Mai Cẩm mang theo chút thuốc dự phòng, báo một tiếng với Vạn thị rồi cùng Bảo Vũ đi Hồi Xuân Đường.
Kim Đại Nha tất nhiên không muốn cho mượn bộ châm cứu, khi tìm mọi cách thoái thác, trông thấy Bảo Vũ thở hổn hển, nét mặt dữ tợn đáng sợ, nhớ tới tình cảnh lúc trước anh ta cầm kéo kề trên cổ mình, giờ nghĩ đến vẫn còn sợ, thế là đành phải hậm hực đưa đồ nghề ra.
Có được đồ nghề rồi, chiếc xe la màu xanh lập tức quay đầu đi ra khỏi thành.
Miêu trại nơi nhiều thế hệ của Bảo Vũ nằm ở trong núi Hồi Long phía bắc huyện Mã Bình, ra khỏi thành phải đi mấy chục dặm đường núi.
Càng đến gần trại thì đường càng gập ghềnh khó đi, mặc dù ngày hè dài và trời tối muộn, nhưng cả chặng đường xóc nảy cuối cùng cũng tới nơi.
Kkhi đến nơi thì đã cuối giờ Tuất (9 giờ tối), trời đã hoàn toàn tối xuống, cổng trại đã đốt đuốc, mười mấy trại dân đang nôn nóng chờ đợi ở cổng trại, vừa nhìn thấy lang trung ở huyện thành đã tới thì vội chạy đi lên.
Mai Cẩm đi xuống xe la.
Một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi với khuôn mặt cháy nắng đi tới chỗ cô, khi thấy cô chỉ là một cô gái nhỏ thoạt nhìn mới mười sáu mười bảy tuổi thì rất ngạc nhiên.
– Bảo Vũ, Kim lang trung đâu? Sao ông ta không tới? Kim Hoa sắp không chống đỡ được rồi.
Người phụ nữ này là đại tỷ của Bảo Vũ, quay sang hỏi Bảo Vũ.
Bảo Vũ tái mặt, hét to một tiếng “Kim Hoa”, cũng không quan tâm giải thích gì thêm lập tức đẩy mọi người ra, kéo Mai Cẩm chạy như điên về phía nơi ở của mình.
Mai Cẩm chạy đến chỗ ở của Bảo Vũ, ngay lập tức bảo đại tỷ Bảo Vũ cũng đi theo đun nước sôi nấu dụng cụ châm cứu, kế đó đi vào phòng sinh, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Mượn ánh đuốc trong nhà, cô nhìn thấy một người phụ nữ trẻ nằm trên giường phủ rơm, bụng phình cao, bất động như đã chết.
– Kim Hoa! Kim Hoa ơi!
Bảo Vũ nhào tới lắc người sản phụ.
Sản phụ chậm chạp mở mắt ra, hơi thở mong manh nói:
– …Bảo Vũ…Chàng về rồi…thiếp không được rồi…Cả người không còn sức…
– Ta mời được lang trung rồi! Lang trung tới rồi! – Bảo Vũ quỳ bên giường nghẹn ngào, chợt quay sang nhìn Mai Cẩm, – Bùi nương tử, xin cô hãy cứu Kim Hoa! Xin hãy cứu nàng ấy!
Mai Cẩm yêu cầu những người tạp vụ trong phòng rời đi, chỉ để lại Bảo Vũ bên cạnh, đồng thời ra lệnh cho anh ta lại gần và cầm đuốc cho mình.
Mượn ánh lửa, cô nhìn kỹ hơn sản phụ trên giường, thấy lớp rơm dưới người dính đầy máu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh gần như không nghe rõ, kiểm tra đầu lưỡi cho thấy nó có màu đỏ nhạt, phủ một lớp mỏng màu trắng, mạch đập yếu ớt.
Sau khi ấn nhẹ vào bụng để phát hiện vị trí của thai nhi, cô rửa sạch tay, dang rộng hai chân sản phụ rồi từ từ đưa tay vào chạm vào, có cảm giác cổ tử cung mở hoàn toàn và đầu thai nhi đã chạm tới sàn chậu, nhưng mà các cơn co thắt gần như đã ngừng hẳn.
