Editor: Ngưng_Chưa_18
----
Nụ hôn ẩm ướt lại ấm áp, giống như dầm lầy to lớn, Khương Ngưng Tuý bị hãm sâu trong đó, tứ chi không còn cảm giác, toàn bộ tâm tư đều nằm gọn trong tay Nhan Y Lam, nàng thân thủ túm lấy ống tay áo Nhan Y Lam, nửa như khước từ lại như không biết làm sao.
Bàn tay Nhan Y Lam khống chế ở sau đầu Khương Ngưng Tuý khiến nàng không chỗ thối lui, hô hấp dần bị cạn kiệt. Khương Ngưng Tuý nhắm chặt mắt, đã quên ý muốn đẩy Nhan Y Lam ra, không thể tự kiềm chế nữa mà để mặc bản thân chìm trong khí tức của nàng.
Nụ hôn của Khương Ngưng Túy không hề có chút kỹ xảo, trúc trắc lại non nớt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng hoàn toàn quên mất. Nhan Y Lam có chừng mực buông nàng ra, thấy nàng tựa đầu vào lòng mình thở dốc, bất giác có chút buồn cười.
Vẫn tưởng rằng Khương Ngưng Tuý tính tình đạm mạc lại không thú vị, tựa như một mặt hồ êm ả không gợn sóng, dù người ta có ném bao nhiêu viên đá vào, cũng không nổi một chút bọt nước. Không nghĩ tới nay chỉ vì một cái hôn có thể làm cho nàng loạn nhịp luống cuống, ngay cả lý trí cũng định lực mà nàng vẫn kiêu ngạo nhất cũng quên sạch.
Thật sự chưa từng nghĩ tới, có một ngày Khương Ngưng Tuý lại lộ ra biểu tình không hề phòng bị như vậy, thật sự là... Có chút đáng yêu.
Cúi đầu thở dốc một lát, đợi đến khi Khương Ngưng Tuý cảm giác hô hấp của mình đã thông thuận, không còn loạn nhịp nữa, nàng mới như thoáng tỉnh mộng buông tay áo Nhan Y Lam ra, ngước mặt nhìn lên.
Không biết có phải vì lần thở dốc khi nãy hay không, mà trong đôi mắt Khương Ngưng Tuý đã không còn vẻ bình tĩnh thường ngày. Đôi mắt long lanh quang lân, trong veo như đầm nước, vẻ mặt lộ ra một chút kiều mỵ.
Nhan Y Lam chỉ cảm thấy trong lòng như là bị cái gì cào vào, có chút ngứa, cuối cùng chờ nàng phục hồi tinh thần lại, giật mình phát giác tựa hồ ngay cả tim đều đánh rơi vài nhịp. Có lẽ là ngày thường đã nhìn quen Khương Ngưng Túy diên vô biểu tình quá nhiều lần, cho nên hôm nay thấy được một mặt lãnh diễm này của nàng mới có thể không khỏi thất thần.
Bàn tay trụ sau đầu Khương Ngưng Tuý vừa động đậy, Nhan Y Lam liền cảm giác thân hình đang nằm trong lòng mình rõ ràng cứng lại, vẻ mặt liều mạng khắc chế bình tĩnh, nhưng nhìn chỗ nào cũng thấy sơ hở.
"Ngươi sợ?" Nhan Y Lam nói xong, cúi người áp tới gần, trong nháy mắt hô hấp của hai người giao hoà làm một.
"Sợ ta ăn ngươi?"
Ngữ khí của Nhan Y Lam đầy sủng nịnh lại trêu tức, nói không rõ là đùa hay thật, Khương Ngưng Tuý cố trấn định lại, nàng liếc mắt nhìn Nhan Y Lam một cái:
"Ta không có."
"Nga? Đây chính là không sợ?"
Lời này nghe như thế nào cũng lộ ra một cỗ quái dị. Khương Ngưng Tuý nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm giác được bàn tay trụ sau đầu mình chậm rãi đi xuống, xoa vuốt cần cổ của nàng. Đầu ngón Nhan Y Lam tay lạnh lẽo, nhưng chạm đến chỗ nào đều làm cho nàng cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Toàn bộ khí tức ái muội nóng bỏng của Nhan Y Lam rơi vào khuôn mặt Khương Ngưng Tuý, có chút ấm áp, lại có chút ngứa. Khương Ngưng Tuý nghiêng đầu tránh né hơi thở cám dỗ của Nhan Y Lam, thân hình ngả sang một bên, nhưng vẫn không trốn không khỏi thiên la địa võng của nàng.
Bốn bề hết thảy đều yên lặng, không khí tựa hồ cũng dần trở nên loãng ra. Chóp mũi của Khương Ngưng Tuý đều tràn ngập hương vị trên người Nhan Y Lam, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không tự nhiên, nàng yên lặng rũ mi, thấp giọng nói:
"Buông ra."
Nhan Y Lam nhíu mày, cười đến yêu dã:
"Nếu ta không buông, thì ngươi định thế nào?"
