác nhìn thấy, cô lập tức trốn vào gian trong.
Bùi Trường Thanh nhìn quanh, thấy không có gì khác thường liền đi qua mở cửa.
Hồ Chiêm Sự tiến vào, hỏi:
– Người bên ngoài nói Tam vương tử ở trong này, hắn đâu rồi?
Bùi Trường Thanh làm như không có việc gì, đáp:
– Ngài ấy vừa đi rồi.
Chắc hạ nhân không để ý ạ.
Hồ Chiêm sự bỗng nhiên ngửi ngửi rồi nhíu mày:
– Trong phòng ngươi có mùi gì thế?
Mai Cẩm tim đập thình thịch, trong lòng biết chắc ông ta đã ngửi được mùi máu tươi nồng nặc ở trong phòng rồi.
Bùi Trường Thanh đáp:
– Không có gì cả.
Ngài đã ngửi thấy cái gì?
Hồ Chiêm Sự nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ hoài nghi, ánh mắt quan sát căn phòng, đột nhiên ánh mắt rơi vào gầm giường.
Một vết máu đỏ sậm dọc theo tủ một chân đầu giường từ từ chảy ra từ dưới đất.
Bùi Trường Thanh nhìn theo ánh mắt ông ta, sắc mặt hơi biến đổi, lao tới muốn che chắn nhưng đã muộn.
Hồ Chiêm Sự đã giành trước hắn cúi người xuống xem xét, sắc mặt trở nên trắng bệch, đứng phắt dậy quay đầu lại lạnh lùng quát lên với Bùi Trường Thanh:
– Bùi Trường Thanh, ngươi chán sống rồi, dám…
Ông ta đột nhiên dừng lại, bước nhanh về phía cửa, ra lệnh cho những người ở ngoài cửa rời đi, không có lệnh truyền thì không được phép tới gần, sau đó đóng cửa lại cài then cửa, tái mặt mắng chửi Bùi Trường Thanh:
– Bùi Trường Thanh, ngươi phát điên cái gì mà lại giết tam vương tử vậy?
Bùi Trường Thanh quỳ xuống, nói:
– Chiêm sự đại nhân, việc này không thể trách hạ quan được.
Vừa rồi gã say khướt đi vào đây mắng chửi hạ quan, hạ quan vừa mới giải thích đôi câu, gã đã nói hạ quan bất kính với gã, rút kiếm muốn giết hạ quan.
Hạ quan không còn cách nào khác nên chống đỡ, không ngờ lỡ tay giết tam vương tử…
Hắn ngừng lại, gật đầu với Hồ chiêm sự:
– Việc đã đến nước này rồi, hạ quan cầu xin Chiêm sự đại nhân nể tình hạ quan trung thành đi theo ngài mà tha cho hạ quan lần này.
Hồ Chiêm Sự lạnh lùng nói:
– Bùi Trường Thanh, ngươi nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi hả? Lúc tam vương tử rời khỏi bàn tiệc ta thấy rõ hắn rất tỉnh táo, làm gì có chuyện say khướt tới gây chuyện với ngươi? Bình thường tuy hắn và chúng ta không hợp nhau, nhưng hiện tại đang lúc thời cuộc rối loạn, hắn mang trọng trách trên người, lại thấy chúng ta không quen biết nhau, không thể nào chọn đúng thời điểm này làm khó dễ ngươi.
Ngươi còn giảo biện trước mặt ta.
Ngươi tự tiện rời khỏi Lợi Châu đến Vân Nam và đã mang người nào đi cùng? Vừa nãy khi hắn rời khỏi bàn tiệc, ta đã đoán được hắn đã nghi ngờ ngươi.
Ngươi thành thật nói rõ cho ta biết đi.
Bùi Trường Thanh nói:
– Không có gì, chỉ là đi về việc riêng thôi ạ.
Hồ Chiêm Sự nhìn bốn phía, ánh mắt rơi vào gian trong mà Mai Cẩm vừa trốn vào trong đó, muốn đi vào xem kỹ, Bùi Trường Thanh nhanh chóng đứng dậy bước tới chắn trước mặt ông ta, nói:
– Chiêm sự đại nhân, nơi này ngài không thể vào được.
Hồ Chiêm Sự tức đến tái cả mặt, hừ mũi:
– Bùi Trường Thanh, ngươi lại dám nói lời đó với ta? Nếu ta cứ muốn đi vào, có phải ngươi cũng muốn giết ta không?
Bùi Trường Thanh lại quỳ xuống, nói:
– Hạ quan có được ngày hôm nay cũng nhờ được đại nhân thưởng thức đề bạt, hạ quan làm sao dám có ý nghĩ đó với đại nhân được ạ? Hạ quan chỉ cần xin đại nhân nể mặt hạ quan đừng bước vào trong là hạ quan đã rất cảm kích rồi, sau này hạ quan sẽ ngậm cỏ kết vành báo đáp ngài.