– Sao rồi, nàng ấy sao rồi? – Bảo Vũ không ngừng hỏi.
– Vị trí thai thuận, nhưng thai nhi lớn, và cô ấy đã dùng sức quá mạnh trong giai đoạn đầu chuyển dạ.
Hiện tại cổ tử cung đã mở hoàn toàn, nhưng cơn co thắt đã ngừng hẳn, hơn nữa…
– Hơn nữa cái gì? – Giọng Bảo Vũ run lên.
Mai Cẩm nói:
– Tôi có thể cố gắng kích thích chuyển dạ cho cô ấy, nhưng trước đó thời gian sinh đã mất nhiều, cô ấy đã mất nhiều máu, nước ối còn lại trong tử cung đã gần như không còn…- Cô ngập ngừng, cuối cùng nói, – Dù là thai nhi ra ngoài được nhưng có lẽ không còn sống nữa.
Huynh cần phải có sự chuẩn bị.
Bảo Vũ ngây người nghẹn ngào, sau đó nói ngay:
– Tôi cầu xin cô cứu lấy Kim Hoa!
– Tôi sẽ cố hết sức.
Mai Cẩm nói, tính toán thời gian, cô ra ngoài lấy dụng cụ châm cứu đã đun sôi, đi đến bên sản phụ, bình tĩnh lại, chuẩn bị bắt đầu châm kim.
Mạch của người mẹ đã trở nên cực kỳ yếu nên bước đầu tiên là bổ sung khí công, tiếp theo là gây chuyển dạ.
Mai Cẩm châm vào song huyệt Hợp Cốc, sử dụng phương pháp niệm chuyển, đề sáp thúc giục tỉnh táo nâng cao tinh thần, lại châm vào song huyệt Tam Âm giao chân trái, chờ sản phụ tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng từ từ đưa nó vào 3 tấc cạnh huyệt Quan Nguyên dưới rốn trong khoảng 5 phân, đồng thời từ từ vê xoay.
Sau khi kim được đưa vào, các cơn co thắt tử cung lại xuất hiện trong một thời gian ngắn, âm thanh co thắt tử cung của sản phụ bắt đầu rõ ràng lên.
Mai Cẩm tiếp tục châm cứu, ước chừng một phút, cơn co thắt tăng mạnh, thấy đã ổn định rồi, cô hướng dẫn sản phụ dùng sức, một lát sau, một khối máu thịt trượt ra ngoài.
Đó là một bé trai, nhưng đúng như cô dự đoán, nhịp tim của thai nhi đã ngừng đập từ lâu do thiếu oxy.
Cô lắc đầu với Bảo Vũ.
Bảo Vũ lau nước mắt, bắt đầu thấp giọng an ủi thê tử đang khóc.
Mai Cẩm ở lại quan sát sản phụ, thấy thai nhi lọt ra ngoài, không có nhiều máu chảy ra, ngoài mệt mỏi ra thì tạm thời không có cảm giác khó chịu nào khác, cô lau mồ hôi trán, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trên thực tế, đây là lần đầu tiên cô sử dụng phương pháp này để hỗ trợ một bà mẹ chuyển dạ, rốt cuộc có hiệu quả hay không, ban đầu cô cũng không biết.
Phương pháp này xuất phát từ hồ sơ bệnh án mà ông nội cô đã ghi lại và biên soạn trước khi qua đời, trong đó có ghi lại hồi trẻ ông từng xuống nông thôn và dùng phương pháp này hỗ trợ một phụ nữ nông thôn khó sinh.
Ông cũng không nghiên cứu sâu về cơ chế châm cứu trợ sản, nhưng ông cho rằng nó có thể đạt được bằng cách điều chỉnh các hoạt động chức năng của dây thần kinh, chẳng hạn như tăng tiết hormone tuyến yên.
