Bên trong Chiêu Linh điện nhất thời một mảnh tĩnh mịch.
Đám người Thanh Phù cùng Lục Hà càng đem đầu cúi thấp hơn, sống lưng giống như cây cung bị kéo căng, tùy thời đều có thể đứt đoạn.
Không ai dám nói chuyện.
Khương Ngưng Túy tất nhiên cũng phát giác bầu không khí yên lặng lại có chút quỷ dị, nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vị Trưởng công chúa đang làm tất cả mọi người sợ hãi kia, thẳng tắp nhìn gương mặt yêu dã đó, tựa hồ muốn thăm dò xem tâm tư chân chính của nàng ta bên dưới nụ cười giả dối kia, hoặc là muốn từ trong đó đoán xem câu nói kia rốt cuộc là đùa giỡn hay là trách tội. Nhưng đáng tiếc đều phí công.
Gương mặt đó tuy mỹ lệ nhưng lại mỹ đến mức phù phiếm.
Tuy nói bầu không khí này là do một câu hỏi của Trưởng công chúa, nhưng nếu xét kỹ, dường như người đầu sỏ đưa đến loại tràng diện này lại chính là nàng. Đột nhiên nhớ đến lời của Trưởng công chúa lúc nãy, Khương Ngưng Túy nháy mắt đã nhận định đây không phải là một người có thể dễ dàng chịu bỏ qua. Bất luận thế nào, lúc này mình tuyệt đối không thể tiếp tục chọc giận nàng ta, ít nhất việc nhận sai là nhất định phải có.
"Nếu như lúc trước lời nói của ta có chỗ đắc tội Trưởng công chúa, xin Trưởng công chúa thứ tội."
Nhan Y Lam nghiêng người tựa vào ỷ tháp, tay trái chống cằm, cười như không cười chăm chú nhìn Khương Ngưng Túy, nhìn vẻ mặt lãnh đạm, không hoảng hốt, không sợ hãi của nàng, nụ cười lại càng thêm ý vị thâm trường.
"Thứ tội? Bản cung thấy dáng vẻ của ngươi lại không chút nào cảm thấy mình làm sai."
Xưng hô trong nháy mắt biến hóa, điều này không thể tránh khỏi đôi tai của Khương Ngưng Túy. Nàng bất động thanh sắc ngẩng đầu lên một chút dò xét Nhan Y Lam, không ngờ lại đúng lúc chạm phải tầm mắt hàm chứa ý cười của người kia, trực tiếp bị bắt tại trận.
Không giống với ánh mắt lãnh đạm của Khương Ngưng Túy, tầm mắt Nhan Y Lam nhìn nàng lại mang theo ái muội thấu xương, giống như lửa cháy trên đồng cỏ càn quét tất cả những nơi nó đi qua, làm cho Khương Ngưng Túy cảm thấy sống lưng nóng hừng hực, ánh mắt vốn dĩ mang theo lãnh đạm của nàng cũng không tự chủ mà tránh khỏi tầm mắt kia.
Vị Trưởng công chúa này trời sinh đã có một đôi mắt câu người, đáng tiếc trong đó cũng không chỉ có mỹ lệ cùng mị hoặc mà còn mang một loại lãnh ngạo, nguy hiểm cùng lãnh khốc bẩm sinh.
"Có làm sai hay không lại có gì khác nhau?" Khương Ngưng Túy cúi đầu nhìn đám người đang quỳ dưới đất, lại ngẩng đầu thản nhiên nhìn thẳng vào Nhan Y Lam đang cười quyến rũ trước mặt. Cho dù có ngốc đi nữa, người không có mắt cũng có thể nhìn ra, giữa Thái tử phi cùng vị Trưởng công chúa này, ai mới là người chân chính nắm quyền sinh sát.
"Nếu Trưởng công chúa nói ta không đúng, vậy thì nhất định là ta làm sai. Đây chắc hẳn mới là tiêu chuẩn đánh giá đúng sai của Trưởng công chúa?"
Những lời này của Khương Ngưng Túy cũng không phải là để nịnh hót lấy lòng mà mang theo sắc bén cùng quyết tuyệt, cho dù là dưới tình thế trước mắt, nàng cũng tuyệt không có ý sợ hãi lùi bước trước Nhan Y Lam, thậm chí ngữ khí còn mơ hồ mang theo khinh thường cùng khinh bỉ.