Bàn tay ấm nóng của Nhan Y Lam phủ trên cổ nàng đồng loạt chuyển động, Khương Ngưng Tuý nâng mắt lên, nàng hết sức trấn định nhìn Nhan Y Lam, gằn từng tiếng đúng trọng tâm nói:
"Trưởng công chúa vẫn là vô lại như vậy."
Đối với lời nói không biết sống chết này của Khương Ngưng Tuý, Nhan Y Lam chỉ cười nhẹ:
"Ngươi ngay từ đầu đã biết ta là một kẻ vô lại, sao còn dễ dàng nằm xuống giường như vậy?"
"......".
Khương Ngưng Túy hô hấp bị kiềm hãm, nàng thu hồi lý trí, lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhan Y Lam một cái. Nhưng không ngờ gương mặt kia đột ngột áp đến, thậm chí nàng còn chưa kịp nhìn thấy rõ mạt cười ý vị thâm trường trên gương mặt ấy cất giấu cảm xúc gì, thì đã thấy thân hình Nhan Y Lam dựa sát lại gần, cảm xúc ấm áp dần lan tràn át đi ý thức của nàng.
Trong đầu nảy lên một tia nguy khốn, sau lưng Khương Ngưng Tuý đã dính sát vào nhuyễn tháp, nàng không còn đường lui, chỉ có thể phí công dùng sức đẩy Nhan Y Lam ra, lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của Nhan Y Lam phảng phất bên tai mình:
"Ngưng Tuý, chuyện trước kia, ngươi cũng không nhớ rõ sao?"
Lời này không thể nghi ngờ là biết rồi còn cố hỏi.
Khương Ngưng Tuý trừng mắt nhìn nàng một cái, lấy trầm mặc làm đáp án.
"Không sao." Nhan Y Lam cười đến vui vẻ, lộ ra một chút phong tình vạn chủng,
"Vậy bắt đầu từ giờ khắc này, hãy nhớ kỹ lần nữa đi."
Cùng với lời nói là một nụ hôn hạ xuống. Lúc này đây nụ hôn bá đạo triền miên lại có vài phần chiếm đoạt khí thế. Ý thức của Khương Ngưng Tuý cũng theo nụ hôn như lửa nóng này mà dần dà tan rã. Đôi tay vốn muốn đẩy Nhan Y Lam ra cũng dừng lại, ngón tay vô thức túm lấy vạt áo của người kia, xuôi theo nụ hôn ngày càng kịch liệt của Nhan Y Lam, chậm rãi rơi ra phía sau, trúc trắc ôm lấy cổ nàng.
Mưa to triền miên. Dưới tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, Khương Ngưng Tuý lặng im ngắm nhìn nét tươi cười của Nhan Y Lam. Giờ khắc này nàng mới phát hiện, trên đời này cảnh đẹp nhất không phải là mưa xuân giăng giăng, hoa lộ thấm ướt, mà là mi mắt ẩn tình của Nhan Y Lam, giống bức tranh vẩy mực sau mưa, mi như phấn đại tóc đen như mực. Thanh âm êm tai nhất trên đời cũng không phải huyền nhạc tấu vang, tiếng ve giao điệp, mà là nhịp tim của Nhan Y Lam, cùng với tiếng thở dốc bên tai.
Đêm nay, đêm dài như nước. Đồng hạc lư hương tản ra mùi đàn hương thơm ngát, bên trong thủy khí trời gian, hàm chứa một hương vị ngọt ngào khác. Ngay cả Tê Loan đại điện vốn trang trọng thường ngày, đều có vẻ im lặng mà mĩ miều.
Tầng tầng quần áo trên người Khương Ngưng Tuý rụng rơi như xác ve, vứt ở bên giường, trên người nửa lạnh lẽo, nửa nóng bỏng. Cảm thụ của nàng như ảo mộng dần mất đi phương hướng, mà Nhan Y Lam trước mắt chính là tay lái của nàng, nàng chỉ có thể theo phương hướng của bàn tay kia mà phiêu bạc.
Ý thức liền như vậy phai nhạt đi xuống, cảm thụ không chân thật làm cho Khương Ngưng Túy cảm thấy bản thân giống như trong tiên cảnh, tất cả sau đó vừa xa lạ lại tốt đẹp như vậy. Nụ hôn Nhan Y Lam tựa như châm lửa, chạm đến chỗ nào đều gây ra một trận nóng bỏng, nàng cảm thấy cả người như bị phóng hoả, tựa như vì nụ hôn của Nhan Y Lam mà tan thành một mảnh xuân thuỷ.
Thân người giống như Thao Thiết* không biết thỏa mãn, theo đầu ngón tay của Nhan Y Lam mà khởi vũ điên cuồng, bình tĩnh cùng lý trí sớm bị run rẩy nơi đầu ngón tay chấn vỡ, chỉ còn lại chút ý thức, gắt gao không để thanh âm truyền ra hỏi yết hầu, tử thủ chút dè dặt cuối cùng.