Giọng của hắn khiêm nhường cung kính, nhưng ánh mắt hắn khi nhìn Hồ chiêm sự lại lóe lên, nét mặt cứng ngắc.
Hồ Chiêm sự sửng sốt, híp mắt nói:
– Bùi Trường Thanh, Mông lão nhị nói ngươi mang theo một nữ nhân, có phải ngươi đã bắt thê tử của Lý Đông Đình không?
Khóe mắt Bùi Trường Thanh giật giật, nói:
– Đúng là đồng hành theo hạ quan là một nữ tử, nhưng không tiện để đại nhân nhìn thấy, với lại không đúng như đại nhân đã nói đâu.
Mong chiêm sự đại nhân đừng nghĩ nhiều.
Hồ Chiêm Sự nhìn Bùi Trường Thanh vẫn quỳ dưới đất.
Ông ta đã đoán ra được, nữ tử đồng hành cùng Bùi Trường Thanh chính là thê tử của Lý Đông Đình.
Nói vậy chắc là Chu Sưởng cũng vì phát hiện ra bí mật này mà bị Bùi Trường Thanh giết chết.
Hồ Chiêm Sự trầm ngâm một lát, lạnh lùng nói:
– Bùi Trường Thanh, dù cho ta coi như nơi này không phát sinh chuyện gì, nhưng ngươi đã giết tam vương tử, sáng mai thế tử sẽ tới đây, ngươi kêu ta phải ăn nói với thế tử thế nào đây? Chỗ Thục Vương liệu có buông tha cho ngươi không?
Bùi Trường Thanh từ từ đứng thẳng lên, nói:
– Chiêm sự đại nhân, tam vương tử vẫn luôn tranh sủng với thế tử trước mặt Thục Vương, từ lúc khởi sự đên nay đã lập được rất nhiều công lao, Thục vương dù có coi trọng gã nhưng gã vẫn kiêng kỵ thế tử đã được lập từ sớm, trong lòng rất đố kỵ căm ghét, đây là những gì trước đây ngài nói với ta.
Lần này tập kích bất ngờ Côn Châu, phần thắng rất lớn.
Thục vương ra lệnh cho thế tử lãnh binh, nửa đường tam vương tử lại tự tiện xin lãnh tiên phong, chính là sợ công lao bị thế tử độc chiếm.
Ta đoán trong lòng thế tử rất không vui gì, cho nên mới phái chiêm sự đại nhân đồng hành với tam vương tử.
Chiêm sự đại nhân, ta thấy tam vương tử bình thường luôn nhắm vào ngài, đại nhân chắc cũng không muốn nhìn thấy gã nắm quyền.
Bây giờ gã đã chết, chỉ cần ngài không tiết lộ ra ngoài, thế tử một lòng muốn tấn công Côn Châu, chắc cũng sẽ không điều tra đâu.
Hồ Chiêm Sự lạnh lùng nói:
– Một người sống sờ sờ vào trong nhà ngươi rồi không ra ngoài, dưới đất thì đầy máu, ngươi kêu ta giấu cho ngươi kiểu gì?
Ánh mắt Bùi Trường Thanh rơi vào ngọn nến trên bàn.
Hồ Chiêm Sự nhìn theo ánh mắt hắn, trong lòng liền hiểu, cơ bắp trên mặt co giật.
Lời vừa rồi của Bùi Trường Thanh đã chạm tới tâm khảm ông ta.
Ông ta là thân tín của thế tử, ngày sau nếu thế tử điều tra được cái chết của Chu Sưởng, dù cho Thục vương có đánh hạ được thiên hạ này, bản thân mình cũng khó mà thoát tội, có khi còn bị nấu thịt chó nhốt trong cung.
Chu Sưởng bị Bùi Trường Thanh giết, lại rất hợp ý ông ta.
Hơn nữa Bùi Trường Thanh là người của ông ta, bình thường luôn nghe theo mình, dũng mãnh can đảm không ai bằng, mỗi trận chiến công thành đều chiến đấu quên mình lập nên công lao lớn, ở trước mặt Thục vương luôn nhắc tới mình, luôn dùng mưu kế của mình.
Sở dĩ ông ta trong thời gian ngắn có thể từ Điển quân đi lên địa vị như ngày hôm nay cũng là nhờ dính hào quang của Bùi Trường Thanh.
Nếu giao Bùi Trường Thanh ra, mình sẽ thiếu đi một can tướng đắc lực.
Quan trọng nhất là nếu tin tức Bùi Trường Thanh giết Chu Sưởng ra ngoài, hắn tất nhiên sẽ bị trừng phạt, mà mình thì cũng bị liên lụy theo, không những không phủi sạch quan hệ được mà ngược lại còn rơi vào kết cục chẳng tốt đẹp gì.
Có câu cầu phú quý trong hiểm nguy, Hồ chiêm sự am hiểu đạo lý này, do dự một lát, ông ta cắn răng thấp giọng nói:
– Bùi Trường Thanh, trước đây ta đã quá xem thường ngươi rồi.