Nhan Y Lam trầm thấp bật cười, nàng trái lại cũng không nổi giận, chẳng qua là niết nhẹ nắp ly, uống một ngụm trà nóng, xuyên qua lớp khói mờ nhìn Khương Ngưng Túy, tiếu ý trong mắt qua màn hơi nước lại có chút không chân thật.
"Trước kia ngươi chưa bao giờ nói chuyện như thế với bản cung."
Nét mặt Khương Ngưng Túy vẫn lãnh đạm như cũ, nàng nghiêng đầu nhìn về phía vị trí Nhan Y Lam, môi mỏng khẽ mở.
"Xin Trưởng công chúa dạy bảo, trước kia ta như thế nào?"
"An tĩnh ôn nhuyễn, dáng vẻ nhút nhát nhu nhược không tranh với đời." Nhan Y Lam một tay chống cằm, bày ra vẻ mặt cố gắng hồi tưởng hình dung, cuối cùng lại cười bổ sung.
"Đúng, cực kỳ giống một con tiểu bạch thỏ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ."
Nhưng cái tính tình mà Nhan Y Lam tự nhận là thú vị, đến tai Khương Ngưng Túy chỉ có thể đổi lấy một trận trầm mặc, cuối cùng là một lời bình luận đánh vào trọng điểm.
"Rõ ràng mới nghe cũng đã cảm thấy ngu ngốc không ai bằng."
Những lời này khiến Nhan Y Lam 'phốc' một tiếng bật cười, nàng trở tay che miệng cười khẽ, ánh mắt chứa rất nhiều hứng thú quan sát Khương Ngưng Túy, thần tình đầy hài hước mà lại yêu dã.
"Ngươi bây giờ cũng không thấy có bao nhiêu khôn khéo, nhưng lại học được cùng bản cung tranh luận."
Lời của Nhan Y Lam tuy là nói đùa nhưng ý tứ trong đó rõ ràng giống như đang giễu cợt Khương Ngưng Túy, cười nàng không biết tốt xấu làm ra những hành động ngu ngốc như thế.
Khương Ngưng Túy tất nhiên đã hiểu, đôi môi mỏng của nàng kéo ra một nụ cười băng lãnh.
"Vậy trái lại nên trách ta không có năng lực tiếp tục nhút nhát nhu nhược."
"Không sao." Khương Ngưng Túy vừa nói xong lại nhìn thấy Nhan Y Lam không chút nào để ý khoát tay một cái, bộ dáng rất chọc người ao ước.
"Bản cung tha thứ cho ngươi là được."
"..."
Cho đến giờ phút này, Khương Ngưng Túy mới triệt để hiểu rõ, nàng cùng Nhan Y Lam có lẽ không có cách nào tâm bình khí hòa để nói chuyện với nhau. Thậm chí nếu có thể, Khương Ngưng Túy thật sự sẽ không bao giờ muốn tốn thời gian nói thêm một từ nào với Nhan Y Lam.
Giữa lúc yên lặng, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa đi vào, thời khắc này với Khương Ngưng Túy mà nói, tuyệt đối được coi là chuyện may mắn.
Người đến là một tên thị vệ, hắn trực tiếp bước vào, đầu tiên là hướng Nhan Y Lam cùng Khương Ngưng Túy hành lễ sau đó tầm mắt chần chừ lướt qua Khương Ngưng Túy, do dự hồi lâu mới nói:
"Trưởng công chúa, bên ngoài thành truyền đến cấp báo..."
Nhan Y Lam tất nhiên cũng hiểu rõ nguyên nhân thị vệ quanh co không dám nói thẳng, mà nàng chỉ nhẹ khoát tay một cái, cũng không cố kị có Khương Ngưng Túy cùng hạ nhân ở đây, hỏi:
"Chuyện gì?"
"Thái tử điện hạ vừa mới từ ngoài thành đưa đến cấp báo, nói là điện hạ nghe được tin tức Thái tử phi tỉnh lại, định sáng mai sẽ lên đường hồi cung."
Nét mặt của Nhan Y Lam từ đầu đến cuối đều rất lãnh đạm, nhẹ nhàng dùng ngón tay đảo quanh mép ly, ngay sau đó đôi phượng mâu yêu dã xinh đẹp nâng lên, cười cười nhìn Khương Ngưng Túy diện vô biểu tình đang đứng một bên, tràn đầy thâm ý hỏi:
"Thái tử muốn hồi cung, Ngưng Túy, ngươi muốn gặp hắn không?"