(* con ác thú trong Thần thoại, hoa văn trên đồ đồng Trung Quốc,vô cùng tham ăn.)
Khương Ngưng Túy cũng không biết, khoái hoạt của bản thân sẽ bị một người khác nắm trong tay. Bản thân lại tựa như rối gỗ, mọi cảm quan đều bị Nhan Y Lam thâu tóm trên tay.
Nàng tựa hồ mơ thấy tuyết trắng mênh mang trên biển mây, mơ thấy thuyền mái đèn hoa trên sóng biếc cuồn cuồn, mơ thấy hồng ảnh kiều diễm sau cơn mưa, mơ thấy rượu ngon thuần liệt say lòng người cùng cỗ hương khí quen thuộc, nàng tinh tế châm ẩm, chậm rãi nhấm nháp, nghe thấy hô hấp của bản thân càng trở nên dồn dập, như tơ trúc tấu vang, hồi lâu không ngừng.
Giấc mơ càng kịch liệt mông lung, tầm mắt Khương Ngưng Tuý dàn trở thành một mảnh mơ hồ. Nàng chỉ cảm thấy bản thân như suối nước, bị đầu ngón tay của Nhan Y Lam hung mãnh khiêu khích hoa động, khi thì không bị dâng trào, khi thì uyển chuyển. Trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng cũng được như nguyện. Khương Ngưng Túy thân mình run rẩy trên đỉnh phong, tất cả tốt đẹp hóa thành rượu ngon thuần hậu.
Mưa rào dần ngớt. Khương Ngưng Tuý từ trong mộng mị say lòng người dần dần tình lại, chậm rãi mở mắt. Nàng nhìn thấy bàn tay Nhan Y Lam đang ôm lấy mặt mình, mà bản thân đang thở hổn hển tựa vào trên bờ ngực ấm áp của Nhan Y Lam. Ở vị trí gần như thế, nàng có thể nghe thấy tiếng tim Nhan Y Lam đập thật rõ ràng.
Tiếng đập thình thịch vang lên, tựa hồ đã kể lại trận hoan du kịch liệt khi nãy.
Toàn thân nhũn nhuyễn như một đoàn bông, vẻ mặt Khương Ngưng Tuý hiếm thấy ngượng ngùng, chuyện yêu đương này không chỉ gây ra mãnh liệt khoái cảm mà còn rút cạn hết khí lực. Giờ nàng mỏi mệt đến không thể nhúc nhích.
Trong đầu nhớ lại từng chút từng chút một, mặt Khương Ngưng Tuý cũng ửng đỏ, không dám nâng mắt nhìn thẳng cùng Nhan Y Lam. Nàng chỉ có thể im lặng rũ mắt, không ngờ rằng vừa nhìn xuống đã thấy khung cảnh khiến nàng giật mình, trong nháy mắt lý trí liền trở lại.
Nàng không một mảnh vải trên thân, váy sam kéo hết xuống giường, mà y sam trên người Nhan Y Lam cũng lùng bùng xộc xệch, lộ ra bả vai tuyết trắng, phiến xương quai xanh tinh xảo gợi cảm như cánh điệp bay.
Ý thức xấu hổ ầm ầm dội về, Khương Ngưng Tuý giãy dụa muốn đứng lên, hai tay từ hông người kia rút về, muốn tận lực che đi bờ ngực lạnh toát của mình. Nào ngờ Nhan Y Lam đã kéo lấy tay nàng, vòng ôm chặt lại càng chặt, hài hước cười nói:
"Còn có cái gì đáng giá che sao?"
Lời nói tự nhiên mà như trêu tức Khương Ngưng Tuý, thanh âm nàng dần dần trở nên đạm mạc, nhẹ gằn từng chữ:
"Trưởng công chúa, thỉnh tự trọng."
Nhan Y Lam vờ như không nghe thấy, chính là ôm lấy nàng, cười đến khàn khàn trầm thấp:
"Mới vừa rồi sao ngươi không nói thế?"
Lồng ngực phảng phất một trận bực mình, Khương Ngưng Tuý giãy dụa càng mạnh. Cảm giác nàng thật có chút tức giận, Nhan Y Lam lúc này mới thu liễm ngả ngớn, ở bên tai Khương Ngưng Tuý thổi khí dịu dàng.
"Ngưng Túy, đừng nhúc nhích.".
Chưa bao giờ nghe qua Nhan Y Lam nói lời thì thầm sủng nịnh như thế, Khương Ngưng Tuý đứng hình ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Nhan Y Lam cũng đang cười yếu ớt nhìn nàng, mị nhãn như tơ, khuynh quốc khuynh thành.
Ánh đèn tắt. Đêm dài như nước kết băng, lại bị cảnh xuân kiều diễm hoà tan như dòng nước chảy, lượn quanh ngón tay nhu tình, đậm đến khó bỏ khó phân.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhan Y Lam lần đầu tiên lâm triều muộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...