Edit + Beta: Snail
Hứa Mộc An dàn xếp ổn thỏa hai đứa nhỏ rồi lấy ra một cái hộp, trong hộp có năm gốc linh thực đỏ rực, chính là Liệt Viêm Thảo.
Liệt Viêm Thảo không tính là loại thực vật hiếm lạ gì, bản thân nó là một loại thực vật dùng để chế tác thuốc tráng dương, chứa độc tính rất nhỏ, đối với người bình thường mà nói, loại thực vật này hữu ích vô hại, còn đối với Hứa Mộc An thì đây là một vị thuốc hay.
Lúc nhỏ Hứa Mộc An từng ăn nhầm một gốc Liệt Viêm Thảo dưới cơn đói khát cực độ, sau khi ăn thảo dược vào, Hứa Mộc An liền cảm giác được liệt hỏa đốt người, dưới cơn thống khổ, Hứa Mộc An chỉ có thể không ngừng vận chuyển linh lực, điều khiến Hứa Mộc An bất ngờ là sau khi đau đớn biến mất, linh lực của y không ngờ lại có tăng trưởng không nhỏ.
Thế giới này, đại đa số phương pháp đề thăng linh lực đều là nhờ vào việc ăn linh thực, linh thực sư có thể đề cao sự sinh trưởng của linh thực, sử dụng linh thực có thể tăng cường linh lực, linh sư hệ mộc ăn linh thực thì đạt được lợi ích lớn hơn xa linh sư hệ hỏa, cứ kéo dài tình huống như thế, tiến độ tu luyện của đại đa số linh sư hệ hỏa đều thua kém linh sư hệ mộc.
Hứa Mộc An nhìn linh thực trong hộp rồi hít sâu một hơi, y có thể thuận lợi trở thành luyện khí sư tầng ba, người Tiêu gia cho là y dựa vào ánh sáng của Tiêu Cảnh Đình, Hứa Mộc An lại biết, y có thể trở thành luyện khí sư tầng ba đều là dựa vào Liệt Viêm Thảo này.
Hứa Mộc An nhắm mắt lại, hiệu quả của Liệt Viêm Thảo đã càng ngày càng kém với y, đến khi thảo dược này triệt để vô dụng, tu vi của y cũng sẽ hoàn toàn đình trệ, trên thực tế, y đã coi như may mắn, rất nhiều linh sư hệ hỏa, cả một đời cũng chỉ là một luyện khí sư tầng hai.
Hứa Mộc An hít sâu một hơi rồi cho năm gốc Liệt Viêm Thảo vào miệng nhai nuốt, một luồng đau đớn quen thuộc truyền tới, Hứa Mộc An đã sớm quen với loại đau đớn này nên nhanh chóng thích ứng lại, hết sức chuyên chú hấp thu linh lực trong Liệt Viêm Thảo.
Hứa Mộc An vừa tu luyện là hơn hai canh giờ, thời điểm phản ứng lại thì trời đã tối rồi, tu luyện cả buổi tối, linh lực chỉ tăng trưởng một tia nhỏ đến mức không thể nhận ra, tu luyện khó khăn, khó như lên trời, tu luyện chậm chạp khiến rất nhiều người đều buông bỏ giữa đường.
Hứa Mộc An mở mắt ra thì nghe được động tĩnh cách vách, biết đại thiếu gia đã trở về, nghĩ đến Tiêu Cảnh Đình, Hứa Mộc An nhịn không được mà lòng đầy oán niệm, chính mình cố gắng như vậy mới tu luyện đến Luyện Khí tầng ba, vị đại thiếu gia này chỉ biết chơi đùa, cũng là luyện khí sư tầng ba.
Nếu y giống như Tiêu Cảnh Đình, từ nhỏ có dược thảo trân quý ngâm thân thể, có đại lượng linh thực để ăn, như vậy...
Hứa Mộc An lắc lắc đầu, tống ý niệm không thiết thực trong đầu ra ngoài.
......
Tiêu Cảnh Đình ngã xuống giường, không khỏi có hơi nhụt chí.
Biết được đời này có thể dùng linh lực để gieo trồng linh điền, Tiêu Cảnh Đình chờ không kịp muốn đi thử một chút.
Đáng tiếc, hắn ra ngoài ruộng tìm một vòng, kết quả lại không tìm được.
