Bùi Trường Thanh nửa đêm đã trở lại, tìm Vạn thị nói chuyện rất lâu, giữa lúc đó, trong phòng truyền đến vài tiếng như thể Vạn đang tát mạnh vào con trai mình, rồi mọi thứ im lặng.
Sáng sớm ngày hôm sau Mai Cẩm thức dậy, nghe được tiếng gõ cửa.
Cô ra mở cửa phát hiện Bùi Trường Thanh đứng ở cửa.
Có lẽ bởi vì đêm qua ngủ không ngon nên hai mắt Bùi Trường Thanh đỏ hoe, tinh thần dường như có chút uể oải.
Mai Cẩm nhìn hắn.
– Cẩm Nương ơi…
Bùi Trường Thanh gọi cô, giọng nghẹn lại, cụp mắt nói:
– …Tối hôm qua là ta không tốt, không nên nổi giận với nàng.
Tất cả bởi vì ta không thể để nàng cứ thế mà đi về được.
Tối hôm qua đột nhiên cấp trên có điều lệnh muốn ta ngày hôm nay phải đi thành đô, chắc là phải hơn mười ngày nữa mới về.
Ta đi rồi, nàng với mẫu thân an tâm ở lại đây, ta cũng đã báo một tiếng với thứ sử đại nhân rồi.
Ông ta cũng hứa với ta sẽ bảo đảm an toàn cho hai người.
Nàng ở đây đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì chờ ta trở lại rồi chúng ta nói sau nhé.
Bùi Trường Thanh nói xong, quay người đi ngay.
Mai Cẩm nhìn bóng dáng vội vã rời đi của hắn, chung quy tâm địa vẫn không thể nào cứng rắn được, gọi hắn lại.
Bùi Trường Thanh nghe thấy cô gọi mình thì dừng lại, vội quay đầu lại, ánh mắt như được đốt sáng lên, hai mắt mở to nhìn cô.
Mai Cẩm nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói:
– Trường Thanh, thiếp vẫn nói giống tối qua, chàng trở về cùng thiếp đi.
Bây giờ quay đầu lại, thật sự vẫn chưa muộn đâu.
Ánh sáng hy vọng vừa mới đốt lên trong mắt Bùi Trường Thanh trở nên ảm đạm, nhìn cô một cái rồi quay đầu đi tiếp tục đi về phía cổng lớn.
Vạn thị đã ra khỏi phòng từ lâu đang chờ ở một bên vội vã đuổi theo đưa hắn ra tận cửa lớn, lại dặn dò không ngừng.
Mai Cẩm nhìn bóng dáng đi vội vàng của hắn cuối cùng biến mất trong tầm mắt, Cô đứng một mình dựa vào cửa, trong lòng dần dần trào dâng lên một cảm giác buồn bã, như thể bữa tiệc đã kết thúc.
Cô đứng im lặng một lúc rồi quay vào nhà chậm rãi thu dọn đồ đạc, cô nghĩ một lúc, dự tính sẽ tới trạm dịch tìm xem có xe ngựa nào quay về Côn Châu không.
Vừa mới ra tới cửa đã bị quản sự họ Hồ ngăn lại, nói Bùi đô úy đã căn dặn, trong mấy ngày hắn không ở nhà thì không nên để nương tử một mình ra ngoài, sợ trời xa đất lạ.
Nếu cô thật sự có việc phải ra ngoài thì ông ta sẽ đi cùng, tránh cho sẽ gặp phiền phức.
Hồ quản sự này lúc nói chuyện với cô rất cung kính, Mai Cẩm cũng hiểu, rõ ràng cô đã bị Bùi Trường Thanh giam lỏng.
– Cẩm Nương ơi, đã tới đây rồi, con còn muốn đi đâu nữa? – Phía sau giọng Vạn thị vang lên, – Tối qua Trường Thanh đã nói, nơi này không thể bằng Côn Châu, chung quanh có lưu dân, mẹ thấy con không nên ra ngoài làm gì, nên ở nhà cùng mẹ chờ nó về con ạ.
Mai Cẩm quay đầu lại, thấy Vạn thị bước ra ngoài, mỉm cười nói chuyện với cô.
Cô nhìn Hồ quản sự đang như hổ rình mồi nhìn mình, liền lẳng lặng quay vào phòng.
Nửa tháng sau, Mai Cẩm vẫn bị mắc kẹt ở Mai Châu.
Bùi Trường Thanh cũng chưa trở về.
Nhưng ngày hôm nay, Mai Châu lại truyền đến hai tin tức, cả thành lập tức hỗn loạn.
