Hứa Minh Dương nhìn Diệp Phàm, trong mắt tràn ngập hoài nghi.
Bạch Vân Hi xoa xoa trán, hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Tên ngốc Diệp Phàm này, vừa mở miệng liền sơ hở chống chất.
Diệp Phàm khó chịu nhìn Hứa Minh Dương, “Một đại tông môn như Bích Vân Tông mà ngươi cũng quên được, không phải ngươi hiểu rất rõ về Bích Vân Tông sao?”
Hứa Minh Dương khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Sao Diệp đan sư lại biết ta hiểu rất rõ về Bích Vân Tông?”
Hứa Minh Dương nhíu mày, thầm nghĩ: Nếu hắn nhớ không lầm, rất nhiều tu sĩ ngoại vực đều nói Diệp đan sư đến từ nơi thập phần hoang vắng, không ngờ nơi man hoang như Đông Đại Lục cũng có đan sư thiên tài như này.
“Hắn nghe các tu sĩ ngoại vực nói.” Bạch Vân Hi đáp.
Hứa Minh Dương gật đầu, “À” một tiếng.
Hứa Minh Dương cau mày, Thương Huyền đại lục không có truyền tống lệnh vào bí cảnh này, hắn phải đến đại lục khác của Nam Đại Lục, sau đó mới ngoài ý muốn vào đây, lại lịch của hắn các tu sĩ bên trong không thể quá rõ ràng mới đúng.
“Vậy ngươi giới thiệu một chút về Bích Vân Tông đi, tông chủ còn tốt không, trưởng lão Kim Đan trong tông môn còn tốt không, trong tông môn có những nhân tài kiệt xuất nào?” Diệp Phàm hỏi.
(dreamhouse2255)
Hứa Minh Dương khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Diệp đan sư vì sao lại quan tâm tới Bích Vân Tông như vậy?”
“Hắn ngẫu nhiên tìm được một bản công pháp do Bích Vân Tông truyền lại, coi như là nửa người Bích Vân Tông, cho nên tương đối quan tâm một chút. Hứa đạo hữu, ngươi cùng người Bích Vân Tông giao tình thế nào?” Bạch Vân Hi hỏi.
Hứa Minh Dương nhíu mày: “Cũng tạm được, không biết Diệp đan sư là tìm được công pháp nào của Bích Vân Tông?”
“Bích Không Tâm Pháp.” Diệp Phàm đáp.
Hứa Minh Dương sắc mặt đại biến, Bích Không Tâm Pháp là điển tịch tối cao của Bích Vân Tông, nghe nói tổ tiên Bích Vân Tông từng có người tu luyện công pháp này tới cảnh giới Hóa Thần.
Nhưng mà về sau không hiểu vì sao công pháp lại bị người xé bỏ mất một góc, bởi vì một góc thiếu hụt này, các tu sĩ tu luyện Bích Không Tâm Pháp phần lớn đều ở Nguyên Anh kỳ tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Tới nay, công pháp đã bị bỏ lại không được dùng đến, đương nhiên, cũng có một ít tu sĩ vì muốn bổ toàn công pháp, minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành (biết trêи núi có hổ vẫn hướng núi hổ mà đi, đại khái là biết là nguy hiểm nhưng vẫn khăng khăng lao vào), Diệp Khải Hiền chính là một trong số đó.
“Bích Không Tâm Pháp?” Hứa Minh Dương kinh thanh hỏi lại.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Nếu ngươi gặp được ta……” Bạch Vân Hi trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái, Diệp Phàm nhanh chóng sửa miệng: “Nếu ngươi gặp được cao tầng Bích Vân Tông, nói cho bọn họ, nội tức vận hành mười hai vòng, đả thông Thông Huyền Kinh Mạch.”
(dreamhouse2255)
“Mười hai vòng? Không phải chín vòng sao? Chín là số trời a!”
Diệp Phàm gật đầu: “Không phải, là mười hai vòng, chín vòng không đủ, ngươi nhất định phải nhớ rõ đó! Nếu ngươi nói, có lẽ Bích Vân Tông sẽ tặng lễ vật cho ngươi.” Diệp Phàm thầm nghĩ: Đại ca hắn chính là không muốn sống tu luyện Bích Không Tâm Pháp, đến Nguyên Anh kỳ liền phải xui xẻo, bất quá, Nguyên Anh cũng không dễ kết như vậy.
Hứa Minh Dương nhìn Diệp Phàm: “Diệp đan sư, ngươi……”
Diệp Phàm nhìn Hứa Minh Dương: “Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì, ta chỉ thích lão bà, lúc trước ta nói muốn hưởng phúc Tề nhân là gạt người!”