Kiếp trước mang thuộc tính mù đường, ấy thế mà lại di truyền đến đời này, Tiêu Cảnh Đình không khỏi có chút chán nản, đời này cũng không có bản đồ!
Tiêu Cảnh Đình nhắm mắt lại, lúc hắn đi ra ngoài thì nhận được không ít ánh mắt xem thường, lúc hắn đi ngang qua mấy hộ gia đình, những thôn dân kia còn rất khoa trương, không ngờ họ lại ôm đứa nhỏ vào phòng, sau đó đóng mạnh cửa lại, tiền thân bị người người oán trách như thế khiến Tiêu Cảnh Đình vô cùng đau đầu.
Trời còn chưa sáng, Hứa Mộc An đã ra cửa.
Tiêu Cảnh Đình biết hình như Hứa Mộc An nhận một việc làm công ngắn hạn, có điều ba lượng bạc mà Hứa Mộc An rất vất vả mới tích góp được đều bị "Tiêu Cảnh Đình" đoạt mất.
Lại một lát sau, Tiêu Cảnh Đình nghe được cách vách truyền ra một loạt tiếng động, nghĩ là Tiêu Tiểu Đông thức dậy, sau khi Tiêu Tiểu Đông rời giường thì bắt đầu làm cơm.
Hứa Mộc An mang thuộc tính hỏa, Tiêu Tiểu Đông lại có thuộc tính hệ mộc, có điều linh lực của Tiêu Tiểu Đông rất mỏng manh, Tiêu Tiểu Đông trồng một vườn rau ngắn ngày ở trước cửa, loại rau đều do tự bản thân Tiêu Tiểu Đông chọn.
Tiêu Tiểu Đông thông minh, sợ Tiêu Cảnh Đình đoạt rau của nhóc nên chọn rau đều là loại Tiêu Cảnh Đình không thích ăn.
Tiêu Cảnh Đình mở cửa sổ ra nhìn động tác của Tiêu Tiểu Đông, Tiêu Tiểu Đông từ từ nhắm hai mắt, làm ra một ít động tác tay. Tiêu Cảnh Đình ý thức được Tiêu Tiểu Đông đánh ra Linh Thảo Quyết, khẩu quyết này có thể xúc tiến cây cỏ trưởng thành, Tiêu Cảnh Đình hơi kinh ngạc phát hiện, hắn nhìn thấy từng điểm sáng thưa thớt rơi xuống trong vườn.
Tiêu Tiểu Đông tốn thời gian rất dài để thi triển Linh Thảo Quyết với ruộng đất, có điều thu hoạch rất nhỏ.
Nhìn một màn này, Tiêu Cảnh Đình bừng tỉnh nhớ lại cảnh tượng khi tiền thân đi theo cha mẹ thị sát linh điền, lúc ấy cha mẹ nguyên chủ chỉ thi triển vài cái linh quyết về phía ruộng đất, linh thực trong ruộng liền đâm chồi chui từ dưới đất lên, lớn lên cao khoảng mười centimet, thế nhưng dù sao Tiêu Tiểu Đông cũng là đứa nhỏ...
Tiêu Cảnh Đình nhìn bộ dáng Tiêu Tiểu Đông ra sức thì trong lòng ngứa ngáy, Tiêu Cảnh Đình cách không thi triển một linh quyết với linh điển của Tiêu Tiểu Đông.
Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy một lượng lớn điểm sáng màu xanh lục từ trên trời giáng xuống, rau Tiêu Tiểu Đông gieo trồng nhanh chóng nảy mầm.
Thấy một màn như vậy, cảm xúc của Tiêu Cảnh Đình không khỏi dâng trào, xem ra thực lực của thân thể mà hắn kế thừa này không tệ, chí ít so với con trai nguyên thân, quả thật là vậy.
Nhìn thấy rau trong vườn thần tốc đâm chồi, Tiêu Tiểu Đông hoảng sợ, đôi mắt xoay chuyển khắp nơi, rất nhanh liền phát hiện Tiêu Cảnh Đình bên cửa sổ, Tiêu Cảnh Đình còn muốn nở nụ cười với đứa con trai tiện nghi này của mình, Tiêu Tiểu Đông đã nhanh như chớp chạy vào phòng, lạch cạch khóa cửa lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...