(Người hấp hối, sắp chết)
“Nương, chúng ta phải đi sao?” Đồ Tô nhìn Lâm thị hỏi, ý tứ của nàng là cả nhà bọn họ đã cùng Quan gia không có quan hệ gì nữa, căn bản không tất yếu phải đi.
Lâm thị trầm ngâm một lát nói: “Vẫn là đi thôi, bọn họ nếu không đến báo thì không sao, đã có người tới báo, không đi khó mà nói.
Vô luận như thế nào, các con dù sao cũng là con cháu Quan gia.
Vô luận trước kia từng phát sinh cái gì, lúc này người cũng sắp đi, liền coi như hết.
Còn nữa, bà dù sao cũng coi như là thím của Ngũ thúc con, về tình về lý cũng phải đi.” Đồ Tô bất đắc dĩ gật gật đầu, đi thì đi, dù sao cũng là lần gặp cuối cùng.
Cũng không biết Cao thị có tâm tư gì, lúc này một người trước tới báo vừa mới đi không lâu, một người sau lại tới nữa, cũng cố ý giải thích Cao thị khoa tay múa chân đặc biệt muốn gặp cháu gái Đồ Tô này, làm cho nàng vô luận như thế nào cũng phải đi về một chuyến.
Mọi người nghe xong đều có chút khó hiểu, nếu là Cao thị trước kia đối Đồ Tô đặc biệt yêu thương quả thực còn có thể hiểu được, hiện tại như thế nào đột nhiên tính tình đại biến? Mọi người chỉ có thể giải thích là “Nhân chi tướng tử, này tâm cũng thiện” (Người hấp hối, lúc này lòng cũng lương thiện), chắc là Cao thị cũng thấy mình trước kia quá khắc nghiệt rồi, hiện tại sắp thăng thiên, trong lòng sinh ra hối hận cũng không chừng.
Quan Văn nhận được tin cũng đặc biệt xin phép rồi trở về, Lâm thị vốn không muốn đi, nhưng nàng lại lo lắng cho Đồ Tô, cho nên mặc dù vẻ mặt khó xử cũng vẫn mang theo bốn con trai con gái cùng Quan Hậu Tề cùng nhau trở về.
Toàn bộ Quan gia người đến người đi, loạn giống như cái chợ vậy.
Hai người Hà thị cùng Ngô thị ra ra vào vào đưa tiễn rồi nghênh đón, vừa được hỏi tới bệnh tình của Cao thị còn phải rơi vài giọt nước mắt cho hợp với hoàn cảnh.
Này con dâu cổ đại thực không dễ làm, không chỉ cần có khả năng chịu đựng mà còn cần phải có kỹ xảo nhất định.
Hai người vừa thấy cả nhà Lâm thị đến, lúc ấy cũng sửng sốt một chút.
Lâm thị tiến lên thản nhiên lên tiếng chào hỏi, Hà thị vội vàng chuyển buồn thành vui nói: “Đại tẩu đến đây là tốt rồi, hai người chúng ta đều là người chưa từng trải qua việc này, sợ làm sai cái gì.
Có Đại tẩu ở một bên nhắc nhở một chút mới tốt.” Nói xong lại tự cảm thấy lỡ lời, trên mặt vội vàng tươi cười giải thích nói: “Xin lỗi, ta nhưng lại quên, nên gọi là Ngũ tẩu mới đúng.” Lâm thị cũng không nói cái gì, chỉ hỏi các nàng cần mình làm chút gì, liền lĩnh việc rồi vội vàng đi.
Ai ngờ, nàng còn chưa đi, đã nghe có người vội vàng hô: “Đại tẩu tử, khuê nữ nhà ngươi ở đó không? Bà nội nàng vội vã muốn gặp nàng đây!” Lâm thị vừa nghe bất giác sững sờ tại chỗ, trong lòng nàng cảm giác Cao thị muốn gặp Đồ Tô không có chuyện gì tốt, có tâm không muốn để cho nàng đi, lại cảm thấy Cao thị thời gian không còn nhiều, làm như vậy lại không hợp tình người, nàng đang do dự, nàng dâu truyền lời kia liếc mắt một cái thấy được Đồ Tô, kéo nàng qua nói: “Mau đi đi, lão thím vẫn hôn mê, đột nhiên lại tỉnh lại, lão nhân đều nói sợ là hồi quang phản chiếu đâu!” Hà thị Ngô thị vừa nghe lời này, lập tức gào khóc khóc lớn lên, thanh âm một người tiếp một người cao vút.