Khương Ngưng Túy vốn dĩ vẫn bày ra thái độ trí thân ngoại sự*, Thái tử có trở về hay không với nàng mà nói cũng không phải là chuyện đáng giá để quan tâm, cho nên lúc nghe được Nhan Y Lam hỏi, nàng mới hơi nghiêng đầu nhìn sang. Yên lặng suy tư chốc lát, Khương Ngưng Túy mới nhàn nhạt đáp:
(*Chuyện không liên quan đến mình.)
"Dĩ nhiên là muốn."
"Ồ?" Nhan Y Lam thẳng cười một tiếng, sau đó nàng đặt ly trà lên bàn, trực tiếp nói với thị vệ đang quỳ phía dưới.
"Truyền lời của bản cung, Thái tử phi tự có bản cung chăm sóc, chuyện hồi cung mấy ngày nữa hãy bàn."
Rõ ràng là Nhan Y Lam làm ra vẻ muốn hỏi suy nghĩ của Khương Ngưng Túy, nhưng đến khi Khương Ngưng Túy trả lời, nàng lại cố ý lựa chọn quyết định làm ngược lại, giống như nàng căn bản không đem lời Khương Ngưng Túy nghe vào.
Suy nghĩ một lúc, Khương Ngưng Túy khó hiểu mà ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn rơi vào đôi mắt tràn đầy tiếu ý của Nhan Y Lam. Nàng hơi cau mày, đột nhiên giờ khắc này nàng liền hiểu rõ, thật ra thì điều Nhan Y Lam cần, căn bản không phải là câu trả lời của mình, mà chỉ là một lý do để đùa bỡn mình thôi.
Khương Ngưng Túy cũng không biết giữa Nhan Y Lam cùng Thái tử phi rốt cuộc là dạng tình trạng gì. Có lúc nàng sẽ cảm thấy giữa các nàng lúc trước là thân mật, có lúc nàng lại cảm thấy phương thức Nhan Y Lam đối đãi mình cũng không có bao nhiêu hữu hảo, thậm chí phải gọi là bất hảo, nhưng nếu nói thật ra, nàng quả thực lại không cảm giác được trên người Nhan Y Lam có bao nhiêu ác ý.
Trong lòng nghi hoặc, suy nghĩ muôn vàn, nhưng Khương Ngưng Túy không nói gì chỉ yên lặng nhìn Nhan Y Lam. Ánh mắt không chút nào che giấu như vậy tất nhiên không thoát khỏi đôi mắt người kia.
Tuy nói từ sau khi Khương Ngưng Túy rơi xuống nước tỉnh lại, tính tình thay đổi rất lớn, nhưng theo những gì xảy ra vừa rồi, Nhan Y Lam nói chung cũng mơ hồ biết được một ít tính khí của nàng, cho nên cười hỏi:
"Ngươi có lời muốn nói với bản cung?"
Nếu Nhan Y Lam đã đoán được tâm tư của nàng, vậy thì Khương Ngưng Túy cũng không cần thiết phải phủ nhận nhiều.
"Lần này rơi xuống nước tỉnh lại, có vài chuyện ta cũng không nhớ rõ lắm, rõ ràng trong đầu có những hình ảnh quen thuộc thoáng hiện lên, lại như huyễn ảnh trong mộng, thoáng qua rồi biến mất, hết lần này đến lần khác muốn nhớ nhưng lại không nhớ nổi. Cho nên, nếu trước đây ta có nơi nào đắc tội Trưởng công chúa, mong rằng Trưởng công chúa có thể nể tình ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đại nhân không so đo với tiểu nhân."
Những lời này mặc dù Khương Ngưng Túy nói rất khéo léo, ngữ khí không kiêu ngạo cũng không siễm nịnh, nghe vào lại phá lệ hào phóng. Nhưng bất luận những lời này có dễ nghe bao nhiêu, ý tứ cũng chỉ có một, đó chính là.
'Ta đã không nhớ bất cứ chuyện gì, cho dù ngươi có dùng mọi cách để gây khó khăn cho ta thì cũng không có ý nghĩa gì, trái lại còn có vẻ Trưởng công chúa ngươi không đủ khoan dung đại độ.'
Tựa hồ phát giác trong lời nói của Khương Ngưng Túy có hàm ý, Nhan Y Lam lại tự mình rót một ly trà. Nàng cúi đầu thổi nhẹ lớp khói, bộ dáng rửa tai lắng nghe.
"Nói tiếp."