Hứa Minh Dương run rẩy khóe miệng một chút, cười nói: “Đó là đương nhiên, có thần tiên quyến lữ như Bạch đạo hữu đây, Diệp đan sư sao có thể coi trọng ta! Diệp đan sư, tên của ngươi cũng thật đặc biệt?”
Bạch Vân Hi cười cười: “Sao có thể? Phổ phổ mà thôi, mười người họ Diệp liền có hai người tên như này.”
Hứa Minh Dương: “……”
……
Sau khi biết được Bích Vân Tông hết thảy như thường, Diệp Phàm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Hứa đạo hữu, ngươi có tin tức gì về Sinh Linh Chi Diễm không? Nghe nói Sinh Linh Chi
(dreamhouse2255)
Diễm còn chưa xuất thế, có thể nào là đã có ai đó khế ước được với Sinh Linh Chi Diễm, lại không để lộ ra không?” Bạch Vân Hi hỏi.
Hứa Minh Dương nghi hoặc nói: “Các ngươi không biết?”
“Biết cái gì?”
“Sinh Linh Chi Diễm kỳ thật là ở nội thành bí cảnh, thứ tốt chân chính cũng đều nằm trong đó, nội thành bí cảnh phải qua hai năm nữa mới mở ra, cho nên tạm thời sẽ không có ai khế ước được với Sinh Linh Chi Diễm.”
“Sao có thể?”
“Ở ngoại vực, mỗi tu sĩ tiến vào bí cảnh đều là lông phượng sừng lân, tin tức hư hư thật thật cũng là bình thường.”
Bạch Vân Hi: “……”
Diệp Phàm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Nói như vậy là còn hai năm nữa, không vội không vội.”
Hứa Minh Dương nhìn Diệp Phàm, không nói gì.
……
Từ Hứa Minh Dương biết được tin tức Sinh Linh Chi Diễm tạm thời sẽ không xuất thế, Diệp Phàm lại trở về rừng trúc thiên lôi cư trú, tính toán tranh thủ thời gian nâng thực lực tới Trúc Cơ hậu kỳ, thuận tiện luyện chế thêm một ít Thiên Lôi Châu làm pháp khí phòng thân.
(dreamhouse2255)
Hứa Minh Dương ban đầu còn tràn ngập đề phóng với Diệp phàm, nhưng về sau nghĩ tới loại khả năng nào đó, hắn dứt khoát ở lại.
Diệp Phàm hào phóng phân một gian nhà ở cho Hứa Minh Dương.
Sau khi Hứa Minh Dương vào trong bí cảnh vẫn luôn bị người đuổi giết không ngừng, do nghỉ ngơi không đủ, thương thế dây dưa không thể nào tốt lên được, hiện tại mượn địa bàn của Diệp Phàm cư trú, thân thể Hứa Minh Dương rất nhanh liền khôi phục lại.
Diệp Phàm ngồi trong rừng, một bên gặm linh quả, một bên chế tác pháp khí.
“Diệp đan sư thật nhàn nhã!” Hứa Minh Dương đi tới nói.
“Thường thôi, thường thôi.”
“Diệp đan sư có ca ca không?”
Diệp Phàm không cần nghĩ ngợi gật đầu: “Có a!”
“Ca ca hẳn là đối xử với ngươi rất tốt đi.”
Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Trước kia ta kiến thức thiển cận, cảm thấy hắn không tồi, hiện tại cảm thấy chẳng ra gì?”
(dreamhouse2255)
“Vì sao?” Hứa Minh Dương khó hiểu hỏi.
Diệp Phàm quay đầu nhìn Hứa Minh Dương, nghiêm trang nói: “Hứa đạo hữu, ngươi biết tồn tại là gì không? Đó chính là phải hưởng thụ, nếu tồn tại mà không có hưởng thụ, vậy sống lâu hơn nữa cũng không có tác dụng gì. Hưởng thụ là gì, hưởng thụ chính là ăn a!”
Diệp Phàm một bên nói, một bên gặm lấy linh quả, cắn một ngụm.
“Đại ca ta là tên hỗn đản, bắt nạt ta trẻ người non dạ, ta sinh ra không lâu, hắn liền cho ta ăn Tích Cốc Đan, ta từ nhỏ ăn Tích Cốc Đan lớn lên, cho rằng tất cả mọi người trong thiên hạ đều ăn Tích Cốc Đan, thẳng cho đến khi ta……”
Mày Hứa Minh Dương hơi nhảy lên: “Thẳng cho đến cái gì?”
“Thẳng cho đến một ngày ta xuống núi, phát hiện cánh cửa thế giới mới mở ra, ta muốn ăn gà nướng, vịt nướng, mực nướng, thịt rùa đen, dê cua toàn tịch, mì sợi, hoành thánh, kem ly…… Dù sao cũng có rất nhiều đồ ăn ngon.” Diệp Phàm cười nói.
