Ngày thứ hai sau khi Tôn gia đến, Quan Hậu Tề cũng vội vội vàng vàng chạy tới Quan gia.
Hắn lúc này bất chấp tị hiềm (tị hiềm: tránh hiềm nghi), lập tức vọt vào nói với Lâm thị: “Ngọc Nương, nàng đi theo ta, ta có lời muốn nói với nàng.” Lâm thị im lặng gật đầu, ngay cả tạp dề cũng không kịp cởi xuống đã theo Quan Hậu Tề đến hậu viện.
Tại phòng bếp, Tang Lạc tâm phiền ý loạn, mặt co mày cáu, Đồ Tô đang thầm đoán Lâm thị cùng Quan Hậu Tề rốt cuộc thương lượng như thế nào.
“Tỷ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?” Tang Lạc buồn bực dùng cái xẻng gõ đáy nồi.
Đồ Tô vội vàng trấn an nàng: “Trời không tuyệt đường người, cuối cùng sẽ có biện pháp.” Tang Lạc vểnh môi, cúi đầu không nói.
Hai người không yên lòng làm việc, câu được câu không nói chuyện, chợt nghe đằng trước dường như có người đang lớn tiếng ồn ào.
Cái xẻng trong tay Tang Lạc không khỏi mạnh một chút, nháy mắt một cỗ váng dầu nóng bỏng bắn tung tóe lên, tung khắp nơi trên bệ bếp.
Đồ Tô tắt lửa, nàng chậm rãi cởi tạp dề xuống, không nhanh không chậm tiêu sái ra khỏi phòng bếp.
Chính giữa đại sảnh có một nam tử trung niên thân hình khôi ngô, mặt trầm như nước đang ngồi.
Quan Mao và Quan Văn đang cúi đầu đứng ở trước mặt hắn.
Ngoài cửa lớn, quần chúng vây quanh một đống vươn cái cổ giống như con vịt vậy.
“Đại ca Nhị ca, các huynh không đi làm việc, đứng chày ở chỗ này làm cái gì?” Đồ Tô nhìn diện mạo người này cùng Đại ca có vài phần tương tự, trong lòng đã muốn đoán được thân phận của hắn, nhưng trên mặt nàng vẫn đang làm bộ như không biết, lấy một bộ tư thái lớn tiếng doạ người xuất hiện.
Nam tử ngồi phía trên nghe vậy, ngẩng đầu nhanh chóng nhìn lướt qua Đồ Tô, Đồ Tô cũng nhân cơ hội đánh giá đối phương một chút.
Hắn mặc bộ đồ màu chàm, thân hình cao lớn, bộ dạng cẩu thả nhưng cũng không khó coi.
Làm cho người ta ấn tượng sâu nhất đó là một đôi con ngươi sáng rõ bắn ra bốn phía kia.
Hắn toàn thân cao thấp tản mát ra một cỗ hơi thở thương nhân khôn khéo cùng nổi bật.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Đồ Tô là soi mói lạnh như băng thậm chí mang theo chán ghét không che giấu được.
Trong lòng Đồ Tô cũng không tự giác trào ra một tia phản cảm.
Nàng thực ít khi chán ghét một người như vậy, thậm chí chán ghét đến không muốn cùng người này hô hấp chung một bầu không khí.
Đồ Tô khóe môi nhếch lên thản nhiên cười lạnh, lông mi hướng lên một chút, ngữ điệu thường thường nói: “Vị khách quan này, ngài muốn dùng chút gì?”
“Đại muội, hắn là… Đây là cha chúng ta.” Quan Mao có chút chán nản bất đắc dĩ lôi kéo ống tay áo Đồ Tô, ngập ngừng nửa ngày mới kêu ra cái chữ “Cha” kia.
Quan Văn thì mím môi như trước cúi đầu không nói.
“Đi gọi nương ngươi đi ra!” Quan Hậu Cần dường như muốn ở trước mặt con xác lập uy nghiêm của mình, cố làm ra vẻ lấy tay gõ gõ mặt bàn một chút, vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
Quan Văn đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Cha mời ngài uống chén trà trước, ta đi gọi.” Nói xong, hắn xoay người, thay một bộ tươi cười không chê vào đâu được nói: “Các vị hương thân, hôm nay tệ điếm có một số việc, đóng cửa nửa ngày, mời mọi người ngày khác lại đến, xin lỗi.” Nói xong, lại không ngừng chắp tay cúi chào.