Đồ Tô đi theo nàng dâu kia vội vàng vào nhà.
Liếc mắt một cái liền thấy được Cao thị dung nhan tiều tụy ở trên giường.
Ánh mắt của Cao thị cũng hỗn độn quét qua như mọi ngày, nhưng lại sáng rõ hơn không ít, chỉ là ánh sáng làm cho người ta nhìn thấy rét lạnh.
Nàng dâu kia vừa dẫn Đồ Tô tiến vào, thì thấy Cao thị nâng nâng tay ý bảo nàng đi ra ngoài.
Phụ nhân kia liền khẩn cấp lui ra ngoài, lại tiện tay đem cửa đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người Đồ Tô cùng Cao thị.
Phòng ở này hiển nhiên là đã trải qua quét tước tỉ mỉ, nhưng là cỗ mùi khó ngửi kia vẫn thường thường truyền đến, như thế nào cũng che giấu không được.
Cao thị gian nan khẽ động khóe miệng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đồ Tô, làm cho người ta trong lòng sợ hãi.
Chỉ là lá gan của Đồ Tô luôn luôn lớn, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không chút nào sợ hãi.
Nàng tiến lên vài bước, cách không xa không gần, thanh âm vừa vừa nói ra: “Nghe người ta nói bà nội đặc biệt muốn gặp ta một lần, không biết bà có tâm nguyện gì chưa xong? Cháu gái tnhất định cố gắng thay bà đạt thành.”
Cao thị khóe miệng nhếch lên, trên mặt lộ vẻ trào phúng cười lạnh, môi bà động hồi lâu mới rốt cục gian nan nói ra một câu đứt quãng: “Ngươi thực… độc ác…”
Đồ Tô thong dong cười nói: “Bà nội quá khen, cháu gái không bằng một phần vạn của ngài.”
Cao thị không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Ngươi… Không phải… Không, phải, người…” Nói xong lại muốn túm lấy Đồ Tô, Đồ Tô đương nhiên không cho bà với tới.
Nàng âm điệu bình tĩnh nói: “Bà nội, tục ngữ nói, nhân chi tướng tử, này ngôn cũng thiện, (người sắp chết, lời nói cũng thân thiện) ta vốn tưởng rằng bà lúc này muốn gặp ta, là muốn sám hối vì những việc mình gây ra.
Vạn không nghĩ tới lại là một câu như thế này, ta nên nói bà như thế nào mới tốt.
Hôm nay bà đi đến tình trạng này, hoàn toàn là tự làm tự chịu.
Nương ta làm gì chọc giận bà? Bà lãnh đạo cả nhà chèn ép ngược đãi nàng mười mấy năm còn chưa đủ, thế nhưng còn muốn hủy danh tiết của nàng, bà cũng là nữ nhân, hẳn là biết chuyện đó nếu là đã xảy ra, kết cục của nương ta là cái gì, kết cục của ta là cái gì! Vô luận bà có phải bà bà ruột thịt của nàng hay không, nàng cũng hiếu kính bà mười mấy năm, cho dù là một con chó được cung cấp nuôi dưỡng mười mấy năm, cũng nên biết cảm ơn, nhưng là bà đã làm như thế nào? Ta vẫn luôn muốn biết trái tim của bà rốt cuộc là làm từ cái gì!” Cao thị chính là không ngừng mấp máy môi muốn nói cái gì lại nói không nên lời.
Đôi mắt ôm nỗi hận ý trừng mắt nhìn nàng.
Đồ Tô nhìn nhìn bộ dáng của bà, đột nhiên lười nói cái khác, nàng hít sâu một hơi chậm rãi nói: “Bà cứ yên tâm đi thôi, nếu kiếp sau còn có thể đầu thai làm người, hy vọng bà có thể làm một người phúc hậu, có lương tri.
Nếu lại làm nữ nhân cũng xin nhớ rõ nữ nhân không cần khó xử nữ nhân.” Nói xong muốn đẩy cửa đi ra ngoài.
Đột nhiên, trong cổ họng Cao thị cô lỗ một tiếng vang lên, giống như ra một hơi thật lớn.
Nàng lần này vậy mà lại nói rõ ràng từng chữ, liền mạch nói: “Ngươi, sẽ có báo ứng … Ngươi không phải người, là ma quỷ… Ma quỷ…” Nói xong câu này, đầu vừa nghiêng, liền ngã xuống trên gối đầu, rồi không một tiếng động.
Đồ Tô đứng ở tại chỗ trố mắt nhìn bà trong chốc lát, bà cứ như vậy đi rồi.
Trong lúc nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chẳng qua, nàng cũng không có bao nhiêu thời gian cảm khái, chỉ nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra bột tiêu đã sớm chuẩn bị tốt, hướng trong mắt đồ một chút, nước mắt nháy mắt liền ào ào chảy ra, tiếp theo, nàng đẩy cửa đi ra ngoài, lớn tiếng khóc nói: “Bà nội, bà… Đi.” Trong viện nhóm phụ nhân vừa nghe, cũng đều đi theo gào khóc đứng lên.
Hà thị cùng Ngô thị càng thêm gục xuống đất khóc, được vài phụ nhân lôi kéo cũng không đứng dậy.
Các nữ nhân đang ra sức khóc lớn, các nam nhân thì vội vàng chuẩn bị quan tài, mời người xem xét đất mộ, cùng với đi mượn cái bàn đãi khách vân vân.
Mọi người khắp sân bận rộn không ngừng.
Hà thị cùng Ngô thị khóc một đoạn thời gian thật dài, mới chậm rãi nghe mọi người khuyên.
Mặt mang bi thương đứng lên đi tiếp đón nữ khách, chuẩn bị hậu sự.
Đồ Tô thấy các nàng ngừng khóc, tự nhiên cũng đi theo ngừng.
Lúc này hai phụ nhân trong tộc Quan gia lôi kéo Lâm thị ánh mắt sưng đỏ đi tới trước mặt Đồ Tô, hai phụ nhân kia thuận miệng hỏi: “Đồ Tô a, bà nội cháu nói với cháu cái gì?”
Đồ Tô che mặt khóc thút thít nói: “Còn có thể nói cái gì? Bà chỉ nói trước kia bà bị tiểu nhân châm ngòi, không đối xử thật tốt với cả nhà chúng ta, nay nghĩ đến hối hận không chịu nổi.
Hy vọng chúng ta khi hoá vàng mã cho bà nội giúp bà nói một chút, miễn cho bà đến âm phủ không mặt mũi nào gặp bà nội, kỳ thật bà cần gì phải băn khoăn, nương ta đã sớm tha thứ cho bà…” Đồ Tô hoảng sợ nói ngay cả mắt cũng không nháy, một phen này nói hợp tình hợp lý, ngay cả Lâm thị cùng hai người kia đều tin.
Hai phụ nhân kia thở dài: “Lúc trước ta cũng nghĩ Đại thẩm tử nhưng thật ra là một người vô cùng hiền lành, chắc chắn tha thứ cho Cao thẩm, ai… Các ngươi đều nén bi thương đi.”
Đồ Tô cùng Lâm thị cũng đi theo chúng phụ nhân quét tước đình viện sửa sang lại bát đĩa, bận rộn không ngừng.
Đến khoảng thời gian giữa trưa, bỗng nghe bên ngoài một trận ầm ĩ xôn xao.
Tiếp theo lại nghe thấy một trận tiếng khóc tê tâm liệt phế, người này vừa khóc còn vừa quở trách: “Bà bà của ta a, con dâu bất hiếu a, không thể ở trước mặt ngài tận hiếu! Ngài như thế nào cứ như vậy đi… Từ nay về sau, trong lòng của con dâu nói với ai nha… A a…”
Đồ Tô trong lòng cảm thán, đẳng cấp diễn bậc này trừ bỏ Đào thị, còn có ai có thể vượt qua!