Hứa Minh Dương cười gượng hai tiếng: “Ngươi biết đấy, đồ ăn của người bình thường chứa nhiều tạp chất, nếu chỉ ăn Tích Cốc Đan liền có thể sống lâu hơn mấy năm, nếu có cơ duyên, không chừng còn có thể lấy thân phàm nhân sống tới mấy trăm chục tuổi.”
Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Sống như vậy quá nhàm chán, ta không bằng chết còn tốt hơn!”
“Ta nghĩ nếu ngươi chết, ca ngươi sẽ rất thương tâm!” Hứa Minh Dương nói.
Diệp Phàm mê man lắc đầu: “Không biết! Hẳn là sẽ rất thương tâm đi.”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Minh Dương: “Tu vi của ngươi là làm sao vậy? Ta nhớ mấy năm trước ngươi đã sắp kết đan rồi, sao lại hạ xuống?” Chẳng lẽ hắn xuyên qua mấy năm trước, như vậy Diệp Phàm ở thế giới này không phải là vẫn còn sống đi?
Hứa Minh Dương nhún vai: “Thời điểm ta kết đan bị người ám toán, linh hồn hao tổn, tu vi mới hạ xuống, bất quá, sao ngươi lại biết mấy năm trước ta đã sắp kết đan?”
Diệp Phàm chuyển tầm mắt qua: “Ta đoán.”
“Diệp đan sư hiểu thật rõ về Thương Huyền đại lục chúng ta, ta cũng phải hoài nghi ngươi kỳ thật là người của Thương Huyền đại lục.” Hứa Minh Dương nói.
Diệp Phàm chột dạ quay mặt đi: “Ta là dân bản xứ Đông Đại Lục, ngươi cũng biết đấy.” Người vào trong bí cảnh từ đâu đến khi đi ra sẽ bị truyền tống về chỗ đó.
Hứa Minh Dương cười cười: “Công pháp Diệp đan sư tu luyện không quá giống của Đông Đại Lục, nhất là thủ pháp luyện khí này, hình như là Bách Luyện Bảo Thuật, tay nghề có chút giống Kim U trưởng lão của Bích Vân Tông, ta thật ra rất muốn học, bất quá, lão nhân gia chướng mắt ta, đại khái là ghét bỏ tư chất ta ngu dốt đi……”
Diệp Phàm lắc đầu: “Ngươi nghĩ như vậy là sai rồi, có lẽ vị trưởng lão kia không phải ghét bỏ ngươi ngu dốt, mà là ghét bỏ ngươi quá thông minh, nếu hắn dạy cho ngươi, sau này còn phải kiếm sống như thế nào nữa, dạy được đồ đệ, đói chết sư phụ.”
“Hứa đạo hữu, ngươi có thích kiếm tu cao lãnh muộn tao không?” Diệp Phàm hỏi.
Thấy Diệp Phàm nhắc tới chuyện xưa, lần này Hứa Minh Dương lại không có tức giận,
“Muộn tao là cái gì?”
(dreamhouse2255)
“Muộn tao chính là mặt ngoài nghiêm trang, kỳ thật trong bụng toàn ý xấu, giống như ca ca ta, ngươi không biết, thời điểm ca ta sáu tuổi, trộm uống rượu của trưởng lão đái dầm, sau đó giá họa cho ta khi đó mới hai tuổi, đáng thương ta còn nhỏ đã phải gánh tội thay hắn.” Diệp Phàm khổ đại cừu thâm (thù hận vô cùng) nói.
Hứa Minh Dương chần chờ một chút, đáp: “Ta không thích như vậy……”
Diệp Phàm nghiêng đầu: “Sao lại không, thời điểm ta mười sáu tuổi nhìn thấy một quyển sách luyện khí.”
Hứa Minh Dương nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Sách luyện khí, là sách luyện khí gì?”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Không có gì, chỉ là một quyển sách luyện khí tầm thường.”
Diệp Phàm hít sâu một hơi, thời điểm hắn mười sáu tuổi, Hứa Minh Dương từng tặng Diệp Khải Hiền một quyển sách luyện khí, lúc ấy hắn vừa vặn có hứng thú với luyện khí, đại ca liền qua tay cho hắn.
Trong sách có một tấm thẻ kẹp, bên trêи viết rằng, thiên nhai địa giác hữu cùng thì, chỉ hữu tương tư vô tận xứ* (chân trời góc bể cũng có nơi cùng tận, chỉ có lòng tương tư là không có kết thúc, trích Ngọc lâu xuân – Xuân hận).
Lúc ấy hắn không rõ hai câu thơ này có ý gì, bất quá, có lão bà, Diệp Phàm liền biết được, tấm thẻ kẹp sách kia chính là thơ tình a.