Quan Mao cũng vội chạy tới đem cửa lớn cài chốt cửa từ bên trong.
Chỉ để lại một cái cửa nách nhỏ nhất để ra vào.
Quan Văn xoay người lại vừa muốn bước đi về phía hậu viện, chợt nghe Quan Hậu Cần phía sau lạnh lùng nói: “Thuận tiện đem Ngũ thúc ngươi cũng kêu tiến vào luôn.” Cước bộ Quan Văn không khỏi dừng một chút.
Quan Hậu Cần cười lạnh một tiếng: “Như thế nào, ta này từ thực tế tới danh nghĩa đều là cha ruột ngươi còn không bảo được ngươi!” Quan Văn không nói, nâng bước đi về phía hậu viện.
Đồ Tô lạnh lùng đánh giá Quan Hậu Cần, đứng im không nói.
Quan Hậu Cần lại quay đầu lại, mí mắt miễn cưỡng khiêu một chút, vẻ mặt chán ghét nói: “Bản lĩnh của ngươi thật sự là càng lúc càng lớn, dám thiết kế bà nội cùng Nhị thẩm ngươi? Thủ đoạn không tồi a! Xem ra, ta phải suy nghĩ thưởng cho ngươi một phen mới đúng.”
Đồ Tô thản nhiên đáp: “Không dám nhận, đều là tổ tiên di truyền.”
“Không dám?” Quan Hậu Cần thanh âm càng lúc càng lạnh a, trong mắt nổi lên hai ngọn lửa.
“– cha, ngài hãy nghe ta nói, sự tình trải qua là như vậy…” Tang Lạc nhìn Quan Hậu Cần tức giận, gấp gáp bước lên phía trước biện giải.
Nàng nhưng là nghe nói cha nàng trước kia khi ở nhà đánh tỷ tỷ không ít, nếu ngày bé cũng có thể hạ độc thủ, huống chi là hiện tại? Cho nên, nàng lúc này so với Đồ Tô còn khẩn trương sợ hãi hơn.
Quan Hậu Cần thản nhiên liếc mắt quét Tang Lạc một cái, từ trong mắt hắn nhìn không ra chút thân tình, hắn giống như đang nhìn một người xa lạ vậy, chính là trong mắt kia chỉ so với nhìn về phía Đồ Tô thì ít hơn một tia ghét mà thôi.
“Cha, bà nội cùng họ Hồ thiết kế cả nhà chúng ta, chúng ta nếu không nghĩ biện pháp, rơi vào cái hậu quả gì, cha tự nhiên hiểu được, đến cuối cùng còn không phải quăng mặt mũi của ngài?”
“Họ Hồ kia hiển nhiên không phải thứ gì tốt, nhưng các ngươi ngàn không nên vạn không nên thiết kế Nhị thẩm ngươi, khiến ông bà nội ngươi tức giận đến đau ốm liệt giường, liên lụy thanh danh Quan gia chúng ta.”
“Nhưng là…” Tang Lạc còn đang giải thích không được, Lâm thị cùng Quan Hậu Tề đẩy cửa đi vào.
Quan Hậu Cần trước hết nhìn thoáng qua Lâm thị, trong mắt hơi hơi sáng một chút.
Hắn vốn tưởng rằng Lâm thị khẳng định sẽ đầu tóc rối bù, tiều tụy không chịu nổi, ai ngờ lại phát hiện tâm trạng cùng dung mạo khí chất của nàng đều cùng trước kia vô cùng không giống nhau.
Tuy rằng không thể cùng Đào thị kiều mỵ so sánh với, nhưng so với thôn phụ ở tuổi này mà nói, đã muốn rất khó được.
Xem ra, thôn nhân đồn đãi là thật, cuộc sống cả nhà bọn họ trôi qua quả thật không tồi.
Lâm thị chỉ tiến lên hỏi một câu rồi vẫn cúi đầu, đối với trượng phu đột nhiên trở về này, nàng chỉ có kinh vô hỉ (chỉ có kinh sợ không có vui vẻ), càng đối với tương lai lo lắng nhiều hơn…
Quan Hậu Cần đánh giá Lâm thị xong, ánh mắt lại chuyển tới trên người Quan Hậu Tề.