Bởi vì sự tiến bộ của y học hiện đại, về cơ bản không cần bác sĩ sử dụng phương pháp này để hỗ trợ sinh nở, cho nên Mai Cẩm đọc xong thì cũng không mấy để tâm.
Không ngờ rằng hôm nay ở nơi này, phương pháp này lại phát huy tác dụng của nó.
Gia đình Bảo Vũ có vẻ có địa vị trong trại, Kim Hoa khó sinh, bên ngoài tụ tập rất đông người, khi biết tin đứa bé không sống được, có rất nhiều tiếng thở dài và tiếng khóc lóc của phụ nữ vang lên, nhưng dừng lại nhanh chóng.
Một lúc sau, đại tỷ Bảo Vũ cùng mấy người phụ nữ khác bước vào và bắt đầu dọn dẹp, bón Kim Hoa ăn trứng gà nước đường đỏ.
Một người phụ nữ lớn tuổi khác mặc bộ quần áo nhuộm chàm màu xanh đậm đi tới, tự xưng là mẹ của Bảo Vũ, cảm ơn Mai Cẩm, nói mình đã chuẩn bị cơm nước xong ở bên ngoài, mời cô ra ngoài ăn.
Sẩm tối bị Bảo Vũ gọi đi gấp gáp, cho đến lúc này Mai Cẩm chưa uống một ngụm nước nào, và cũng rất đói.
Cô cảm ơn rồi ra ngoài ăn cơm.
Cơm nước xong, Mai Cẩm lại đi vào xem sản phụ Kim Hoa, kê đơn thuốc giúp giảm sản dịch và phục hồi cơ thể sau khi sinh con.
Cả nhà Bảo Vũ rất biết ơn Mai Cẩm, thu dọn một gian nhà sạch sẽ để cô ở qua đêm.
Bởi vì đã quá muộn, màn đêm buông xuống, không thể nào trở về huyện thành được, Mai Cẩm liền ngủ lại.
Cô thấy Bảo Vũ an ủi thê tử, săn sóc chu đáo, đó là người đàn ông rất hiếm thấy, tuy rất buồn vì không cứu được thai nhi, nhưng trong lòng cũng khá nhẹ nhõm.
————
Lại nói đến Bùi Trường Thanh bên này, bị Trương Thanh Trí và Tiểu Như Lai kích động vài câu liền đi theo hai người đến nhà Bạch Tiên Đồng ở trong ngõ Dương Tử.
Từ năm ngoái, Bạch Tiên Đồng sau khi thoát khỏi thanh lâu đã được Bùi Trường Thanh dàn xếp ở nơi này, nhà là nhà để trống của Trương Thanh Trí cho mượn.
Trước khi Bùi Trường Thanh đồng ý kết hôn vẫn thường xuyên cùng đám Trương Thanh Trí tới đây uống rượu.
Nhưng bắt đầu từ mấy tháng trước hắn đã không tới nữa, dù là có tới thì cũng chỉ có mặt rồi đi ngay.
Trong lòng Bạch Tiên Đồng đang thấp thỏm dày vò, chợt thấy hắn cùng Trương Thanh Trí tới và nói muốn ăn cơm uống rượu chỗ mình.
Cô ta mừng như điên, vội kêu Mã bà tử sống ngay cách vách bình thường vẫn luôn qua lại giúp đỡ lẫn nhau cùng hỗ trợ làm bữa cơm.
Bữa cơm chuẩn bị xong, mấy huynh đệ bọn họ kêu Mã bà tử cùng nhau uống rượu, mình thì vào trong phòng trang điểm.
Một lát sau, quả nhiên nghe Mã bà tử gọi mình ra ngoài bèn vội vàng ra cửa, trấn tĩnh lại, nở nụ cười tươi trên môi, bước ra ngoài vén váy thi lễ với mọi người.
Khi mấy người nhìn ra, thấy cô ta búi cao, tay áo màu xanh lá cây hơi buông xõa và chiếc giày nơ thêu lộ ra một nửa khỏi chiếc váy thêu, một khuôn mặt diễm lệ, cả người thướt tha lả lướt, Trương Thanh Trí và Tiểu Như Lai cười to, vỗ tay yêu cầu cô ta hát một bài.