Tin tức đầu tiên là Thục Vương phủ đã giết tân phủ quân mà triều đình mới phái đến thành đô vào năm ngoái, liệt kê từng tội trạng của triều đình và hiện bắt đầu nổi dậy ở thành đô, bây giờ đang công khai mộ binh.
Các nơi phụ cận như Hán Châu, Nhã Châu, Gia Châu, Toại Châu đều hưởng ứng theo Thục Vương phủ, toàn bộ nhân tâm Tứ Xuyên rơi vào hoảng loạn.
Các vùng còn lại nơi cùng giao giới với Tứ Xuyên như Vân Nam Quý Châu đều như lâm vào trận địa đón quân địch, đang chờ chiếu mệnh của triều đình, chiến sự đã sắp bùng nổ.
Tuy tin tức này chấn động nhân tâm, nhưng đối với dân chúng Mai Châu mà nói, đáng sợ nhất không phải Thục Vương phủ đã nổi dậy mà là nửa tháng trước, một nhóm lưu dân nhân loạn Thục Vương phủ đã tập hợp thành một đội quân tại Toàn Châu, hiện giờ đang bắt đầu lủi về bên này.
Tin tức lan truyền càng lúc càng rộng, không ít người bắt đầu thu dọn gia sản, có xe ngồi xe, không có xe thì đi đường bộ, dìu già dắt trẻ rời khỏi bản địa, đồng loạt di chuyển về Tĩnh Châu cách đó trăm dặm.
Mai Cẩm vô cùng sửng sốt, gọi Hồ quản sự dẫn mình đi gặp Đinh thứ sử.
Cổng lớn thứ sử phủ lại đóng chặt, gõ cửa hồi lâu mới có một người nhà đi ra, nói thứ sử đại nhân bận việc quân vụ, không muốn gặp ai.
Mai Cẩm không thể làm gì khác đành phải đi về trước, trên đường cô gặp rất nhiều dân chúng đang ra khỏi thành, đường xá rất hỗn loạn.
Tới nhà rồi, Vạn thị cũng đã biết tin tức, lại nghe nói chưa gặp được thứ sử.
Đang lúc cả nhà hoang mang lo sợ thì có người tới nhà, nói là thứ sử phái mình tới truyền lời nhắn, kêu Mai Cẩm và Vạn thị mau chóng thu dọn đồ đạc của mình đi.
Người tới truyền lời nhắn xong thì chuẩn bị đi luôn.
Vạn thị hoảng sợ, nhất thời không kịp phản ứng.
Mai Cẩm đè nén nỗi sợ hãi trong lòng ngăn cản người đó lại, hỏi Đinh thứ sử hiện giờ đang ở đâu.
Đối phương nhìn Vạn thị và Mai Cẩm, ngập ngừng một chút thì đè thấp giọng:
– Bùi nương tử, Bùi đô úy làm người trượng nghĩa, huynh đệ bọn ta rất phục hắn.
Ta cũng nói với thật hai người, đám lưu tặc kia nhân lúc Thục Vương phủ khởi sự đã nổi loạn, nhân số hiện đang như quả cầu tuyết càng ngày càng tăng lên.
Nghe nói đã lên tới một hai vạn.
Theo ta thấy, nửa tháng nữa là đánh tới Mai Châu.
Thủ binh của Mai Châu không nhiều lắm, chỉ sợ không chống đỡ được.
Đội quân lưu dân này một đường đốt giết cướp bóc, không chuyện ác nào không làm.
Khi đánh huyện Hứa, nghe nói đã giết không ít bá tánh, nhà ở của nửa huyện thành đều bị thiêu rụi.
Buổi sáng Đinh thứ sử ra lệnh trường sử mang theo huynh đệ đi thủ thành, còn bản thân thì mang gia quyến lặng lẽ bỏ chạy về Tĩnh Châu.
Nhân lúc này tin tức còn chưa lan truyền ra rộng, các ngươi cũng nhanh thu dọn đồ đạc rồi đi luôn đi, đi Tĩnh Châu đi.
Bên kia quan quân nhiều, lưu dân không dám đánh qua đó.
Nếu chậm hơn nữa, chỉ sợ cửa thành Tĩnh Châu đóng lại, các ngươi muốn chạy cũng không có chỗ đi.
Người tới nói xong thì vội vàng đi ngay.
Vạn thị bấy giờ mới hiểu rõ sự việc, hoảng sợ tới mức tay chân lạnh buốt, cả mặt không còn huyết sắc, trừng trừng nhìn Mai Cẩm, không biết phải nói gì.
Mai Cẩm nghe được tin tức đó cũng hoảng hốt.