“Đại ca, ngươi chừng nào thì trở về?” Quan Hậu Tề trù trừ trong chốc lát, tiến lên một bước hô, trong giọng nói ẩn ẩn có một tia chột dạ cùng bất an.
Quan Hậu Cần hừ nhẹ một tiếng, cười như không cười đánh giá Quan Hậu Tề, hèn mọn trong mắt càng ngày càng đậm, người này so với tám năm trước càng thêm không chịu nổi.
Nghĩ đến thê tử của mình thế nhưng cùng người không lên được mặt bàn bực này trộn lẫn cùng một chỗ, hắn đều cảm thấy mất mặt.
Quan Hậu Tề chịu đựng ánh mắt soi mói giễu cợt của Quan Hậu Cần, càng ngày càng phát ra co quắp bất an.
Đồ Tô tiến lên một bước, không dấu vết đem ánh mắt Quan Hậu Cần ngăn trở, chậm rãi nói: “Nương ta cùng Ngũ thúc đến đây, ngươi có cái gì muốn nói thì nói đi.” Từ đầu đến cuối, nàng không không gọi hắn một tiếng cha.
Ánh mắt Quan Hậu Cần lập tức liền chuyển dời đến trên người Đồ Tô, nhìn nữ nhi đối với mình không có chút ý tứ tôn kính này, lửa giận trong lòng hắn càng cháy càng lớn, hắn cảm thấy mình cần phải giết gà dọa khỉ trước, để cho bọn họ biết đến tột cùng ai mới là đứng đầu một nhà!
Quan Hậu Cần vẫn nhìn Đồ Tô không nói, trên mặt còn hơi hơi lộ ra ý cười, hắn rời khỏi chỗ ngồi, chậm rãi đi về phía nàng.
Đột nhiên, hắn bất ngờ không kịp phòng bị phát lực, dương tay muốn hướng trên mặt Đồ Tô đánh xuống.
Lâm thị một bên “Ngao” một tiếng mãnh liệt nhào lên, hai tay nhỏ ôm cánh tay của hắn, khẩn trương vạn phần chất vấn: “Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi vừa đi liền chín năm không trở lại, vừa về đến liền đánh đứa nhỏ như vậy sao? Ngươi rốt cuộc có trái tim hay không?” Đồ Tô thế này mới ý thức được, mình thế nhưng thiếu chút nữa bị đánh.
Nàng vốn tưởng rằng, Quan Hậu Cần muốn cùng nàng khắc khẩu vài câu mới có thể động thủ.
Nàng nào biết được thói quen trước kia của Quan Hậu Cần, hắn tính nết rất âm tình bất định thay đổi thất thường, một khắc trước còn có thể cùng ngươi vừa cười vừa nói, ngay sau đó có thể hạ độc thủ đánh ngươi chết khiếp.
Năm đó mấy huynh muội Đồ Tô đều rất nhỏ, căn bản không có nhớ được phương diện này.
Chỉ có Lâm thị rất hiểu biết hắn, vừa thấy tư thế của hắn đã hiểu được hắn muốn làm cái gì.
Lâm thị cùng Quan Hậu Cần xô xô đẩy đẩy, ba người Quan Mao cùng Quan Văn Tang Lạc đều là sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ có lẽ không nghĩ tới cha ruột của mình vừa đến một lát đã muốn động thủ.
Ba người sửng sốt một chút, mới như vừa tỉnh mộng tiến lên khuyên Quan Hậu Cần.
Quan Hậu Cần cố ý muốn dùng Đồ Tô lập uy, Lâm thị ngăn trở như thế nào cũng không ngăn được.
Quan Hậu Tề thấy trạng huống như vậy cũng vội vàng đi lên bắt lấy tay Quan Hậu Cần, hắn thế này mới không thể làm càn.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Quan Hậu Cần hướng Quan Hậu Tề rống giận.
“Không thể!” Quan Hậu Tề quật cường đáp.
Hai nam nhân giằng co, ánh mắt ở không trung giao chiến.
Quan Hậu Cần hèn mọn mắng: “Một đôi cẩu nam nữ.”
