Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm



Dưới ánh trăng, đường nét của Nhan Y Lam phản chiếu ra một đạo dấu vết yêu dã trên chấn song, từng chút từng chút đâm vào ánh mắt Khương Ngưng Túy, làm mắt nàng đau xót.
"Ngưng Túy."
Màn đêm tĩnh mật, thanh âm của Nhan Y Lam càng trở nên trầm nặng, hô hấp của Khương Ngưng Túy đình trệ. Nàng không nói lời nào, chỉ là tầm mắt khóa chặt trên chấn song, im lặng nhìn mỗi một động tác được phản chiếu lên cửa sổ của Nhan Y Lam.
Tựa như trong tay Nhan Y Lam đang cầm giữ một sợi tơ không tên, mà đầu kia của sợi tơ đang thắt ở tim mình, mỗi một động tác nhỏ của nàng cũng có thể khiến trái tim này run rẩy.
Phía bên kia cánh cửa không một lời hồi đáp, Nhan Y Lam nhìn khung cửa đem các nàng ngăn cách ra hai thế giới, tựa hồ có thể nhìn thấy được thần tình như lâm đại địch của Khương Ngưng Túy bên kia, nàng bất giác tịch mịch cười một tiếng, bàn tay muốn đẩy cửa dừng giữa không trung, cuối cùng đành buông tha cho ý định này.
"Ta biết, ngươi không muốn nhìn thấy ta."
Có trận gió chậm rãi thổi qua đại điện trống trãi, cuốn lấy tro bụi đã bị ánh lửa đèn cầy đốt cháy trên bàn, Khương Ngưng Túy bật người dậy, nhìn chăm chú đạo thân ảnh trên cánh cửa kia, bên tai là thanh âm khẽ khàn của nàng, trái tim giống như bị người mãnh liệt vạch ra một đạo vết thương, cảm thụ trống rỗng khiến nàng không khỏi thất thần.
Nhan Y Lam chưa bao giờ nghĩ đến, nàng cũng sẽ có ngày nhát gan như hôm nay, rõ ràng gấp gáp muốn kéo lại khoảng cách càng ngày càng xa giữa cả hai, đáng tiếc hiện giờ đối mặt với một Khương Ngưng Túy trầm mặc như vậy, cũng sẽ khiến nàng cảm thấy tay chân bị trói buộc, cuối cùng ngay cả một bước cũng không cách nào đi về trước nữa.
"Ta đến chỉ là muốn nói với ngươi." Khóe môi của Nhan Y Lam chậm rãi câu ra một nụ cười khổ, khẽ nói từng câu từng chữ.
"Ngày mai Bắc Ương vương vào kinh, nếu ngươi không muốn đi thì không cần để ý đến ý chỉ của mẫu hậu."

Những chuyện này, sáng sớm hôm nay Bích Diên đã theo phân phó của Nhan Y Lam mà thông báo qua, Nhan Y Lam cũng không cần phải đặc biệt chạy đến căn dặn lần nữa.
Những thứ này dĩ nhiên cũng chỉ là ngụy trang, nàng nói như vậy, bất quá là vì bản thân tìm một lý do thích hợp để đến Chiêu Linh điện gặp Khương Ngưng Túy. Cho dù thứ nàng đối mặt là một đạo cửa cung, hoặc là một Khương Ngưng Túy lãnh mạc, chung quy cũng có thể làm ấm tưởng niệm không thể nói nơi đáy lòng nàng.
Nhận được vẫn là sự yên lặng, nhưng Nhan Y Lam biết Khương Ngưng Túy không có ngủ, mỗi câu mỗi từ nàng nói, Khương Ngưng Túy cũng nhất định nghe thấy. Chỉ là hiểu lầm giữa các nàng quá sâu, có lẽ cũng không thể nói là hiểu lầm gì, bởi vì các loại hậu quả tạo thành ngăn cách hôm nay giữa cả hai, đều là nghiệt tự tay nàng trồng khi trước.
"Ngươi đã từng nói, người như ta, lãnh mạc vô tình như thế, làm sao để người cùng ta bạc đầu giai lão." Nghĩ đến đây, Nhan Y Lam nhẹ nhàng bật cười một tiếng, mạt khổ sở nhiễm cả mi mắt, đọng lại thành trầm mặc tịch mịch, nàng nói:
"Ta đã suy nghĩ cả đêm, phát hiện ngay cả nửa câu biện hộ cho bản thân cũng không có."
