Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm



Gió đột nhiên nổi lên, cũng không biết là thổi tan lời nói của ai, thoáng chốc vật đổi sao dời, thời gian thấm thoát, một tầng lại một tầng sa mạn như hơi nước lượn lờ, theo gió lay động.
Tri giác luôn bị đặt trong băng hỏa nặng nề, đau đến sắp vỡ, Nhan Y Lam lại chỉ nghe được bên tai có tiếng nói thanh lãnh của nữ tử:
"Nếu ta đã đem bản thân cho Trưởng công chúa, Trưởng công chúa tự nhiên có nghĩa vụ mang theo bên người, bảo quản thỏa đáng"
Dư âm nhàn nhạt, gần như trước mắt rồi lại như vĩnh viễn cũng không chạm được, chỉ cần một cơn gió nhẹ liền tiêu tán vào tai, thấm vào lòng.
Nhan Y Lam giữa một mảnh hỗn độn mở mắt, trong tầm mắt, tấm màn che như cơn sóng nhỏ lay động giữa mặt hồ, mơ hồ lại tựa như có bóng người như ẩn như hiện sau liêm trướng, nàng theo bản năng giơ tay lên, hướng đến nơi đó, cũng không biết là muốn nắm bắt cái gì.
"Điện hạ tỉnh rồi?!"
Thanh âm của Bích Diên chợt vang lên trên đỉnh đầu, ý thức của Nhan Y Lam thoáng chốc tỉnh táo lại, cảnh trong mộng cũng không thể nhớ rõ, chỉ có một mảnh thất vọng nồng đậm, cảm giác mê võng muốn lưu lại chút gì đó này thật lâu không cách nào thoải mái.
Bên tai vẫn quanh quẩn thanh âm thanh lãnh trong mộng kia, Nhan Y Lam cũng không trả lời, bàn tay nâng lên bỗng nhiên hạ xuống, vắt ngang trước mắt, ý định che đi tất cả ánh sáng từ đèn đăng cung đình lay động hoảng mắt, lần đầu tiên nàng cảm thấy tòa cung điện này yên tĩnh đến đáng sợ, giống như cất giấu một con ác ma có thể thôn phệ lòng người. Loại cảm giác này, y hệt cái đêm biết được tin Khương Sơ Ảnh chết đi, nàng cũng như vậy ngồi trong cung điện, như một bà lão tuổi già, tâm khô kiệt, không gợn sóng.
Tin tức Nhan Y Lam tỉnh lại không bao lâu đã truyền khắp cung điện, thái y chờ bên ngoài nối đuôi nhau mà vào, nháy mắt chen đầy trong điện.
"Thái tử đâu?"
Ra lệnh các thái y lui sang một bên, Nhan Y Lam định ngồi dậy, lại phát giác toàn thân không chút khí lực, thân thể hơi cử động, vết thương trên vai lập tức truyền đến đau buốt, nàng không định cử động nữa, tình trạng thân thể so với nàng dự đoán còn hỏng hơn nhiều.
Các thái y nhìn nhau, ai cũng không dám trả lời, cuối cùng vẫn là Bích Diên hành lễ hồi đáp:
"Hồi điện hạ, Thái tử ở Minh Đức điện xử lý chính vụ."
Dư quang quét qua Bích Diên bên giường, Nhan Y Lam vô lực cong khóe miệng, đôi mắt phượng cất giấu ánh sáng lạnh lùng.

"Còn muốn lừa gạt bản cung?"
Bích Diên 'phịch' một tiếng quỳ trên đất, cũng không phải sợ Nhan Y Lam trách tội, gương mặt nàng lúc này chỉ hiện đầy sầu lo.
"Hiện tại trong triều có Thái tử giám quốc, điện hạ không cần phải lo lắng, vẫn xin điện hạ tịnh dưỡng cho khỏe, nếu không..."