Đô úy phủ có chuồng ngựa, còn có một chiếc xe ngựa, nhưng bên trong đó hiện không còn con ngựa nào, cũng không có la, nếu chỉ dựa vào hai chân để chạy trốn…
Mai Cẩm lập tức đuổi ra ngoài gọi người kia lại, thỉnh cầu anh ta nghĩ cách giúp mình có một con ngựa càng sớm càng tốt.
Thấy đối phương lộ vẻ khó xử, cô cầu xin:
– Đại ca, tiễn Phật tiễn tới tây thiên, giúp người giúp tới cùng.
Tôi cảm tạ ngài đã tới báo tin tức, nhưng hiện tại trong nhà không có sức để bắt xe.
Mẫu thân tôi tuổi lớn, lên đường cần phải có xe.
Tôi đưa ngài chút tiền, thỉnh cầu ngài đi mua một con cho tôi.
Nói xong kêu anh ta chờ một chút, cô chạy nhanh vào nhà kêu Vạn thị lấy hộp trang sức hôm đó vừa cất đi mang ra, Vạn thị không rõ nguyên do, ngập ngà ngập ngừng dáng vẻ tiếc của không muốn.
Mai Cẩm nói to lên:
– Tĩnh Châu cách nơi này mấy trăm dặm, mẹ định đi bằng hai chân qua đó ạ? Mẹ mau lấy ra để con đưa cho người ta để người ta đi mua một con ngựa cho chúng ta.
Bấy giờ Vạn thị mới quay về phòng.
Mai Cẩm đi theo vào, thấy bà lần mò ở gối một lúc cuối cùng lấy ra một cái bọc, mở ra, những thứ vàng óng ánh đó lộ ra.
Bà vẫn còn do dự.
Cô liền giật lấy, lấy hai vòng tay vàng thêm một đôi kim thoa, rồi bước nhanh ra ngoài đưa cho người ta:
– Đại ca, tôi biết vào lúc này gia súc rất đắt tiền, dù ra giá cao cũng chưa chắc có người bán.
Tôi thỉnh cầu ngài hỗ trợ và nể tình Bùi đô úy, xin ngài hãy kiếm một con ngựa giúp chúng tôi với.
Mặc dù chợ la và ngựa ở Mai Châu đã không còn và đều bị cướp sạch, nhưng vẫn có thể bí mật lấy được một con ngựa từ chỗ quân coi giữ.
Người này vốn rất bội phục Bùi Trường Thanh, lại thấy Mai Cẩm đưa ra nhiều trang sức bằng vàng, liền gật đầu đồng ý, hẹn thu dọn xong đồ đạc thì bảo cô chờ, sau đó gấp gáp rời đi bằng cửa sau.
Mai Cẩm gọi bốn năm người hầu đang nấu cơm và quét dọn trong trạch tới, bảo họ lập tức lên đường, chỉ còn lại Hồ quản sự cô bảo ông ta đưa mình và Vạn thị đi Tĩnh Châu.
Hồ quản sự biết tình thế nghiêm trọng, lập tức đồng ý.
Vạn thị hoang mang thu dọn đồ đạc, đồ tế nhuyễn nhất định muốn mang đi, ngoài ra, bà chỉ ước gì mang toàn bộ gia sản đi cùng, cuối cùng khó khăn lắm mới giảm xuống thành ba bọc đồ lớn cao ba người rưỡi.
Trong lúc chờ đợi, bà lại bắt đầu lo lắng người kia cầm vàng của mình rồi bỏ trốn, lại nói đáng lẽ cho một nửa là đủ nhiều rồi, cứ càm ràm mãi không ngừng nghỉ.
Mai Cẩm không để ý tới bà, vẫn luôn chờ đợi.
Bằng trực giác, cô cảm thấy người kia sẽ không một đi không quay lại.
Quả nhiên, chờ đến giữa trưa, người truyền tin kia đã cưỡi ngựa trở lại, giao con ngựa đang cưỡi cho Mai Cẩm rồi vội vàng rời đi.
Mai Cẩm thở phào nhẹ nhõm, giao ngựa cho Hồ quản sự để ông ta đánh xe đi ra từ cửa sau và chờ ở ngõ nhỏ, mình thì hỗ trợ Vạn thị khiêng tay nải lên xe.
Lúc chuẩn bị đi, cô thấy Vạn thị còn ngập ngừng ở đó, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cô sốt cả ruột thúc giục, Vạn thị chậm chạp đi tới, nhìn Mai Cẩm, nghẹn mãi mới thốt ra được:
– Con dâu, còn có một việc mẹ không biết có nên nói với con không…
– Nếu không phải việc gì gấp thì cứ lên đường rồi nói ạ.