Lâm thị nghe vậy, trong mắt phun lửa: “Quan Hậu Cần –” Quan Hậu Cần môi giật giật vẫn muốn tiếp tục châm chọc đùa cợt hai người, lại nghe một tiểu nhị ngoài cửa kêu: “Lão gia, không tốt.
Thiếu gia nhà Tam lão gia đánh hai vị tiểu thư nhà chúng ta.
Tiểu thư la hét muốn về nhà, ngài chạy nhanh đi xem đi.” Quan Hậu Cần nghe nói như thế lúc này mới tạm thời bỏ qua.
“Ngọc Nương, ta…” Quan Hậu Tề vẻ mặt uể oải, thiên ngôn vạn ngữ tất cả đều vọt tới cùng nhau, không biết nên nói thế nào mới tốt.
“Ngũ thúc, lòng nương cháu rất loạn, nếu không thúc đi về trước đi.
Trong nhà có chuyện gì cháu sẽ cho người đi tìm thúc.” Đồ Tô lên tiếng trấn an Quan Hậu Tề.
Quan Hậu Tề suy nghĩ trong chốc lát, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
Lâm thị cùng Quan Hậu Tề mờ mịt nhìn nhau trong chốc lát, trầm mặc một lúc lâu sau, cuối cùng khó khăn mở miệng nói: “Ngũ thúc, chuyện của chúng ta… Sợ là chậm rãi…” Quan Hậu Tề vội vàng đáp: “Không có việc gì không có việc gì, ta có thể chờ.” Nói xong lại cảm thấy trước mặt hài tử không nên nói như thế, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, khụ một tiếng làm như che giấu.
Lâm thị mặc dù nói như vậy, trong lòng nàng lại thập phần hiểu được Quan Hậu Cần là người như thế nào.
Việc này tuyệt sẽ không dễ dàng.
Mọi người nói vài câu, Quan Hậu Tề liền đứng dậy cáo từ, lúc này Quan Hậu Cần đã muốn trở về, hắn không thể ở lâu, nếu không sẽ không biết bị truyền thành bộ dáng gì nữa.
Lâm thị chỉ dặn hắn cẩn thận, cũng không giữ hắn lại.
Hai người bọn họ tách ra, Đồ Tô liền lặng lẽ phân phó hai tiểu nhị trong điếm đi theo hắn đến Quan Hà thôn tìm hiểu tin tức.
Chính mình cũng vội vàng chạy tới hậu viện cùng người một nhà thương lượng sự kiện bất ngờ làm cho người ta trở tay không kịp này.
Lâm thị buồn bã ngồi trong chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ lên tiếng hỏi: “Mấy người các con nói xem, nên làm cái gì bây giờ?”
Quan Mao cúi đầu, chính là lắc đầu tỏ vẻ không biết, Quan Văn nhíu mày suy tư không nói.
Tang Lạc miệng nôn nóng nói trước: “Nương, con vốn thấy nếu cha có thể về rất tốt, chúng ta một nhà đoàn viên cũng là không tồi, nhưng hắn vẫn là bộ dáng giống lúc trước.
Đến lúc đó hắn vừa không như ý liền đánh tỷ tỷ làm sao bây giờ?” Lâm thị đau lòng lại thương hại liếc mắt nhìn Đồ Tô một cái.
Đồ Tô đột nhiên nhớ tới trên người mình này chồng chất vết sẹo, nhịn không được đánh cái rùng mình.
Lúc trước, nàng còn tưởng rằng mình đời trước nghịch ngợm thường xuyên gây sự cùng đứa nhỏ khác đánh nhau mới lưu lại.
Hiện tại nghĩ đến, đứa nhỏ nào có thể có lực tay lớn như vậy? Rõ ràng chính là kiệt tác năm đó của Quan Hậu Cần! Hắn một đại nam nhân thế nhưng đối một tiểu cô nương hai ba tuổi ra tay độc ác! Càng miễn bàn cô nương này còn là nữ nhi nhà mình, cho dù là đứa nhỏ của kẻ thù, người bình thường cũng không hạ thủ được.
Người này khốn nạn thành cái dạng gì, mới có thể làm được đến một bước này! Người như thế nếu là vẫn để cho hắn sống tốt, chính là khinh nhờn chính nghĩa và công lý!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...