"Nếu không?" Hô hấp lúc hoãn lúc trọng, Nhan Y Lam cúi đầu nhìn Bích Diên muốn nói lại thôi, đôi môi tái nhợt mấp mấy, nàng hỏi:
"Nếu không cái gì?"
Câu nói kế tiếp, Bích Diên tất nhiên không chịu nói nữa, nàng quật cường cắn môi, hướng Nhan Y Lam dập đầu hành đại lễ.
"Nô tỳ cả gan, khẩn cầu điện hạ lấy bảo trọng phượng thể làm trọng."
Bích Diên tuy ngậm miệng không đề cập, nhưng Nhan Y Lam lại mơ hồ đoán được đại khái, nàng nhẹ giọng ho khan, mệt mỏi nhắm mắt.
"Nàng cả đời này, chỉ đề ra một yêu cầu với bản cung, nhưng bản cung lại vẫn đánh mất nàng rồi."
Thân thể quỳ rạp bỗng nhiên run lên, Bích Diên không biết nên trả lời thế nào, nàng bất giác có chút bi ai mà nghĩ, đôi khi, sống trên đời, nhìn quá rõ, hiểu quá thấu, kỳ thực cũng không phải là chuyện tốt. Tỷ như bây giờ, nàng thật hi vọng chủ tử của mình nhìn không thấu, như vậy cũng có thể tránh được đầy người chồng chất thương ngân, tránh được nhất thế thương tâm.
Bích Diên ngẩng đầu lên, cuối cùng lựa chọn câu chữ thật thật bẩm báo:
"Ngoài cung truyền đến tin tức, nói Tướng Quân phủ đêm hôm trước bị hỏa hoạn, mặc dù lửa đã dập tắt, nhưng Thái tử phi lại..."
Bích Diên vẫn nhớ như in tràng cảnh lúc di thể Thái tử phi bị nâng về cung, đó đã không thể xem là một thi thể nguyên vẹn, toàn thân bị cháy đen, hoàn toàn biến đổi, chỉ có cây phượng trâm được bao bọc trong mớ tóc cháy khô, không bị lửa đỏ nuốt lấy, rực rỡ rạng ngời.
Thình lình mở mắt, bên trong dần dần kết băng, Nhan Y Lam cười cười, trong lòng đã hiểu rõ lại trống rỗng.
"Đi, gọi Thái tử đến."
-----

Bình minh tảng sáng, vô số hồng quang lóa mắt từ trong tầng mây ló dạng, tiếng chuông leng keng kèm theo ánh sáng từ phía chân trời xa xa tản ra, trầm trọng miên man, xuyên qua cửa son đình viện, lượn qua cột sắt sơn hồng, quanh quẩn nơi đỉnh núi, toàn bộ kinh thành đều ngập trong không khí tĩnh mịch, nghe được tiếng chuông vang truyền ra từ hoàng cung, dân chúng rỉ tai thì thầm, đều cùng một việc.
Đại Nhan Thái tử phi chết rồi.
Phó văn dán đầy phố lớn ngỏ nhỏ, trên dưới Nhan Quốc tiếc thương.
Ngày đưa tang, hai bên đường có người hiếu kỳ chờ đợi xem, Nghi Trượng đội từ hoàng cung xuất phát, một đường qua cửa thành, đi đến đường lớn, hướng đến lăng viên hoàng gia ở ngoại ô, tràng diện rất lớn, tiền giấy màu trắng rơi tung tóe ven đường, tán loạn trong gió, trải đầy trên phố.
Trên cổng thành, Chân thị dừng chân mà đứng, bà nhìn đội ngũ đưa tang xa xa đang rời khỏi kinh thành, hướng đến ngoại ô, bất giác trong lòng càng thê lương bi thương, khăn gấm trong tay đã ướt đẫm. Ngô vương chẳng biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh bà, cùng bà sánh vai, ánh mắt rơi vào con đường trắng phao trên phố, hắn nói:
"Thái tử phi nhập táng, sao phu nhân không tiễn một đoạn đường?"
