Nhan Y Lam thần sắc trầm mặc, nhưng ánh mắt nhìn Ninh hoàng hậu mang theo mấy phần sáng quắc. Ninh hoàng hậu trong lòng đã biết, bà cũng không nói gì mà đi ngang qua bên người Nhan Y Lam, tự mình đi vào trong Trầm Nhạn các, thong thả ngồi xuống.
"Đến đây."Nhẹ khép lại ống tay áo đã bị nhiễm khí lạnh, Ninh hoàng hậu giương mắt nhìn Nhan Y Lam một cái, ngữ khí không thấy bao nhiêu uy nghiêm, trái lại có mấy phần nhu hòa.
"Ngồi xuống."
Nhan Y Lam bất động, nàng chỉ nghiêng người nhìn Ninh hoàng hậu, phượng mâu như mực hơi nheo lại.
"Ta đã nói là cơn gió nào đã thổi mẫu hậu đến đây?"
Nghe lời nói ẩn giấu bất thiện của Nhan Y Lam, Ninh hoàng hậu cũng không bận tâm, bà xem thường nói:
"Ai gia nếu không tự mình đến, sợ rằng muốn gặp mặt Trưởng công chúa lại càng khó hơn."
Nhan Y Lam nghe vậy, cười đến yêu dã mà phù phiếm , nhưng không một chút nào chạm đến đáy mắt.
"Mẫu hậu chưa bao giờ hỏi đến chính sự trong triều, hôm nay trái lại thật khác thường."
"Trưởng công chúa là đang trách cứ ai gia, không nên để Khương Ngưng Túy làm tội thần thiên hạ này sao?" Ninh hoàng hậu không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Nhan Y Lam.
"Vị trí tội thần này, chung quy là phải có người làm, mà nàng là lựa chọn tốt nhất. Ai gia bất quá là mượn cơ hội này thăm dò sự trung thành của nàng một chút, thử xem nàng rốt cuộc có tư cách ở lại bên người ngươi hay không."
Nhan Y Lam trầm mặc, phượng mâu khẽ nhìn Ninh hoàng hậu, hồi lâu mới lắc đầu một cái.
"Mẫu hậu sai rồi, ai cũng có thể làm thanh đao trong tay nhi thần, duy chỉ nàng là không thể."
Ở trong hoàng cung này, mỗi ngày đều trình diễn tiết mục minh tranh ám đấu, nhìn nhiều, lòng của Nhan Y Lam cũng chết lặng theo đó. Nhưng Khương Ngưng Túy không giống. Trong cung thiên thiên vạn vạn người, lại cũng không tìm được một người nào tương tự nàng. Ở trong cung này, nàng không ti tiện mù quáng, cũng không phụ họa nước chảy bèo trôi, nàng có thái độ xử sự cùng nguyên tắc của bản thân, mặc dù thân ở hậu cung thuấn tức vạn biến*, nhưng chưa bao giờ nhiễm nửa điểm bùn nhơ.
(*thay đổi trong nháy mắt; chốc lát mà bao nhiêu biến đổi.)
Chính vì tình tình khác người ngoài như vậy mới có thể khiến Nhan Y Lam phá lệ chiếu cố. Lúc ban đầu lưu ý nàng, bất quá là vì nàng là hậu nhân Khương gia, nhưng là dần dần, phần săn sóc đơn thuần kia đã sớm từ từ trở thành một loại cảm giác khác, không liên quan đến những thứ khác, chỉ đơn thuần xuất phát từ sự hiếu kỳ cùng yêu thích với nàng. Cỗ tình cảm chôn lâu nơi đáy lòng nảy sinh điên cuống, tất cả tình ý không cách nào nói ra cũng hóa thành sủng nịch thương tiếc trong từng lời từng hành động.
Làm sao cam lòng để ngươi vì ta mà đi vào nơi nguy hiểm, ngươi là lý do để ta tiếp tục đi đến cuối cùng trên con đường cân bì lực tẫn* này.
(*chông gai mệt mỏi.)
"Trưởng công chúa đời này, phải bảo hộ quá nhiều thứ." Ninh hoàng hậu thở dài, thần sắc không giận tự uy dần dần nhu hòa, thậm chí có một tia thương tiếc, nhưng khi nói đến Khương Ngưng Túy, ngũ khí vẫn đầy lý trí cùng tàn nhẫn.
"Mặc dù ai gia ngầm thừa nhận sự tồn tại của nàng, nhưng không cho phép nàng trở thành gánh nặng của ngươi. Nếu nàng không làm được, liền không có tư cách ở lại bên người ngươi."
Nhan Y Lam hơi nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua Ninh hoàng hậu, không biết rơi xuống nơi nào. Ngoài cửa sổ lọt vào vài tia sáng ảm đạm, phủ đầy một lớp bụi sáp, làm cho sắc mặt yêu diễm kia cũng nhạt đi, chỉ còn lại một mảnh lãnh mạc.