"Huống chi, Thái tử cho dù trước mắt không hồi cung nhưng chung quy vẫn sẽ có một ngày trở về. Trưởng công chúa không mời mà đến Chiêu Linh điện của ta, thời gian dài sẽ lạc nhân khẩu thật*.
(*ý là sợ miệng lưỡi thế gian, nói ra nói vào.)
Khương Ngưng Túy lãnh đạm nói tất cả đều là ám chỉ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chịu ngay mặt nói thẳng cái gì. Nhan Y Lam nghe thấy nhiều ám chỉ phiền chán như vậy, bất thình lình ngắt lời.
"Nói điểm chính."
"Thỉnh Trưởng công chúa đi ra ngoài." Khương Ngưng Túy diện vô biểu tình, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng cũng không sợ hãi nhìn Nhan Y Lam, nhàn nhạt nói.
"Còn nữa, thỉnh Trưởng công chúa sau này lúc đến tẩm cung của ta, xin phái người truyền đạt trước một tiếng, ít nhất có thể để ta chuẩn bị tốt để nghênh đón, cũng sẽ không lộ ra đường đột như vậy."
Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam đột nhiên cảm thấy Khương Ngưng Túy như thế này thật sự có chút thú vị, nàng không khỏi buồn cười, dùng lưng bàn tay che miệng, đầu vai hơi lay động.
"Nếu bản cung không đồng ý?"
Lời nói của Nhan Y Lam mang theo ý tứ làm khó, Khương Ngưng Túy không tức giận cũng không bận tâm, chỉ thản nhiên đáp lời:
"Vậy thì coi như ta đàn gẩy tai trâu."
Nhan Y Lam cười nhìn Khương Ngưng Túy, phương mâu hơi nheo lại, ánh mắt quan sát Khương Ngưng Túy cũng mang theo một chút nghiêm túc mà vừa rồi không có.
"Thật có chút hoài niệm bộ dáng ôn thuận yếu đuối trước kia của ngươi, ít nhất khi đó làm cho người ta yêu thích nhiều hơn bây giờ."
Nghe ra trong ngữ khí của Nhan Y Lam đều là nghiền ngẫm cùng chế nhạo, Khương Ngưng Túy lại tựa như không nghe thấy, ánh mắt chuyển đến phương hướng cửa điện, thanh âm lạnh lùng giống như từng tầng từng tầng tuyết động ngoài của sổ.
"Canh giờ không còn sớm, nếu Trưởng công chúa không còn chuyện gì khác muốn phân phó, thỉnh hồi cung." Nói xong, Khương Ngưng Túy xoay người đi đến bàn trang điểm sau bình phong. Lúc đi ngang qua đám người Thanh Phù vẫn còn đang quỳ, nàng nhàn nhạt nói.
"Còn không mau đứng lên hầu hạ ta thay y phục, sơ tẩy."
Thanh Phù nghe vậy, đầu tiên là nâng mắt nhìn về hướng Khương Ngưng Túy, sắc mặt lại khó xử nhìn về hướng Nhan Y Lam, từ đầu đến cuối không dám đứng dậy.
"Còn ngây ngốc làm gì, không nghe thấy lời chủ tử các ngươi nói sao?" Khóe miệng Nhan Y Lam hàm chứa tiếu ý, nàng nhẹ giọng nhắc nhở Thanh Phù một câu, coi như là chấp thuận.
Được Nhan Y Lam cho phép, lúc này Thanh Phù cùng Lục Hà mới dám đứng dậy, vội vàng bước theo Khương Ngưng Túy.
Thân ảnh Khương Ngưng Túy dừng lại phía sau cửu trọng màn che, ánh sáng từ những ngọn đèn phản chiếu một mạt bóng hình tiêm lệ lên bức màn, nàng hơi xoay đầu nhìn về hướng Nhan Y Lam, trong mắt mang theo lãnh ý thấu xương, tựa như một gốc hồng mai kiều diễm nở trong băng thiên tuyết địa.
"Đêm khuya đường trơn, Trưởng công chúa lúc về nên cẩn thận một chút." Thanh âm hờ hững đến không có một chút tình tự nào của Khương Ngưng Túy lần nữa vang lên, lộ ra ý tứ thản nhiên cự nhân ngàn dặm. Nàng nói xong, hướng Nhan Y Lam khe khẽ gật đầu, ý tiễn khách cực kỳ rõ ràng.
"Ta sẽ không tiễn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...