Bạch Tiên Đồng vừa bước ra, đôi mắt xinh đẹp đã dính vào Bùi Trường Thanh, nhưng vẫn giả bộ từ chối một lúc, cuối cùng ôm tỳ bà ngồi vào ghế, khảy nhẹ búng chậm, bắt đầu hát lên:
“Vào đêm ngày 7 tháng 7 í a, người đàn ông tuyệt vời đã đến và thật tình cờ, cây san hô trồng trong bình ngọc.
Là ai đã tới liếm cửa sổ nhà nô, mày đưa mắt lại, liếc mắt đưa tình.
Thiếp sao phụ ân tình của chàng.
Muốn ôm chàng.
Chỉ vì nhiều con mắt.
Thiếp nhìn ngoan thân, ngoan thân lại ngắm thiếp…
Chưa chờ cô ta hát xong, Tiểu Như Lai đã hoan hô không ngừng, nói hát hay lắm, lại hô hào muốn Bạch Tiên Đồng ngồi xuống bên cạnh Bùi Trường Thanh.
Bạch Tiên Đồng cười tủm tỉm liếc nhìn Bùi Trường Thanh đang buồn bực uống rượu, lắc eo đi tới.
Mã bà tử mang đến một chiếc ghế, cô ta ngồi xuống, rót đầy chén rượu vừa mới uống cạn, tự mình cầm lên, ngọt ngào nói:
– Mấy hôm trước Tiên Đồng nhất thời không biết suy nghĩ tự đi tìm cái chết vào ngày thành thân của ca ca, may mắn được ca ca cứu.
Mỗi lần nghĩ đến tiểu muội đều thấy thẹn, hôm nay nhân cơ hội này tiểu muội xin lỗi ca ca, và cũng xin ca ca chuyển lời xin lỗi của Tiên Đồng đến tẩu tẩu, xin hãy tha thứ cho muội.
Tiên Đồng tự phạt mình ba ly.
Nói xong ngửa cổ uống cạn ba ly.
Bùi Trường Thanh thấy cô ta uống hết ba ly rượu, gò má đỏ hây hây nhưng vẫn muốn rót thêm nữa, vội đưa tay ra đoạt lấy bình rượu, lại bị Bạch Tiên Đồng ngăn cản, lại rót rượu một ly, cười nói:
– Muội nghe nói ca ca cưới được tẩu tẩu mạo mỹ hiền thục.
Ba ly vừa rồi là xin lỗi, còn ly này là Tiên Đồng kính ca ca và tẩu tẩu trăm năm hạnh phúc.
Nếu ca ca còn coi muội là muội tử, vậy xin hãy uống hết ly này.
Nói xong, đôi bàn tay thanh tú đó đưa chiếc ly vừa uống vào miệng Bùi Trường Thanh.
Ở bên cạnh, Trương Thanh Trí và Tiểu Như Lai hùa theo ồn ào, Bùi Trường Thanh không tránh được, đành phải nhận lấy uống cạn.
Mã bà tử cười nói:
– Cái này gọi là không phải gia đình không cùng một nhà.
Ca ca muội muội gọi làm lão thân như muốn rụng cả răng, nếu trẻ thêm mười tuổi, lão thân cũng muốn nhận một người anh tuấn làm ca ca!
Trương Thanh Trí và Tiểu Như Lai cười to.
Bùi Trường Thanh mới vừa rồi chỉ chăm chú uống rượu, nay thấy Bạch Tiên Đồng càng lúc càng dựa sát vào mình, Trương Thanh Trí ở bên cạnh thì lại ồn ào không ngừng, không biết là do say hay là vì gì khác, chỉ cảm thấy trong lòng bốc lửa tim đập thình thịch, nhìn thấy Bạch Tiên Đồng cầm ly rượu chuẩn bị đưa đến bên miệng, không quan tâm móng tay đỏ tươi chạm vào má mình, cuống quýt tránh đi và đứng lên, ôm quyền nói:
– Thật sự là xin lỗi, đệ sực nhớ còn có việc, hai vị ca ca cứ tiếp tục vui vẻ, tiểu đệ xin phép đi trước.
Lần sau lại gặp nhau.
Nghe hắn nói đi, Trương Thanh Trí và Tiểu Như Lai làm sao chịu thả người, giữ chặt người lại không cho đi, cười nhạo hắn sợ sư tử hà đông ở nhà.
Bùi Trường Thanh không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống.
Tiếp đó là chơi oản tù tì hành lệnh, ăn uống say sưa, Trương Thanh Trí loạng choạng đứng lên, đánh ánh mắt cho Bạch Tiên Đồng.
Bạch Tiên Đồng hiểu ý, một lát sau mượn cớ cũng đi ra ngoài và trông thấy Trương Thanh Trí ở phía sau sương phòng vẫy tay với mình, liền qua đó.
Vừa đóng cửa lại đã bị gã kéo vào ngực, cô ta tránh đi bực bội nói:
– Ngươi làm gì vậy? Gọi ta ra là để động tay động chân à!
Trương Thanh Trí cười khẩy nói:
– Trên người ngươi có chỗ nào ta chưa từng chạm vào đâu, chỗ ở này cũng là mượn của ta, còn giả trinh nữ liệt phụ với ta!
Bạch Tiên Đồng phỉ nhổ chửi:
– Ta thèm vào! Ngươi tặng ta cho tam đệ ngươi, giờ ta đã là người của hắn rồi! Ngươi còn dây dưa, ta sẽ đi nói cho hắn biết, để hắn biết người huynh đệ tốt này của mình “tốt” đến mức nào!
Trương Thanh Trí cười lạnh:
– Hắn luôn nói ngươi băng thanh ngọc khiết, là một quan nhi chưa bao giờ ngửi thấy mùi thịt đàn ông! Ngươi muốn nói thì nói đi, xem hắn biết rồi còn muốn ngươi nữa hay không!
Bạch Tiên Đồng lòng rất hận ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười, nói:
– Ngươi gọi ta ra ngoài tóm lại có việc gì? Ta nói trước, ngươi đã tặng ta cho tam đệ rồi, ta cũng muốn sống yên ổn, ngươi đừng gây khó cho ta nữa.
Trương Thanh Trí nói:
– Ngươi cứ thích nói đùa.
Tam đệ ta tuấn tú lịch sự, lại còn trẻ khỏe, ngươi muốn sống trọn đời với hắn cũng là điều thường tình, vì sao ta phải làm khó ngươi.
Ngược lại ta còn muốn giúp ngươi nữa.
Nói xong lấy ra một thỏi bạc ném cho Bạch Tiên Đồng.
Bạch Tiên Đồng bắt được, ngờ vực nhìn gã.
Trương Thanh Trí kề sát vào tai cô ta thì thầm dặn dò.
Bạch Tiên Đồng nghe xong, nói:
– Ngươi muốn ta dây dưa hắn kêu hắn sau này thường xuyên ngủ lại đây, không cần ngươi nói ta cũng rất muốn thế.
Có điều ta không hiểu, cớ gì ngươi lại sốt sắng tác hợp ta và hắn vậy?
Trương Thanh Trí nói:
– Ngươi cứ làm theo lời ta nói là được, quan tâm nhiều làm gì?
Bạch Tiên Đồng mặc dù còn ngờ vực, có điều cái này lại phù hợp với suy nghĩ trong lòng, hơn nữa có Trương Thanh Trí toàn lực trợ giúp, lý do gì mà không nghe theo, liền nói:
– Vậy thì quyết định thế nhé, tối nay ta sẽ giữ hắn lại, ngươi giúp ta chuốc rượu hắn nhiều một chút.
Trương Thanh Trí đáp ứng rồi đi ngay, Bạch Tiên Đồng quay vào bếp mang chút đồ ăn nhẹ, sau đó đi vào ngồi lại giả như không có chuyện gì xảy ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...