"Nói cái gì tư cách, mẫu hậu vô cớ sinh nhiều biến số như vậy, bất quá là muốn mượn tay nàng để thả Trì Úy."
"Ban đầu ai gia cho Khương Ngưng Túy hai con đường, thả Trì Úy hoàn toàn là lựa chọn của nàng."
Ninh hoàng hậu thần sắc ngưng trọng, cuối cùng dần dần ẩn xuống.
"Đây vốn dĩ chính là một quyết định nghĩ vô phản cố, Khương Ngưng Túy không hề ngu trung cũng không phải bất tài, lý do mà nàng làm vậy, Trưởng công chúa chẳng lẽ thật sự nhìn không ra sao?"
Lòng bàn tay xuất hiện ẩm ướt, Nhan Y Lam thu hồi ánh mắt rơi ở nơi xa, chậm rãi nhìn về phía Ninh hoàng hậu. Đôi mắt kia dường như cách trong mây mù, vô cùng không chân thật, thần sắc trong đó giống như đã đoán được câu trả lời, lại như không đoán được.
Nhớ đến hành động quyết ý kia của Khương Ngưng Túy, trong mắt Ninh hoàng hậu hiếm thấy toát ra một tia xúc động.
"Trưởng công chúa, nàng là vì ngươi."
Hoặc giả là lúc này đang giữa mùa xuân, mưa phùn liên tục, cho nên nhìn lâu, Nhan Y Lam mới sẽ cảm thấy lòng mình một mảnh ẩm ướt mềm mại. Cảm thụ chấn động nơi đáy lòng giống như một dòng nước suối bừng bừng chảy vào, nội tâm khô kiệt dường như bị cái gì lấp đầy, ngay cả nhịp tim cũng có sức sống.
"Nếu nàng đã quyết định, ván đã đóng thuyền, Trưởng công chúa liền theo tâm tư của nàng đi."
------
Thiều Hoa điện ngày xưa đông như trẩy hội, hiện giờ chỉ còn một mảnh vắng lặng. Có gió lạnh thổi qua tiền viện trống trãi, phát ra tiếng vang trống vắng. Rõ ràng là ý xuân vạn vật sống lại, nhưng nơi này lại không có nửa điểm sinh cơ.
Thiều Hoa điện đã không còn tình cảnh náo nhiệt như xưa.
Hạ Sanh nghĩ đến đây, hai tay siết chặt chậu gỗ trong tay, lắc đầu vẫy đi cảm xúc dư thừa trong đầu, cúi người đi vào trong điện.
Nghe tiếng vang thanh thúy từ bức rèm lưu tô bị đẩy ra, Liễu Hoán Tuyết ngồi bên cửa sở nghiêng người nhìn Hạ Sanh đi đến, khóe môi tái nhợt chậm rãi giãn ra một mạt ý cười, sau đó lại quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Hiện giờ người trong Đông cung đều đang đồn đãi Liễu Hoán Tuyết nhất định là bị một căn bệnh truyền nhiễm nào đó, nếu không làm sao chỉ trong một đêm lại mất tất cả quân sủng, khiến Nhan Quân Nghiêu làm ra hành động khác thường như vậy, không chỉ không còn nửa điểm quan tâm đến nàng, ngay cả tiểu thế tử cũng ngay trong đêm đó bị mang ra Thiều Hoa điện.
Hạ Sanh vốn cho là, dù Liễu Hoán Tuyết vốn dĩ luôn không quan tâm những lời đồn đãi này, nhưng gặp phải biến cố như vậy cũng khó tránh sẽ cảm thấy mất mác. Nhưng nàng chỉ cười một tiếng, trái lại còn an ủi Hạ Sanh không nên ủy khuất thay nàng. Thật giống như tất cả chuyện xảy ra trong Đông cung đã sớm không liên quan đến nàng.
Hạ Sanh nghĩ, Trì hộ vệ đi lần này, liền cũng đã đem trái tim của nương nương rút đi.
"Thời tiết lạnh, thân thể nương nương vừa mới khỏi, cũng không nên mở cửa sổ."
Hạ Sanh nói xong, tiến đến muốn thay Liễu Hoán Tuyết đóng cửa sổ, lại thấy nàng đưa tay nhẹ nhàng ngăn lại, gương mặt kiều mỵ không có nửa điểm huyết sắc, chỉ có một mảnh tái nhợt:
"Trong phòng quá ngột ngạt, ngươi cứ để ta mở đi."
"Vâng..."