Mai Cẩm đưa tay nải cho Hồ quản sự, mình đi chuẩn bị lên xe trước lại bị Vạn thị từ sau kéo lại.
Cô quay lại, thấy bà sốt sắng trông mong nhìn mình, trên mặt lộ biểu có điều muốn nói.
– Mẹ, rốt cuộc mẹ còn chuyện gì nữa ạ? Còn không mau đi đi! – Mai Cẩm không kiên nhẫn giục thêm.
– Con…Con chắc chưa biết…Bạch Tiên Đồng…- Vạn thị lén lút nhìn sắc mặt Mai Cẩm, ấp a ấp úng nói.
Vừa nghe đến cái tên Bạch Tiên Đồng, Mai Cẩm hơi khựng lại, nhìn vào Vạn thị và lập tức hiểu ngay.
– Cô ta cũng ở nơi này ạ?
– Con dâu, con đừng tức giận nha, cũng không nên trách Trường Thanh! Đều do Bạch Tiên Đồng hết, nó cứ sống chết quấn lấy Trường Thanh.
Trường Thanh vì nể tình nghĩa cũ không đành lòng, cho nên mới…
– Mẹ, có phải ý của mẹ là bây giờ cho cô ta đi theo cùng đúng không ạ?
Mai Cẩm không kiên nhẫn cắt ngang lời bà, chỉ vào thùng xe.
– Tự mẹ nhìn đi, xe chỉ to thế này, để chở số hành lý to của mẹ thì chỉ đủ chỗ cho hai chúng ta ngồi thôi, không còn chỗ nào cho người khác nữa.
Con khuyên mẹ nên mau chóng lên xe với con, chúng ta cần phải tới Tĩnh Châu sớm và nghĩ cách xem có thể trở về Vân Nam hay không.
Còn nếu cứ trì hoãn, sợ là Tĩnh Châu cũng không thể vào được đâu ạ!
– …Không thể bỏ mặc nó được đâu!
Vạn thị sốt ruột túm chặt tay Mai Cẩm.
– Nó…nó có thai rồi! Mẹ nghe Trường Thanh nói, hai tháng nữa là sinh! Lúc Trường Thanh đi có nói chuyện này với mẹ, kêu mẹ đi chăm sóc nó…
Mai Cẩm bàng hoàng cả người, lập tức nhớ tới hôm trước cô và Hồ quản sự đi ra ngoài muốn tìm xem có biện pháp thoát thân không và không có kết quả quay về, cô không thấy Vạn thị ở nhà, đến tận khuya mới về.
Lúc đó cô còn thắc mắc bà đi đâu, khi bà về trông thấy cô còn né tránh như sợ bị cô hỏi, vì thế cô cũng không hỏi.
Bây giờ nghĩ lại, chắc là Vạn thị đã đi chăm sóc cho Bạch Tiên Đồng.
Cô cũng đã hiểu ra, vì sao mãi cho tới bây giờ Bùi Trường Thanh mới phái người đi đón mình và Vạn thị tới đây.
Vậy là trước đó Bạch Tiên Đồng đã ở đây rồi, lại có thai, hắn sợ bị mình biết, bấy giờ mới chậm chạp không dám báo tin tức.
Thật là thần kỳ.
Mai Cẩm thấy lẽ ra mình nên phẫn nộ mới phải, phẫn nộ vì bị lừa dối, thế nhưng cô không hề thấy phẫn nộ hay tức giận.
Chẳng qua chỉ chần chừ một chút.
– Con ơi, mẹ cầu xin con, cho nó theo được không.
Nể tình nó đang mang cốt nhục của Bùi gia, không thể bỏ mặc nó lại không lo được.
Để mẹ lấy bớt tay nải xuống, con muốn bỏ bớt bao nhiêu thì bỏ nhưng hãy cho nó đi cùng nha con.
Bà bà cầu xin con!
Hai mắt Vạn thị đỏ lên, thấy Mai Cẩm trầm ngâm không nói gì, bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, lại nói tiếp:
– Con yên tâm, mẹ sẽ không cho phép nó bước vào Bùi gia.
Mẹ chỉ có một con dâu là con thôi! Chờ nó sinh con rồi, chúng ta giữ lại đứa bé và đuổi nó đi là được.
Mẹ sẽ không cho phép nó lảng vảng ở trước mặt con làm con phiền lòng đâu!
Mai Cẩm đè nèn cảm giác bực bội khó chịu đột nhiên trào dâng lên, hỏi:
– Cô ta ở đâu ạ?
Vạn thị biết cô đã đồng ý rồi, trên mặt lộ vẻ vui mừng, vội vã trèo lên xe ngựa để chỉ đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...