Thân thể Khương Ngưng Túy chợt cứng đờ, nội tâm theo những lời nàng nói mà trở nên tắc nghẹn, đau đến lợi hại, lại giống như có hàng vạn cây đao cùng đang mãnh liệt cắt vào tim. Nàng hoảng hốt nghĩ đến buổi tối hôm đó, Nhan Y Lam ngủ trên đùi của nàng, lúc đó nàng cho là Nhan Y Lam đã chìm vào mộng đẹp, cho nên mới hướng đến dung nhan yên tĩnh kia mà nói những lời này. Không ngờ những lời si nhân vọng ngôn kia đã sớm rơi vào tai Nhan Y Lam.
Khương Ngưng Túy hồi thần, đến khi nhìn về phía Nhan Y Lam lần nữa, chỉ cảm thấy hốc mắt bỏng rát, dường như có hơi nước trong suốt tràn ngập đáy mắt.
"Nếu ngươi hận ta, cũng tốt." Nhan Y Lam nói đến đây, đột nhiên cảm thấy cuộc đối thoại không có hồi đáp này cực kỳ giống một mình nàng nỉ non nói mê. Ý cười nhiễm lên đôi môi, cũng không muốn tự nói tự nghe nữa mà xoay người tựa vào phía sau cánh cửa, ngẩng mặt nhìn trời đêm lam sắc vô biên hạo hãn trước mắt, thấp giọng nói:
"Ngưng Túy, ngươi nhìn xem, tối nay vẫn còn có sao đây."
Thanh âm kia lộ ra chút trầm nặng, nhưng lại ẩn chứa ôn nhu trầm túy, Khương Ngưng Túy không biết bị cổ độc không biết tên đầu độc, theo lời của Nhan Y Lam mà quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm yên tĩnh mênh mông vô ngầng, dưới vòm của nó, Khưng Ngưng Túy chỉ cảm thấy các nàng giống như những vì sao tô điểm trong đó, nhỏ bé đến không đáng kể. Có lẽ là những vì sao lóe lên nơi chân trời quá mức chói mắt, Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy đôi mắt bị đâm đau, đến mức lệ cũng sắp rơi xuống.
Nhưng nàng rất rõ, người đầu sỏ khiến nàng trở nên như vậy, cho đến bây giờ đều không phải là những thứ phong hoa tuyết nguyệt không liên quan kia.
Chỉ vì một mình Nhan Y Lam.

Gió thổi khiến ánh nến trên bàn cũng lay động, Khương Ngưng Túy không biết đã ngồi như vậy bao lâu, trong hoảng hốt, nàng đứng dậy đi ra ngoài đại điện vài bước, nhưng lại thấy trên cánh cửa chạm hoa đã trống rỗng, mà đạo thân ảnh vốn được phản chiếu trên kia đã sớm không còn.
Nếu ngươi hận ta, cũng tốt.
Phút chốc nhớ đến lời nỉ non khi nãy của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy rũ mắt, cơn gió mang theo cái nóng của mùa hè lướt qua người nàng, tựa hồ cũng quét vào lòng của nàng, nàng chỉ cảm thấy lãnh đến tận xương.
Thất thần ngồi lại trên nhuyễn tháp, tầm mắt lơ đễnh rơi vào phượng y đỏ thẫm trên bình phong, vốn nên là màu sắc dị thường mỹ lệ, nhưng hồng hồng hỏa hỏa, rơi vào mắt nàng lại sinh ra một tia thê lương.
----
Trưa hôm sau, chính ngọ là khoảng thời gian nóng bức khó nhịn nhất, nhưng trước Doãn Vũ Môn, bá quan đã sớm đứng thành hai hàng chỉnh tề dười cửa thành. Mà trên cổng thành, Nhan Y Lam một thân váy hoa chạm đất, phô xuất một mảnh kiều diễm phong quang, nghe được thám tử hồi báo đội ngũ của Bắc Ương vương đã đến bên ngoài thành, nàng gật đầu một cái, tỏ ý thám tử lui ra.
Trên cổng thành tuy có mái hiên che chắn nhưng giữa trưa thế này khó tránh khỏi nóng bức. Ninh hoàng hậu ngồi trên phượng tọa, nghiêng đầu bảo thị nữ đưa đến khăn lụa, thay nàng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán.