Năm đó Hứa Minh Dương có khả năng đã hàm súc biểu lộ cõi lòng cho đại ca, bất quá, đại ca không thấy được, vừa nghĩ tới đây, Diệp Phàm liền cảm thấy, đại ca đúng là tra nam, bất quá, cũng có khả năng là hắn suy nghĩ nhiều.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi đi ra, nói: “Hứa đạo hữu, ngươi không cần dưỡng thương nữa sao?”
“Ít nhiều cũng nhờ đan dược của Bạch đạo hữu, thương thế của ta đã sắp khỏi hẳn rồi.” Hứa Minh Dương cười đáp.
“Nếu ngươi thiếu đan dược, mấy bình này cho ngươi đi.” Diệp Phàm nói.
Hứa Minh Dương gật đầu: “Đa tạ, Diệp đan sư đối với mọi người đều tốt như vậy sao?”
“Người bình thường thì không, nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?” Hứa Minh Dương hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: “Không có gì.”
Bạch Vân Hi thấy Diệp Phàm cùng Hứa Minh Dương trò chuyện vui vẻ, mày khẽ nhíu lại: “Hứa đạo hữu, Diệp Phàm còn phải luyện chế Thiên Lôi Châu, chúng ta đừng quấy rầy hắn.”
Hứa Minh Dương nhìn nhìn Diệp Phàm, lại nhìn nhìn Bạch Vân Hi, cười đáp: “Được!”
Thao Thiết quỷ linh nhìn Bạch Vân Hi cùng Hứa Minh Dương, vui sướиɠ cười lên: “Ai u, ai u, mâu thuẫn nội bộ?”
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn Ngao Tiểu No một cái: “Nơi nào có lửa, chỉ biết nói hươu nói vượn, dọa ta sợ nhảy dựng!” (tui nghĩ “lửa” cùng “mâu thuẫn” bên tiếng trung là từ đồng âm, có cao nhân nào giúp tui với QAQ)
(dreamhouse2255)
Ngao Tiểu No: “……” Tên ngốc Diệp Phàm này, sớm muộn gì cũng sẽ bị ngu xuẩn hại chết!
……
Bạch Vân Hi tiễn Hứa Minh Dương rời đi, lại quay về tìm Diệp Phàm.
“Hứa Minh Dương tìm ngươi nói cái gì?” Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm chuyển tầm mắt một chút: “Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm một chút.”
“Ngươi không tiết lộ cơ mật gì cho hắn đi?”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Có thì có một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Diệp Phàm cười thần bí: “Ta nói cho hắn đại ca ta đái dầm, nếu như có người biết đại ca ta sáu tuổi còn đái dầm, thanh danh của hắn khẳng định sẽ mất hết, đại ca chính là mẫu mực trong lòng các tu sĩ ở Bích Vân Tông a! Hắn mất mặt, Bích Vân Tông cũng sẽ phải mất mặt theo hắn, bất quá, dù sao Hứa Minh Dương cũng không biết ca ta là ai.”
Bạch Vân Hi: “……”
Thao Thiết quỷ linh nhìn Bạch Vân Hi: “Bạch lão đại, ta thấy Hứa Minh Dương kia lòng dạ thâm trầm, lão công ngươi lại ngây ngây ngốc ngốc, vẫn nên nhanh chóng đuổi tên kia đi đi, bằng không gốc gác đều bị hắn lột ra hết.”
Bạch Vân Hi nhíu mày, tuy rằng Diệp Phàm vẫn luôn la hét muốn thăng cấp Nguyên Anh đi tới Thương Huyền đại lục, nhưng bọn họ có thể thăng cấp Nguyên Anh hay không vẫn không dám nói trước. Hiện tại Hứa Minh Dương là người duy nhất hiểu rõ Bích Vân Tông ở đây, nếu không mượn cơ hội này hỏi nhiều thêm một chút, vậy về sau chưa chắc đã có cơ hội.
(dreamhouse2255)
……….
*Ngọc lâu xuân – Xuân hận
Lục dương phương thảo trường đình lộ,
Niên thiếu phao nhân dung dị khứ.
Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung,
Hoa để ly sầu tam nguyệt vũ.
Vô tình bất tự đa tình khổ,
Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ.
Thiên nhai địa giác hữu cùng thì,
Chỉ hữu tương tư vô tận xứ.
Dịch nghĩa
Liễu xanh, cỏ thơm ở trường đình bên đường,
Tuổi trẻ dễ dàng bỏ người lại mà đi mất.
Trêи lầu cao, tiếng chuông canh năm làm tỉnh giấc mộng,
Dưới hoa, mưa tháng ba gợi lại nỗi sầu ly biệt.
Kẻ vô tình đâu như (đâu thấu hiểu) nỗi khổ của người đa tình,
Một tấc tương tư cũng biến thành ngàn vạn sợi sầu khổ.
Chân trời góc bể cũng có nơi cùng tận,
Chỉ có lòng tương tư là không có kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...