Đồ Tô đi theo đám người đi ra ngoài, chỉ thấy Đào thị một thân đồ trắng, khóc lê hoa đái vũ, hải đường khấp huyết (hải đường khóc ra máu), ngay cả nhóm nha hoàn vú già bên cạnh nàng cũng giúp đỡ cùng nhau khóc, nha hoàn kia vừa khóc còn vừa khuyên: “Phu nhân, ngài phải chú ý đứa nhỏ trong bụng a, có lẽ lão phu nhân sẽ không trách ngài, ngài là vì có có bầu mới không tiện trở về a!”
Lúc này mọi người vây xem châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi.
“Con dâu này thật là hiếu thuận.”
“Đúng vậy, ngươi xem nàng khóc thực thương tâm a.”
…
Lực chú ý của Đồ Tô lại nhanh chóng chuyển dời đến cái bụng nhô ra một chút kia của Đào thị.
Quên đi một chút, nàng ta đại khái cũng có hơn ba tháng, là nên “Hiển hoài” (lộ ra có thai).
Chỉ là, nàng phi thường muốn biết nàng ta rốt cuộc làm sao sinh ra được! Khóe môi Đồ Tô nhếch lên một tia cười lạnh, khi ánh mắt lại nhìn thoáng qua người bên người của Đào thị, trong lòng lại không khỏi lộp bộp một tiếng: nha đầu bên người nàng ta thay đổi một người, người bị đổi đúng lúc chính là Xuân Tuyết! Chẳng lẽ nàng ta đã phát hiện cái gì? Đồ Tô không kịp nghĩ lại, đã thấy Quan Hậu Cần cùng dẫn một nam nhân trung niên dáng đi suy yếu, quần áo hoa lệ, vẻ mặt ưu thương đi vào.
trên xe ngựa phía sau bọn họ chở một cỗ quan tài đen bóng vừa dày vừa rộng, lúc này đám người lại oanh một tiếng nổ tung đến.
“Thực hiếu thuận a.
Ta nếu có quan tài tốt như vậy, chết cũng nhắm mắt.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Có người phụ họa nói.
Lần này, hai vợ chồng Quan Hậu Cần có thể xem như xuất hiện đủ nổi bật.
Đồ Tô lại vẫn nghĩ đến chuyện Xuân Tuyết, nàng xuyên qua đám người tụ tập, đi tìm Quan Văn cùng Quan Trung.
Vừa thấy hai người, lôi kéo bọn họ đến chỗ yên lặng đem chuyện tình Xuân Tuyết bị đổi nói ra.
Quan Văn nghe xong nhíu mày nói: ” Tính tình nàng ta đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ Xuân Tuyết đã bị nàng ta phát hiện.”
Quan Trung thì có giải thích khác: “Tiểu thư, theo lý thuyết, cho dù Xuân Tuyết bị phát hiện, nàng ta cũng nên làm ra vẻ không phát hiện mới đúng, tại sao lại thay đổi người rõ ràng như vậy? Này không phải cố ý khiến cho tiểu thư bối rối sao? Tiểu nhân suy nghĩ, nữ nhân kia nhất định là đã có biện pháp đối phó các người, các người nhất định phải cẩn thận mới được.” Đồ Tô vội gật đầu.
Ba người vừa mới nói nói mấy câu, đã có người tới bên này.
Đồ Tô cũng không tiện nói thêm nữa, chỉ dặn Quan Trung: “Ngươi những ngày này cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nhìn chằm chằm Đào thị cùng người bên người nàng ta là được.” Quan Trung gật đầu đáp ứng.
Đồ Tô lại nói với Quan Văn: “Huynh phải chú ý tình huống của nương cùng Tang Lạc nhiều hơn.” Quan Văn cũng vội gật đầu, nói xong lời này, người nọ đã muốn đến trước mắt, Đồ Tô liền đề cao tiếng nói nói: “Nhị ca huynh cũng đừng thương tâm nữa, tục ngữ nói người chết cũng không thể sống lại, việc sau này huynh có thể làm đó là đọc sách thực tốt, khảo được công danh, bà nội ở dưới cửu tuyền cũng cảm thấy vinh quang.”
Nam tử kia cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, là người thì sẽ có một lần này, các ngươi cũng đừng quá thương tâm.” Nói xong, lại nói mình phải đi mượn này nọ, bước nhanh rời đi.
Lúc này người đến người đi nói chuyện cũng không tiện, hai người đành phải tách ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...