Dùng khăn lau nước mắt, Chân thị đôi mắt đỏ bừng, nhẫn bi thống nói:
"Cảnh tượng như vậy, luôn khiến ta nhớ đến Sơ Ảnh ngày đó. Không tiễn, tiễn rồi một người lại một người, rốt cuộc ai cũng không giữ được."
Tựa hồ bị nhiễm bi thương của Chân thị, Ngô vương sắc mặt không đành lòng.
"Vẫn mong phu nhân nén bi thương."
Chân thị liên tục lắc đầu, gió lại bắt đầu thổi, tiền giấy trên đất cũng theo gió mà lăn tròn, bà nói:
"Ngưng nhi từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, tính tình cũng nhu thuận dịu ngoan, trước đây ta cùng tướng quân luyến tiếc đưa nàng vào cung, nhưng nàng không bằng lòng..." Chợt ngừng, Chân thị lại rơi xuống hai hàng lệ.
"Ta mỗi ngày vì nàng tụng kinh cầu phúc, cầu mong chính là nàng có thể có một đời bình an. Đáng tiếc a....đáng tiếc tất cả chung quy là mệnh, không thể cưỡng cầu."
Ngô vương an ủi:

"Vào cung làm phi cũng là phúc phần của nàng, phu nhân không cần quá mức tự trách."
Chân thị im lặng không nói, hồi lâu bà mới ai thán:
"Tướng quân cả đời trên lưng ngựa, vì Nhan Quốc chinh chiến tứ phương, trận đánh Nhan Tùy bốn năm trước, công lao của Sơ Ảnh không thể bỏ qua, vì Đại Nhan không tiếc từ bỏ tính mệnh, Ngưng nhi cũng là...." Nói đến đây, Chân thị sớm đã khóc không thành tiếng, bà đè lại ngực, cố nén chua xót trong cổ họng, âm âm khấp huyết.
"Mà bây giờ thì sao, ta cùng tướng quân rốt cuộc đã làm sai điều gì, lại có thể rơi vào kết cục thê lương như vậy?"
Ngô vương đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của Chân thị, trầm giọng đau lòng nói:
"Tất cả đều đã là định trước, phu nhân hà tất thương tâm."
Chân thị lắc đầu.
"Vương gia không biết, đêm xảy ra chuyện, Ngưng nhi từng đến phòng tìm ta, lúc đó ta thấy nàng thần sắc muốn nói lại thôi, cho là nàng chỉ mệt mỏi, liền khuyên nàng trở về nghỉ ngơi sớm, không ngờ..." Chân thị đau lòng không chịu nổi, bất giác nghẹn ngào.
"Nghĩ đến những ngày rời khỏi ta, nàng nhất định ăn rất nhiều khổ."
Ngô vương thần tình tiếc hận.
"Có thể Thái tử phi đã có dự liệu từ đầu rồi chăng."
"Vương gia nói thế là có ý gì?!" Chân thị bỗng nhiên quay đầu nhìn Ngô vương, thân thể đại chấn, giống như lá rụng phiêu linh theo gió, lung lay sắp đổ.
"Vương gia có biết được ẩn tình bên trong hay không?"
Ngô vương thần tình trầm tĩnh khó hiểu, thấy phản ứng của Chân thị, hồi lâu mới nói:
"Phu nhân lẽ nào còn chưa biết sao?"
Nghe được Ngô vương ý tại ngôn ngoại, Chân thị cố gắng nhịn xuống nước mắt, bà vội vã hỏi:
"Còn xin vương gia nói thật."
Ngô vương cũng nghiêng đầu nhìn Chân thị, ưng mâu lóe ra ánh sáng thâm thúy, nói rõ từng chữ.

"Bản vương cũng là nghe được thám tử trong cung bẩm báo, Thái tử cùng Thái tử phi cảm tình không hòa thuận, cũng không phải tính tình không hợp. Nghe nói sau đại hôn của Thái tử phi không lâu, có một ngày Trưởng công chúa nửa đêm xông vào Chiêu Linh điện, cả đêm không về, ngay cả người của Thái tử phi đều bị tâm phúc Bích Diên ngăn ngoài điện. Ngày hôm sau, Thái tử phi liền bất hạnh rơi xuống hồ, tuy sau đó tránh được một kiếp, nhưng thái độ của Thái tử với nàng cũng liền rơi xuống nghìn trượng..."
Không ngoài sở liệu, Chân thị nghe xong, ban đầu trên mặt viết đầy khiếp sợ sau đó biến thành nghi hoặc, cuối cùng ngưng tụ thành bi thương hận ý, bà xoay người, vô lực tựa vào lan can, thần tính trống rỗng chết lặng, giọt lệ treo trên khóe mắt rơi xuống, thấm vào vạt áo trước người, sinh đau.
"Lời của Ngô vương, có phải là thật hay không?"
Ngô vương trầm mặc, chán nản nói:
"Bản vương luôn đối với Sơ Ảnh mang tình ý, phu nhân trong lòng đã hiểu rõ, đối Thái tử phi cũng xem như bào muội, nếu không có chứng cứ rõ ràng, làm sao lại tùy tiện bịa đặt?"
Chân thị không nói một lời, tay bà siết chặt lan can, đôi mắt đỏ bừng nhìn tiền giấy bay đầy không trung, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
"Bản vương chỉ hận mình trước đây không thể ngăn cản Sơ Ảnh, khiến nàng bị Trưởng công chúa đầu độc, cuối cùng rơi vào kết cục như một quân cờ, bị Trưởng công chúa nhẫn tâm vứt bỏ trên chiến trường, bị chết thê thảm như vậy." Ngô vương vô cùng đau đớn.
"Không nghĩ tới ngày hôm nay sau bốn năm, bản vương vẫn bất lực, mở to mắt nhìn Trưởng công chúa nhúng chàm Thái tử phi, làm hại Thái tử phi ôm hận mà chết. Chỉ trách bản vương không thể có đủ quyền lực đối khàng cùng Trưởng công chúa, mới khiến cho nàng ta có thể tùy ý làm bậy, đùa bỡn chúng ta như vật trong tay."
Ý trong lời của Ngô vương, Chân thị đã hiểu, bà đau thương mà nhìn xa xa, thấp giọng nói:
"Ta chỉ là nhất giới phụ nhân, không hiểu được những việc triều đình này, quải niệm trong lòng chỉ có một đôi nữ nhi thôi."
Ngô vương luôn chờ đợi, không biết qua bao lâu, hắn thấy Chân thị quay đầu nhìn hắn, giống như nói nhỏ:
"Bất quá việc này, ta nhất định sẽ bẩm báo cho tướng quân biết, tất cả vẫn do tướng quân định đoạt. Nửa tháng trước Trưởng công chúa đã hạ lệnh mật chiếu tướng quân hồi kinh, không đến nửa tháng, nhân mã của tướng quân sẽ đến kinh thành."
Đôi ưng mâu của Ngô vương chuyển thành thâm trầm, không chút vết tích lộ ra ý cười.
Xuống cổng thành, Ngô vương đạp lên con đường đầy tiền giấy ra khỏi thành, thẳng tắp đi đến xe ngựa dừng ở một con đường hẻo lánh, thủ hạ theo bên cạnh thấy bốn về vắng lặng, mới cẩn thận thay hắn vén rèm xe.
Ngô vương nghiêng người hướng mặt vào xe ngựa, một đạo lãnh triệt ánh mắt lập tức nhìn sang, Ngô vương hiểu ý cười cười.
"Bản vương đã đoạn tất cả đường lui của ngươi, kể từ hôm nay, Khương Ngưng Túy, ngươi đã là một người chết."
Ngoại trừ ta, không ai còn có thể nhớ tới ngươi.
Mà ngươi, cũng không thể trở về bên cạnh nàng được nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui