Cũng không biết có phải thật sự là thiên uy cuồn cuộn hay không, ngay cả ông trời cũng có chút kiêng kỵ.
Sáng sớm hôm đến Nguy sơn săn thú đột nhiên đổ một trận mưa, cái nóng bức của mùa hè lập tức bị làm mát, thay mới hoàn toàn.
Khương Ngưng Túy được phượng liễn đưa đến bên ngoài cung, nơi đó văn võ bá quan đã sớm tề tựu đông đủ, xếp thành hai hàng chờ ở đây. Xa mã cũng xếp thành một nhóm, đứng đầu là xe của Bắc Ương Vương cùng Nhan Y Lam, ngự lâm quân đã chỉnh tề đứng ở hai bên buồng xe, quốc kỳ hai nước cắm phía trên đón gió mà tung bay, phầng phật vang dội.
Ra khỏi phượng liễn, Khương Ngưng Túy nhìn thấy Bích Diên đã tiến đến nghênh đón, nàng cung kính thi lễ, sau đó khoát tay cho lui nội quan, tự mình mang Khương Ngưng Túy đi đến xa mã. Dựa theo thông lệ, xa mã của Thái tử phải đứng phía sau hàng của Bắc Ương Vương cùng Nhan Y Lam và Ninh hoàng hậu, nhưng Bích Diên báo cho Khương Ngưng Túy biết, Ninh hoàng hậu xưa nay ăn chay niệm phật, một lòng hướng thiện. Cuộc đi săn năm ngoái, bà cũng chọn đi đến hoàng gia tự miếu cầu phúc cho thiên tử, cũng không đến tham gia. Cho nên, Khương Ngưng Túy tự nhiên ngồi phía sau hàng xe của Nhan Y Lam.
Thanh Phù cung kính thay Khương Ngưng Túy vén rèm xe, nàng khom người đang định ngồi vào nhưng lại nhìn thấy bên trong thùng xe phía lúc này cũng có một người vừa hạ liễn, chậm rãi ngồi vào.
Khí trời sau cơn mưa thoáng chốc đã quang đãng, ánh nắng tươi sáng, sắc mặt Liễu Hoán Tuyết tái nhợt như giấy, nàng che miệng thấp giọng ho khan một tiếng, dung nhan kiều diễm lúc xưa giờ chỉ còn yếu nhược không chịu nổi, thân thể gầy đến nhẹ hẫng nhưng lại có một loại mị hoặc khác.
Tựa hồ phát giác được ánh nhìn chăm chú của Khương Ngưng Túy, Liễu Hoán Tuyết một tay vịn vào bên cạnh thùng xe, một tay khẽ vén ra lọn tóc trước trán, nhìn sang. Nhận thấy là Khương Ngưng Túy, khóe miệng hơi câu lên, chậm rãi cười khẽ với Khương Ngưng Túy.
"Có chuyện gì vậy?"
Thân thể của Liễu Hoán Tuyết vẫn luôn không tốt, chuyện này mọi người trong cung đều biết, y theo tình trạng hôm nay của nàng căn bản không thích hợp đi đường dài như vậy. Nghĩ đến đây, sắc mặt Khương Ngưng Túy bất giác trầm xuống, thanh âm cũng lạnh hơn.
"Hồi Thái tử phi, là ý của Trưởng công chúa." Bích Diên cúi đầu nói đến đây, dường như sợ Khương Ngưng Túy hỏi lại, nàng liền tiếp lời:
"Trưởng công chúa còn có chuyện cần nô tỳ đi làm, nô tỳ cáo từ trước."
Nói xong, Bích Diên cúi người, rất nhanh đã quay đầu rồi đi.
Khương Ngưng Túy trầm mặc, nàng nghĩ không rõ, Nhan Y Lam vì sao lại muốn làm như vậy. Dù Liễu Hoán Tuyết có lỗi, nhưng tất cả những chuyện nàng làm hiện tại đã sớm tự phạt bản thân, nếu Thái tử cũng có thể lựa chọn không quan tâm, vậy thì tại sao Nhan Y Lam lại hà cớ gì còn tiếp tục hành hạ nàng?
Nhan Y Lam, lòng của ngươi quả thật ác độc như vậy sao?
Trái tim của Khương Ngưng Túy bất giác lạnh đi, quay đầu nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu hiện giờ cũng đã xử lý xong sự vụ xuất hành đi đến bên cạnh nàng, thấy nàng như có chút suy nghĩ nhìn xa mã của Liễu Hoán Tuyết, Nhan Quân Nghiêu vươn tay hất màn xe, thần sắc cũng trở nên phiền muộn.
"Lên xe đi." Dường như không muốn nói đến chuyện của Liễu Hoán Tuyết, Nhan Quân Nghiêu đưa tay nâng lấy cổ tay của Khương Ngưng Túy, tỏ ý nàng tiến vào.
Thuận theo ý của hắn tiến vào trong xa mã, lúc lướt ngang người hắn, Khương Ngưng Túy nhìn thấy sự lo âu cùng rối rắm trong mắt hắn.
"Trắc phi..." Vốn Khương Ngưng Túy không nguyện nhiều chuyện, chỉ là hồi tưởng lại gương mặt hầu như không còn sinh khí của Liễu Hoán Tuyết, bất giác lại muốn nói gì đó.
Nàng có chút chần chờ, đường đến Ngụy sơn chông chênh vất vả, y theo tình trạng hiện nay của Liễu Hoán Tuyết, cũng không biết có thể chịu được hay không.
"Quyết định của hoàng tỷ, ai có thể tùy tiện thay đổi." Nhan Quân Nghiêu hướng đến Khương Ngưng Túy lắc đầu một cái, thở dài nói:
"Có lẽ hoàng tỷ chỉ lo lắng đến việc mẫu hậu không thể cùng đi, ở sân săn bắn sẽ cảm thấy vắng vẻ thôi."
Sẽ đơn giản như vậy sao?
Khương Ngưng Túy rất rõ tính tình của Nhan Y Lam, mỗi chuyện mà người đó làm không thể nào chỉ là nhất thời cao hứng. Nhiều năm trải qua những ngày trong hoàng cung như đi trên băng mỏng, đã sớm tạo cho nàng tính cách từng bước đều suy nghĩ cặn kẽ, tâm tư quỷ dị khó dò kia nếu nói là trời sinh, chi bằng nói là vì những ngày bị bức đến bất đắc dĩ.
Nhưng suy nghĩ một chút, Khương Ngưng Túy không khỏi cười bản thân tự chuốc lấy phiền toái. Ngay cả bản thân nàng còn không thể quan tâm tốt, lại lấy cái gì để tâm an nguy của người khác?
Nàng cũng không nói gì về lời của Nhan Quân Nghiêu, chỉ khom người ngồi ở một bên xe ngựa. Cung trang trên người quả thực quá phiền phức, nàng không nhịn được phải đưa tay vén ra bức rèm trong xe, lại thấy Nhan Y Lam đã đổi đi phi y cung trang mấy ngày qua, chỉ mặc một thân bạch y trường sam. Nàng đứng trước một chiếc xa mã cách đó không xa, đưa lưng về phía Khương Ngưng Túy, phất tay tỏ ý Bích Diên thông báo đoàn xe lên đường.
Tiếng trống trận vang lên bên tai, như có ảo giác chấn vỡ sơn hà.
Bàn tay vén rèm của Khương Ngưng Túy đã quên đặt xuống, cho đến khi Nhan Y Lam phát giác được sự khác thường mà nhìn sang, nàng mới vội vàng thu tay về, trong lòng như bị người khác bí mật dò xét tâm sự, thật lâu không thể bình phục.
Xa mã nghiêng ngã vừa định lên đường, đột nhiên nghe được phía bên ngoài có tiếng ồn ào náo động, Khương Ngưng Túy cùng Nhan Quân Nghiêu cùng nhau nhìn lại. Đương lúc Nhan Quân Nghiêu muốn vén rèm lên để tìm hiểu, ai ngờ đã có người chui vào trong xe ngựa, nhanh chóng ngồi vào bên cạnh Nhan Quân Nghiêu.
"Công chúa, công chúa..." Bên ngoài xe ngựa, cung nữ đi theo Kỳ Nguyệt đã đuổi đến, nàng lau đi mồ hôi trên trán, vừa chạy đuổi đến xe ngựa vừa nói:
"Người đây là....?"
"Xuỵt, nhỏ giọng chút." Kỳ Nguyệt cũng không để ý đến gương mặt trầm úc của Nhan Quân Nghiêu, nàng cúi người nằm sấp trong xe ngựa, ngón trỏ đặt trên môi, vội vàng tỏ ý cung nữ bên ngoài đừng lên tiếng, sau đó nàng cười hì hì nói:
"Ngươi trở về chờ trong xe ngựa đi,chuyện này nghìn vạn lần không nên kinh nhiễu đến hoàng huynh."
Nói đến đây, nhìn thấy cung nữ vẫn luôn không chịu rời đi, Kỳ Nguyệt vội vàng khoát tay:
"Trở về đi, trở về đi, ngươi yên tâm, hoàng huynh lúc này đã bị Trưởng công chúa mê hoặc đến choáng váng, làm sao còn có tâm tư để quản ta. Chuyện này ngươi không nói, ta không nói, hắn sẽ không biết."
Nói xong tất cả, Kỳ Nguyệt cũng không chờ cung nữ kia phản đối, lập tức thả rèm che xuống, khom người đứng lên phủi đi bụi bậm trên y sam, nhanh chóng ngồi vào bên người Nhan Quân Nghiêu. Tựa hồ lúc này mới phát hiện ánh nhìn chăm chú của Nhan Quân Nghiêu cùng Khương Ngưng Túy, nàng cười hắc hắc, cái mông lại càng nhích gần đến gần Nhan Quân Nghiêu, không chút xa lạ cùng khách sáo.
Mi vũ anh khí của Nhan Quân Nghiêu khẽ nhíu.
"Kỳ Nguyệt công chúa, ngươi dẫu sao vẫn còn chưa xuất giá, nếu ở lại trong xe ngựa của ta, khó tránh khỏi miệng lưỡi người khác."
"Có liên quan gì!" Kỳ Nguyệt tự động châm cho bản thân nửa ly trà, ừng ực uống, nghe được lời của Nhan Quân Nghiêu, nàng khoát tay một cái, đáp lời như chuyện đương nhiên.
"Dù gì sao này chung quy đều phải gả cho ngươi, ta chỉ là thích ứng trước thời hạn thôi."
"Ngươi!"
Nhan Quân Nghiêu bị câu trả lời của nàng làm nghẹn lời, trái lại Kỳ Nguyệt lại không chút nào ý thức được lời của bản thân nói ra không chút ngượng ngùng thế nào, nàng còn không quên bổ sung thêm:
"Đúng rồi, ngươi cũng nên sớm quen mới được."
Tựa như hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài thế giới của bọn họ, Khương Ngưng Túy ngồi một góc trong xe ngựa, im lặng nhìn hai người tựa như oan gia đấu khẩu kia, bất giác có chút buồn cười.
Nếu sau này Kỳ Nguyệt quả thật gả cho Thái tử, có lẽ, thật sự có thể khiến cho hoàng cung tịch mịch nặng nề tăng thêm chút sinh cơ.
Suốt đường đi, Kỳ Nguyệt không ngừng líu ríu. Ban đầu Khương Ngưng Túy còn có thể chịu được, đến cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy, Kỳ Nguyệt giống như một cái máy bay ném bom, khiến hai lỗ tai của nàng ong ong, đầu đau không chịu nổi.
Thật vất vả đến được bãi săn, Khương Ngưng Túy là người đầu tiên vén rèm xuống ngựa, nàng ngẩng đầu nhìn khu vực săn bắn đã sớm được bố trí xong, phía trên có một khán đài, nàng dõi mắt nhìn một lượt bốn phí, phát giác trong sân đã sớm có mã quan dắt theo một con tuấn mã đứng chờ, chắc hẳn là đang chờ quân chủ của Nhan Quốc cùng Ương Quốc sau khi đến sẽ ở đây nhất trí thi đấu.
Lúc này Thanh Phù đã đi ra từ trong mấy chiếc xe ngựa cuối cùng. Tìm được thân ảnh của Khương Ngưng Túy, nàng vội vàng đi đến, tỏ ý theo sau Khương Ngưng Túy đi đến chỗ ngồi trên khán đài.
Khương Ngưng Túy gật đầu một cái, bước chân vừa di chuyển, đột nhiên nhìn thấy trong xa mã bên cạnh, Nhan Y Lam cũng đã xuống khỏi xe ngựa.
Dưới ánh trời thanh minh trong vắt, Nhan Y Lam một thân bạch tử y, mái tóc như thác không bị trói buộc, tóc đen dài đến eo, theo gió vũ động, tay áo tung bay, tình cảnh như vậy không những không khiến nàng ảm đạm thất sắc, mà trái lại càng tôn thêm khí chất lẫm liệt trầm tĩnh từ trong xương của nàng.
Khương Ngưng Túy chưa từng nhìn thấy Nhan Y Lam mặc y phục màu sắc đạm nhã như vậy, cũng chưa từng thấy có người có thể khiến một bộ bạch y lộ ra khí phách sắc bén như thế, như kinh hồng nơi chân trời, mơ hồ lộ ra lãnh liệt phá vỡ ranh giới trời đất.
Nàng từng cho rằng, trên đời này chỉ có Trì Úy mới có thể khiến bạch y bình thường trở nên tiêu sái xuất trần, hôm nay lại phát hiện, rơi vào trên người Nhan Y Lam còn có một phen phong tình khác. Nghĩ đến đây, nét mặt của nàng thoáng qua một tia phức tạp, nàng yên lặng nhìn bóng lưng của Nhan Y Lam, nàng nghĩ, có lẽ đến tận bây giờ, nàng căn bản chưa bao giờ thật sự nhìn rõ nữ nhân trước mắt này, một nữ nhân có muôn vàn sắc thái, dáng vẻ.
Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Túy đột nhiên nghe được tiếng ngựa hí vang vọng phía sau, tiếng vó ngựa dần đến gần, nàng quay đầu, nhìn thấy Kỳ Nguyệt đã phóng người lên ngựa, thúc ngựa đi đến trước người nàng. Thân ảnh Kỳ Nguyệt đưa lưng về phía ánh mặt trời chói chang, lúc Khương Ngưng Túy ngẩng đầu quan sát nàng liền bị ánh mặt trời phía sau bắn thẳng vào mắt, khiến cho cả người Kỳ Nguyệt nhìn qua dường như lộ ra một cỗ thần thái dồi dào sinh cơ.
"Thái tử phi Nhan Quốc, hôm qua chúng ta đã giao ước đánh cuộc, ngươi không quên chứ?"
Khương Ngưng Túy cố gắng hồi tưởng hồi lâu, cũng không nhớ hôm qua cả hai đã giao ước cái gì. Nghĩ đến tràng đánh cuộc chóng vánh kia, lại nhìn sang Kỳ Nguyệt trước mắt, Khương Ngưng Túy hơi híp mắt, có chút suy tư.
Lúc này, tất cả mọi người trên sân cũng đã chú ý đến động tĩnh bên này, tất nhiên bao gồm cả Nhan Y Lam. Nàng im lặng trầm ngâm chốc lát, sau đó nghiêng người căn dặn một câu với Bích Diên bên cạnh, Bích Diên lập tức gật đầu lui ra. Nhìn thân ảnh xa dần của Bích Diên, Nhan Y Lam lúc này mới lui về sau mấy bước, bất động thanh sắc đứng yên.
"Bất quá là tiểu hài tử hồ nháo mà thôi, sao lại đáng giá để nàng bận tâm như vậy?" Lúc này Ương Huyền Lẫm cũng đã xuống ngựa, hắn thấy tuy Nhan Y Lam trầm mặc, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn động tĩnh biến hóa chỗ Khương Ngưng Túy, bất giác buồn cười nói.
"Cô vương thấy Thái tử phi cùng Kỳ Nguyệt tuổi tác tương đối, hai tiểu hài tử chơi đùa mà thôi, không xảy ra tai vạ gì đâu."
Nghe được lời của Ương Huyền Lẫm, Nhan Y Lam nhẹ nhàng cong khóe môi cười nhạt, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn theo phương hướng của Khương Ngưng Túy, nàng khẽ cười, chậm rãi nói:
"Nàng không giống vậy."
Nàng không giống vậy.
Rõ ràng chỉ là bốn chữ rất đơn giản, nhưng Ương Huyền Lẫm phải mất hồi lâu mới có thể tỉ mỉ hiểu ra. Lòng hắn hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Khương Ngưng Túy dần dần có thêm một tia phức tạp.
"Thế nào?" Kỳ Nguyệt an ổn ngồi trên ngựa, tựa hồ cảm thấy thời gian Khương Ngưng Túy yên lặng quá lâu, lại tựa hồ cho là Khương Ngưng Túy nổi lên lòng nhát gan dao động, nàng bất giác cười khẩy:
"Ngươi không dám?"
"Được." Khương Ngưng Túy vẫn luôn hơi rũ đầu, chỉ nghe nàng khẽ lên tiếng, nâng lên gương mặt tao nhã. Trong mi mắt lại sinh ra chút ý cười, nhưng thần tình vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Lần đánh cuộc này, ta theo ngươi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...