– Vô độc bất trượng phu.
Hạ quan có được sự dạy bảo của đại nhân, được lợi rất nhiều.
Bùi Trường Thanh này luôn ân oán phân minh, có thù tất báo, có ân nhớ trong lòng.
Ngày hôm nay đại nhân giúp ta, hạ quan vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Hồ Chiêm Sự gật gật đầu, thấp giọng nói:
– Ta sẽ gọi người mang chút rượu và thức ăn vào đây, ngươi đặt gã nằm lên giường, lát khuya muộn thì hỏa thiêu gian phòng này.
Ngày mai thế tử tới, ta sẽ nói ta với gã uống rượu nghị sự ở đây, gã say rượu ngủ lại, vô ý dẫn ra hỏa hoạn không thoát được.
Ngươi thì đi giết mấy thân tín đồng hành với gã, làm sạch sẽ vào, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Ta thì bảo Mông lão nhị ngậm miệng chặt một chút, sẽ không nói ra tin tức ngày hôm nay ngươi cũng tới nơi này ra.
Hắn ta là người của thế tử, chắc cũng sẽ không nói linh tinh về ngươi đâu.
Bùi Trường Thanh đồng ý.
Hồ Chiêm Sự nhìn vào gian trong, nói:
– Trường Thanh, ngươi đã che chở cho phụ nhân này, hãy nghe theo lời ta, vẫn nên dùng cô ta để uy hiếp Lý Đông Đình thì hơn.
Nhưng ta đoán ngươi sẽ không nghe ta, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi.
May đó chỉ là một phụ nhân yếu đuối hèn nhát, cũng chẳng gây nên được sóng gió gì.
Chờ lát nữa hỏa hoạn nổi lên, ngươi nhân rối loạn lập tức lên đường cho ta, mau chóng quay về Lợi Châu đi, trên đường nhớ giám thị cô ta chặt chẽ vào.
Không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đấy.
Bùi Trường Thanh vâng dạ.
Hồ Chiêm Sự và hắn di chuyển lại tủ để chặn đi vết máu, sau đó mở cửa ra ngoài.
……
Đêm khuya, Thổ Tư phủ Mông thị đang chìm trong bóng tối đột nhiên bốc cháy, cùng lúc đó, Mai Cẩm đã được Bùi Trường Thanh đưa đi và tiến về phía Lợi Châu ngay trong đêm.
Xe ngựa tiến về phía trước đi trong vùng hoang dã không ngừng nghỉ dưới ánh trăng.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi câu dặn dò của Hồ Chiêm Sự, ngay sau khi lên đường, Bùi Trường Thanh lại trói chân tay cô lại.
Càng đi, cô càng rời xa Vân Nam và hy vọng trở về của cô càng mong manh hơn.
Nghĩ đến nhân mã của Thục Vương giờ phút này có lẽ đang ngày đêm chạy tới Côn Châu, mà mình thì lại bị Bùi Trường Thanh nhốt trong chiếc xe ngựa, cách Vân Nam càng ngày càng xa, không làm được gì cả, Mai Cẩm rất phẫn nộ, cô nhấc chân bị trói đá mạnh vào vách thùng xe, phát ra âm thanh lớn.
Cô đá một lúc lâu, dùng hết sức lực, lòng bàn chân dần dần sưng tấy và đau đớn, nhưng cuối cùng xe ngựa vẫn không dừng lại.
Cuối cùng, xe ngựa mãi mới dừng lại, Bùi Trường Thanh xuất hiện ở trước mặt cô, sầm mặt nói:
– Cẩm Nương, nàng lại muốn gì?
Mai Cẩm thở hổn hển, tức giận nói:
– Bùi Trường Thanh, chàng trói thiếp bắt thiếp đi theo chàng, còn hỏi thiếp muốn cái gì…
Đang nói, lồng ngực cô huyết khí cuồn cuộn, tiếp theo đó là cực kỳ buồn nôn, cô không nhịn được nôn thốc nôn tháo.
Bùi Trường Thanh giật mình, vội xoa lưng cho cô.
Mai Cẩm bám vào cửa xe nôn một trận mới ổn định lại, nhắm mắt lại yếu ớt nói:
– Thiếp khó chịu quá.
Thiếp không chịu nổi, thiếp muốn nghỉ ngơi.
Mượn ánh trăng sáng, Bùi Trường Thanh nhìn cô một lát, thấy cô vẫn nhắm mắt nằm ở đó, chỉ lộ ra nửa bên mặt, nom rất tiều tụy, hắn do dự nhìn bốn phía, phát hiện hình như có một ngôi miếu sâu trong vùng hoang dã, liền cởi dây thừng trên người cô ra, nói:
– Bên kia hình như có gian miếu.
Nàng đang khó chịu, chúng ta qua đó nghỉ một lát, chờ trời sáng rồi đi tiếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...