Yết hầu của Hạ Sanh có chút chua, nàng nghĩ, e rằng cũng không phải trong lòng quá ngột ngạt, có lẽ trong lòng nương nương của nàng, Thiều Hoa điện này, Đông cung này, với nàng mà nói cũng chẳng qua chỉ là một cái lồng vàng, tươi sống giam nàng bên trong, tiêu hao hết tất cả tuổi xuân cũng không được giải thoát.
Ngột ngạt là tâm, sầu muộn cũng là tâm.
"Không biết, nàng bây giờ thế nào?" Liễu Hoán Tuyết chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay chạm đến một giọt sương bên cửa sổ, nó liền vỡ trên đầu ngón tay, cứ thế như giọt lệ rơi vào lòng bàn tay.
"Nghe người ta nói, trưa ngày mai, nàng sẽ bị chém đầu."
Liễu Hoán Tuyết im lặng thu tay về, nàng cúi đầu nhìn vết nước còn lưu lại trong lòng bàn tay, cười thê lương.
"Như vậy cũng tốt, cứ như thế, đời này của ta cũng phải kết thúc." Nói đến đây, nội tâm đột nhiên nhói đau, tầm mắt có chút mông lung, nàng gượng cười, nói:
"Chính là ta có chút khổ sở, không thể gặp mặt nàng lần cuối."
Sinh đồng khâm, tử đồng huyệt.
Cả đời này, ta sống không thể hoàn toàn chỉ thuộc về nàng, duy nguyện sau khi chết không rời không bỏ, vĩnh viễn đều bồi bên cạnh nàng. Nghe những lão nhân nói, nhân sinh của con người, sau khi chết sẽ hóa thành hồn phách đầu thai chuyển thế, nếu ta có thể cùng chết theo nàng, có lẽ có thể cùng nhau chuyển thế làm người, như vậy liền có thể sinh sinh thế thế cũng không xa rời nhau.
"Có điều, bỏ đi." Liễu Hoán Tuyết nhẹ ngã người ra sau, vô lực tựa vào nhuyễn tháp, mệt mỏi nhắm mắt.
"Trên đường Hoàng Tuyền, bên cầu Nại Hà, ta còn có rất nhiều thời gian cùng cơ hội từ từ nói với nàng. Đến lúc đó, cũng sẽ không còn ai có thể quấy rầy chúng ta..."
Lời của Hoán Tuyết khiến Hạ Sanh run rẩy, nàng chợt ngẩn ra, chậu nước trong tay liền rơi xuống đất, nước văng khắp nơi, khiến lòng người cũng lạnh đi.
"Nương nương đừng nói sảng hù dọa nô tỳ, Trì hộ vệ cát nhân tự có thiên tướng, hết thảy đều sẽ có chuyển cơ."
Đáng tiếc lời an ủi của Hạ Sanh ngay cả chính nàng cũng không lừa gạt được, thì làm sao có thể lừa được Liễu Hoán Tuyết. Nàng chỉ là cười cười lắc đầu.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn một mình thêm chút nữa."
Hạ Sanh dĩ nhiên không yên tâm, nhưng thấy nét mặt mệt mỏi của Liễu Hoán Tuyết, nàng cũng không dám có gì dị nghị nữa, chỉ đành phải yên lặng gật đầu lui ra.
Bốn phía đều yên lặng, dạng tĩnh mặc như vậy, Liễu Hoán Tuyết lại cảm thấy có mấy phần sung sướng.
Trì Úy, nếu không có ngươi, lưu lại một đời phồn hoa thì có lợi ích gì? Trái lại không bằng dùng chút sinh khí còn lại này, dùng để miêu ta lại dáng vẻ của ngươi.
Cửa đại điện lần nữa bị đẩy ra, vang dội. Liễu Hoán Tuyết yên lặng tựa vào nhuyễn tháp phía sau, cũng không lên tiếng, cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc dần dần đến gần, nàng mới chợt mở mắt, vùng vẫy đứng dậy thuận theo tiếng bước chân kia nhìn sang.
Bạch y như tuyết, tóc xanh như mực, Trì Úy ngược sáng đứng trước mặt nàng, cho dù thời gian thấm thoát như bóng câu qua khe cửa, nàng vẫn là dáng vẻ đó như trong ký ức ban đầu.
Ta phải cảm ơn ngươi, trong thời khắc cuối cùng ở sinh mạng của ta, tặng cho ta một giấc mộng thật đẹp.
Chỉ là giấc mộng thật đẹp, quá mức chân thực. Hình dáng của ngươi, quá chân thật.
Lảo đảo chống người lên, Liễu Hoán Tuyết run run vươn tay, cẩn cẩn dực dực chạm về phía Trì Úy. Một giọt lệ vẫn đọng ở khóe mắt, rốt cuộc không chịu nổi sức nặng, mãnh liệt rơi vỡ trên vạt áo.
"Trì Úy, quả thật... là ngươi sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...