Bích Diên vốn đứng ở phía sau Nhan Y Lam, tựa hồ cảm giác được động tĩnh dưới cổng thành, nàng khẽ đưa mắt quan sát, đến khi thấy rõ người đến, nàng mới đột nhiên cong khóe môi, đi lên trước ghé vào bên tai Nhan Y Lam, cười nói:
"Điện hạ quả thật không nhìn lầm người."
Nói đến đây, Bích Diên nhìn hai người đang bước xuống liễn, nghiêng đầu cười một cái, nói:
"Điện hạ người nhìn xem, là ai đến."

Nhan Y Lam nghe vậy, thuận theo lời của Bích Diên nhìn sang, còn chưa nhìn rõ đã nghe thấy nội quan cất giọng thông báo:
"Thái tử giá lâm, Thái tử phi giá lâm."
Nghe được nội quan thông báo, tịch đạm trong mắt Nhan Y Lam lúc này mới có chút sắc thái, nàng thuận theo thanh âm quan sát, nhìn thấy dưới nấc thang cổng thành, Nhan Quân Nghiêu lúc này đã bước xuống liễn, cất bước đi đến một chiếc liễn khác, vươn tay, đỡ Khương Ngưng Túy cùng đi ra.
Liệt dương khiến một thân phượng y của Khương Ngưng Túy trở thành một mảnh phong hoa, gương mặt của nàng được trang điểm cung trang hoa lệ, tôn lên dung nhan thanh diễm đoan lệ, đáng tiếc trong ánh mắt lộ ra lãnh đạm sơ ly, là một loại xinh đẹp đến tận cùng.
Theo Nhan Quân Nghiêu xuống phượng liễn, Khương Ngưng Túy ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhan Y Lam đang trên bậc thang cạnh cổng thành, cúi đầu chăm chú nhìn đến phương hướng của nàng. Dưới ánh mặt trời rạng rỡ từ phía sau soi xuống, khiến cho Khương Ngưng Túy cũng không nhìn rõ lắm vẻ mặt lúc này của nàng, chỉ có đôi phượng mâu lẫm liệt kia, cho dù trong bóng tối, Khương Ngưng Túy vẫn có thể cảm nhận được.
Mới vừa dừng bước chân, Khương Ngưng túy đã nhìn thấy Nhan Y Lam đang từ từ đi xuống. Trầm mặc nhìn Nhan Y Lam từng bước đi đến gần mình, khoảng cách càng gần, nàng càng cảm thấy hô hấp trong phổi dường như hao hết, một trận khó chịu quanh quẩn trước ngực. Cho đến khi Nhan Y Lam đi đến bên cạnh nàng, vẻ mặt của Khương Ngưng Túy đông lại, đang định ngang vai mà lướt đi, lại nghe được Nhan Y Lam nhẹ giọng nói:
"Ta cho là ngươi sẽ không đến."
Cước bộ của nàng hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn thấy nụ cười vài phần vui thích của Nhan Y Lam, thật giống như nàng đang rất cao hứng, cao hứng vì Khương Ngưng Túy đã theo ước hẹn mà đến. Nhưng Khương Ngưng Túy chỉ hờ hững đưa mắt nhìn nàng, trong đó rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả, Khương Ngưng Túy đã không thể phân rõ.
"Trưởng công chúa không nên hiểu lầm." Khương Ngưng Túy nhẹ nhàng nói xong, liền lướt ngang qua bên người Nhan Y Lam, mười bước đi xa.
"Ta đến đây, không có liên quan đến Trưởng công chúa."
Lời nói đầy lãnh mạc tuyệt tình, nàng nói xong, đột nhiên nghe được Doãn Vũ Môn chậm rãi mở ra, nàng thuận theo tiếng vang nặng nề kia nhìn sang, chỉ thấy bụi đất tung bay, tiếng vó ngựa rung động, dường như đất đai bên dưới sắp theo thanh âm kia mà nứt ra.
Dưới bầu trời đầy cát vàng, một đạo thân ảnh xuất hiện trước Doãn Vũ Môn, tiếng ngựa hí vang vọng, oai phong hùng tráng. Đợi đến khi đạo thân ảnh kia dần dần rõ ràng dưới màn cát, Khưng Ngưng Túy thấy phượng mâu của Nhan Y Lam khẽ thu, sau đó xoay người đi đến đạo thân ảnh kia.
Cho đến khi người nọ gần đến trước mắt, Khương Ngưng Túy mới có thể nhìn rõ tướng mạo của người đó. Hắn có một đôi lông mày anh khí bức người, diện dung tuấn lãng, đường nét rõ ràng, cả ngươi lộ ra một cỗ nhuệ khí như bảo kiếm ra khỏi vỏ. Hùng tư anh phát, khí vũ hiên ngang. Cũng là khi nhìn thấy hắn, Khương Ngưng Túy mới hoảng hốt phát giác, so với hắn, chút khí độ ung dung kia của Nhan Quân Nghiêu cũng trở nên thật nhỏ bé.

Khương Ngưng Túy híp mắt nhìn cát vàng, nàng nghĩ, người có khí thế như vậy, trừ Bắc Ương vương mà người người Nhan Quốc nghe đến đều biến sắc thì còn có ai?
Hắn cưỡi một con hãn huyết bảo mã, tự trên quan đạo phi đến, đội ngũ phía sau bị bỏ lại thật xa,nhìn qua cực kỳ giống một bức họa tráng lệ, nhưng lại dùng để làm nổi bật hắn. Sắp đến dưới cổng thành nhưng tốc độ phóng ngựa của hắn vẫn không giảm, đôi mắt thâm thúy trấn định đang rơi vào trên người Nhan Y Lam, trong đó mơ hồ ẩn giấu mê luyến cùng chiếm hữu.
Dường như phát giác được ánh mắt nỏng bỏng của Bắc Ương vương, Nhan Y Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hướng hắn cong cong khóe môi, cười đến mạn bất kinh tâm. Nhưng mặc kệ gương mặt của Nhan Y Lam có thờ ơ thế nào, mạt vui thích ẩn trong mắt nàng cũng không phải là giả.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Ngưng Túy trở nên ảm đạm, trong hoảng hốt, nàng nghe được một trận tiếng ngựa hí vang. Theo thanh âm nhìn lại, Bắc Ương vương đã phóng ngựa đến bên người Nhan Y Lam, liệt phong thổi tung bay ống tay áo phi sắc của Nhan Y Lam, tùy ý bay bay.
"Đến." Chỉ thấy Bắc Ương vương nói một chữ, thanh âm giống như liệt tửu thuần liệt, từ tính lại trầm ấm. Hắn chậm rãi đưa tay cầm chặt dây cương, đạo:
"Bồi cô vương rong duỗi một phen."
Nhan Y Lam nghe vậy, cũng không có đáp lại mà theo bản năng xoay người nhìn Khương Ngưng Túy, lại thấy Khương Ngưng Túy đã trầm mặc thu hồi tầm mắt quan sát lúc nãy, xoay người đi đến trên cổng thành.
"Ngưng nhi."
Có tiếng xe ngựa vang lên bên tai, Khương Ngưng Túy đột nhiên nghe được có người gọi mình phía sau, chỉ là xưng hô này thực mới mẻ. Nàng đầu tiên có chút nghi hoặc khó hiểu, hồi lâu mới không xác định mà quay đầu nhìn sang.
Quân độicủa Bắc Ương vương đã lục tục chạy đến, trong đó một chiếc xe ngựa đầu tiên có người vén rèm đi ra. Người đó được cung nhân dìu xuống, sau đó ánh mắt ôn nhu tựa như vầng trăng khuyết, nhàn nhạt ý cười hướng đến Khương Ngưng Túy. Chỉ đơn giản là ý cười như vậy nhưng cũng khiến người khác cảm thấy như gió xuân lướt ngang mặt, là một loại cảnh đẹp ý vui khác.
Nhưng mặc dù ánh mắt người đó nhìn Khương Ngưng Túy cực kỳ thân mật cùng nhu hòa, nhưng Khương Ngưng Túy lại không có một chút ấn tượng với nàng.
Đương lúc chần chờ, người đó đã đi đến trước người Khương Ngưng Túy, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt cùng nghi hoặc của nàng liền bất giác buồn cười nghiêng đầu nhìn một chút, thanh âm cũng nhu nhuyễn ôn nhuận giống như con người nàng vậy.
"Sao vậy? Ngay cả Liên tỷ tỷ của ngươi cũng không nhớ sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui