Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm



Ngày hôm sau, Chân thị đã sớm bảo hạ nhân chuẩn bị một bàn đồ ăn sáng phong phú.
Mắt thấy đã qua giờ Thìn, Chân thị trái chờ phải đợi cũng không thấy thân ảnh của Nhan Y Lam, ngay cả Khương Ngưng Túy bình thường luôn quy củ cũng chưa từng xuất hiện, Chân thị không khỏi có chút nghi hoặc, lệnh quản gia tự mình đi thỉnh hai người các nàng đến.
Qua thời gian hơn nửa chung trà, Chân thị rốt cuộc thấy Khương Ngưng Túy tao nhã xuất hiện bên ngoài nội đường, nàng mặc một bộ y phục lam sắc đạm, chậm rãi đi đến, tụ áo theo gió đong đưa, như xuân thủy giữa hồ, sóng gợn lăn tăn.
"Mẫu thân."
Khương Ngưng Túy gật đầu thị ý, vừa nhập tọa liền nghe Chân thị hỏi:
"Trưởng công chúa đâu?"
Ngẩng đầu nhìn một bàn ăn phong phú, Khương Ngưng Túy đạm nhiên đáp lời:
"Trưởng công chúa còn chưa dậy, một lát ta sẽ đích thân mang chút tảo thiện đưa đến phòng nàng là được."
Chân thị nghe vậy, vội vàng căn dặn hạ nhân chuẩn bị hạp thức ăn, sau đó lại không khỏi lo lắng nói:
"Trưởng công chúa trước nay làm việc có chừng mực, hôm nay như vậy thực khác thường, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!?"
"Mẫu thân không cần phải lo lắng." Khương Ngưng Túy tiếp nhận hạp thức ăn hạ nhân đưa đến, một bên chọn những món Nhan Y Lam thích ăn, một bên nhẹ nhàng trả lời:
"Trưởng công chúa đêm qua vô ý nhiễm chút phong hàn, cho nên ta mới không đánh thức nàng."
Chân thị cả kinh, bà vội vàng đứng lên.
"Phong hàn có nặng có nhẹ, vẫn là nên nhanh mời ngự y đến xem a!"
"Trưởng công chúa lần này xuất cung, cũng không muốn kinh động quá nhiều người, huống hồ." Bàn tay cầm đũa hơi ngừng lại, Khương Ngưng Túy tiếp lời:
"Trưởng công chúa rất khỏe mạnh, mẫu thân không cần khẩn trương như vậy."
Khương Ngưng Túy không cho là đúng, nhưng đối tượng dù sao cũng là Trưởng công chúa trên vạn người, nếu xảy ra vấn đề gì trong phủ của bà, đó cũng không phải là trách nhiệm mà bà có khả năng gánh được. Nghĩ nghĩ, Chân thị vẫn có chút không yên lòng, thế nhưng Khương Ngưng Túy đã nói đến mức này, bà lại không muốn biểu hiện quá mức cố chấp giữ ý kiến của mình, khiến Khương Ngưng Túy không vui.

"Nhưng..." Chân thị muốn nói lại thôi.
"Trưởng công chúa dù sao cũng là cảm nhiễm phong hàn ở quý phủ chúng ta, ta thật sự không yên lòng."
Nhanh chóng uống nửa bát chè hạt sen. Khương Ngưng Túy cầm hạp đựng thức ăn đứng lên, nghe được lời của Chân thị, thân ảnh đang đi đến cạnh cửa dừng một chút, cười nhạt.
"Không có gì đáng lo lắng, mọi thứ đều do Trưởng công chúa tự chuốc lấy."
"Ngưng nhi!"
Chân thị nhíu mày khẽ mắng một tiếng, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, may mắn xung quanh không có người ngoài, nếu để người có tâm nghe được, những lời này của Khương Ngưng Túy thật sự phạm vào đại bất kính.
Đương nhiên, giờ phút này Chân thị nếu biết được, nữ nhi mà trước giờ bà luôn tự khoe là nhu thuận, ngay trước mặt Nhan Y Lam lại mục vô tôn ti, bất cung bất kính như thế nào, e là thật có thể khiến bà dọa sợ đến tắt thở.
Nghĩ đến Nhan Y Lam, lòng Khương Ngưng Túy chung quy có chút không thoải mái, cho nên nhất thời không bắt bẻ lời thật của Chân thị. Khương Ngưng Túy đem tâm tư ẩn vào lòng, xoay người hướng về phía Chân thị nói:
"Mẫu thân từ từ dùng, nữ nhi về phòng trước."
Nhìn theo bóng lưng Khương Ngưng Túy xoay người rời đi, Chân thị bất giác lắc đầu thở dài, trước kia Khương Ngưng Túy ngoan ngoãn đáng yêu lại nhu thuận, giống như một đóa bạch liên thoát tục. Không ngờ chỉ mới ở trong cung một năm, tính tình lại trở nên lạnh lùng kiệt ngạo như thế, giống như một gốc tuyết mai sinh trưởng ở hàn nhai vách đá, tự có cô phương cùng lãnh mạc riêng mình.
----
Trở về các viện, Khương Ngưng Túy không có đến phòng ngủ của mình, mà rẽ đến biệt viện của Nhan Y Lam.
Chậm rãi đẩy cửa ra, động tác rất nhẹ, khinh thủ khinh cước đi vào, cũng không dự định kinh động đến Nhan Y Lam.
Bình thường trong cung sự vụ bộn bề, Nhan Y Lam bận chính sự, mỗi khi đều là đạp sương sớm mà đi, giẫm ánh trăng mà về, khó có được nàng có thể xuất cung trộm được một ngày thanh nhàn, Khương Ngưng Túy không muốn đánh thức nàng quá sớm.
Không biết có phải nữ tử khi trong lòng ẩn chứa một người luôn đặc biệt đa tình nhu nhuyễn hay không, rõ ràng lúc Nhan Y Lam tỉnh luôn chọc cho Khương Ngưng Túy không thoải mái, dường như chỉ cần gặp chuyện liên quan đến nàng, sự lãnh tĩnh tự giữ mà bản thân luôn tự hào tất cả đều như mây khói tán mất, tâm tình tâm tư đều bị nàng nắm đi, hỉ nộ ái ố đều không thể tự khống chế, không có tiền đồ đến ngay cả bản thân cũng đều có chút khinh thường. Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn dáng vẻ lúc nàng ngủ say, dù là tâm tư có cứng rắn hơn nữa cũng hóa thành một đầm nước, ngọt lành thuần liệt.
Khương Ngưng Túy đang ngây người suy tư, đến khi hồi thần liền thấy Nhan Y Lam không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đang chống đầu nhìn nàng. Chiếc mền tàm ti theo động tác nghiêng nghiêng của nàng mà trượt xuống, lộ ra đầu vai trắng tuyết, phác họa một bức họa đồ vô cùng hương diễm.
"Trưởng công chúa tỉnh rồi?"
Đây đơn giản là một lời vô nghĩa, Nhan Y Lam bật cười, nhìn Khương Ngưng Túy nói xong liền tự mình lấy xuống hạp thức ăn ở bên bàn, mang đến chỗ nàng.

"Mẫu thân bảo ta đưa thức ăn sáng đến."
Chân thị trước giờ chú trọng quy củ lễ tiết, Nhan Y Lam quý vì Nhan Quốc Trưởng công chúa, Chân thị cho dù không hiểu cấp bậc lễ nghĩa đến đâu cũng không dám không xin chỉ thị của nàng đã trực tiếp đưa thức ăn đến. Huống hồ, cho dù Chân thị là sinh mẫu của Khương Ngưng Túy, thế nhưng trước mặt người khác nàng ấy cũng vẫn là Thái tử phi, là người của hoàng thất, Chân thị dù có gan to bằng trời cũng không có quyền sai phái sử dụng.
Lời này đầy sơ hở, thế nhưng Nhan Y Lam cũng không có lòng vạch trần, chỉ là ý vị thâm trường nói:
"Tối hôm qua ngươi giày vò ta cả đêm, ta hiện giờ rất mệt, sợ rằng phải làm phiền Thái tử phi đút ta rồi."
Bàn tay cầm hạp thức ăn hơi ngừng, Khương Ngưng Túy mắt lạnh nhìn Nhan Y Lam, sau cùng lại cười đáp:
"Trưởng công chúa nếu ghét bỏ ta kỹ thuật không tốt, ta tự nhiên phải chuyên cần hơn mới có thể bổ khuyết."
Nhan Y Lam vô lực liếc mắt nhìn nàng, thanh âm lười biếng, lại lộ ra mị ý hồn nhiên thiên thành.
"Nhưng ta thấy đến cùng ngươi cũng không có gì cải tiến."
Không để ý đến lời nói chế nhạo của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy cúi người đặt hạp thứ ăn bên giường, lúc ngẩng đầu, vừa vặn cùng ánh mắt của Nhan Y Lam chạm nhau. Ánh mắt hơi đi xuống là có thể thoáng thấy cảnh xuân tươi đẹp được Nhan Y Lam che giấu dưới lớp chăn, đáng tiếc Khương Ngưng Túy lại đứng thẳng người, nói:
"Quen tay hay việc, Trưởng công chúa chung quy có một ngày sẽ hối hận lời nói hôm nay của ngươi."
"Ah?" Nhan Y Lam nhíu mày, nghiêng đầu cười.
"Ngươi đại khái có thể từ từ luyện tập, dù sao, so với chiếm hữu, ta càng thích thư phục dưới thân của ngươi."
Trên đời này, có lẽ cũng chỉ có mình Nhan Y Lam đem những lời hoang đường nói đến đại ngôn bất tàm, mặt không đổi sắc như thế. Rõ ràng ý tứ trong đó phóng đãng bất kham, thế nhưng nàng vẫn có thể dùng loại ngữ khí đàm tiếu phong sinh nói ra, khiến người ta không chút cảm thấy đường đột thất lễ.
"Tính tình không nghiêm chỉnh này của Trưởng công chúa, đến lúc nào mới có thể thay đổi?" Sẽ không tiếp tục đấu võ mồm cùng Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy lấy y phục của Nhan Y Lam từ trên bình phong xuống, xoay người đi đến.
"Nhanh chóng mặc y phục vào, ta bảo Thanh Phù mang chậu nước đến cho ngươi sơ tẩy chút."
Vừa nói nàng vừa cầm y phục đưa cho Nhan Y Lam, nhìn nàng tự tay tiếp nhận, Khương Ngưng Túy vừa định đứng dậy ra ngoài, một giây kế tiếp lại bị Nhan Y Lam ôm lấy eo, phía sau lưng thoáng chốc rơi vào một trận ôn nhuyễn.
"Ngưng Túy." Nhan Y Lam thấp giọng gọi tên Khương Ngưng Túy, thanh âm tựa như nhiễm men rượu, khiến lòng người có chút say.
"Đêm qua có câu, ta vẫn chưa trả lời ngươi."

Khương Ngưng Túy tùy ý Nhan Y Lam ôm lấy nàng, hỏi:
"Cái gì?"
Một thoáng trầm mặc qua đi, Khương Ngưng Túy nghe được Nhan Y Lam nhẹ giọng bật cười bên tai nàng, sau đó từng câu từng chữ nói:
"Ngưng Túy, ta cũng yêu ngươi."
Nhan Y Lam, ta yêu ngươi.
Ký ức đêm qua thoáng chốc lấp đầy trong đầu, nhớ đến những lời mình đã nói khi đó, trái tim Khương Ngưng Túy đột nhiên thình thịch nhảy lên hai cái, lại không biết là bởi vì bản thân khó có được thành thật mà bày tỏ, hay là vì hôm nay Nhan Y Lam khó có được thành thực mà đáp lại.
Ngôn ngữ đa phần đều là thứ vô dụng. Khương Ngưng Túy luôn cho là như thế, cho nên đến bây giờ nàng chưa bao giờ là người thích hoa ngôn xảo ngữ, mỗi khi đối mặt với những câu tình thoại của Nhan Y Lam, nàng đều thờ ơ lãnh đạm, không hiểu ý mà hồi ứng nghênh hợp, cho nên lâu dần cũng hầu như là tận khả năng lảnh tránh những hành vi như thế của Nhan Y Lam. Nhưng đến tận đêm qua nàng mới chợt tỉnh ngộ, có thể thế nhân sáng tạo ra nhiều lời tâm tình như vậy, có lẽ cũng bởi vì vào một số thời khắc, tình đến chỗ sâu, tràn đầy mà xuất, chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ để diễn tả.
Khương Ngưng Túy cho rằng Nhan Y Lam không nghe được, chưa từng nghĩ, chút tâm sự dè dặt này của bản thân cuối cùng Nhan Y Lam đều thấy tất cả.
Nghe được Nhan Y Lam thỏa mãn đáp lại, Khương Ngưng Túy nhớ đến tối qua nàng ấy cố ý dụ dỗ, trong lòng chung quy có chút không thoải mái, cho nên tự nhiên cũng không có đạo lý để Nhan Y Lam được thống khoái cao hứng.
Khương Ngưng Túy nghiêng người đến, nhàn nhạt nhìn Nhan Y Lam.
"Trưởng công chúa đang nói gì vậy, ta nghe không quá hiểu."
Khương Ngưng Túy thần tình trước nay đều lãnh đạm, nên lúc nói ra những lời này, Nhan Y Lam quan sát mi nhãn mạc nhiên của nàng, căn bản nhìn không ra là thật giả. Tiếu ý trên môi bỗng nhiên cứng nhắc, Nhan Y Lam nhướng mi:
"Lời hôm qua ngươi nói, ngươi không nhớ?'
"Ta cũng không nhớ rõ đêm qua ta đã nói cái gì." Ngữ khí vẫn bình thản.
"Có lẽ lúc Trưởng công chúa động tình đã nghe sai rồi."
Khương Ngưng Túy nói xong, tự tay kéo ra hai tay Nhan Y Lam đang ôm lấy eo nàng, thản nhiên đứng lên.
"Có điều, lời bày tỏ vừa nãy của Trưởng công chúa, ta sẽ nhớ kỹ."
Khương Ngưng Túy lãnh đạm hồi đáp, khiến Nhan Y Lam nửa ngày cũng không hồi thần, sắc mặt lúc trắng lúc xanh nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Nhan Y Lam cảm thấy, lúc này dùng 'chơi bời rồi bỏ' để hình dung Khương Ngưng Túy cũng quá tiện nghi cho nàng ấy rồi. Nàng cũng chưa từng biết, Khương Ngưng Túy trong xương vẫn có một mặt ác liệt như vậy.
Đơn giản là được tiện nghi còn khoe mẽ.
Không quan tâm đến Nhan Y Lam vẫn không nói một lời mà nhìn nàng nãy giờ, Khương Ngưng Túy xoay người bước ra khỏi phòng.

Xuống bậc thang, Khương Ngưng Túy thấy Bích Diên lúc này cũng đã đến Tướng Quân phủ, đang đi đến biệt viện của các nàng.
"Nô tỳ bái kiến Thái tử phi."
Khương Ngưng Túy vừa nãy còn đang lo lắng hạ nhân trong Tướng Quân phủ tay chân vụng về, hầu hạ không được một Nhan Y Lam được nuông chiều từ bé, bây giờ thấy Bích Diên đến, lòng nàng lúc này mới an tâm.
"Trưởng công chúa đang ở trong phòng, ngươi vào đi." Khương Ngưng Túy phân phó, nhìn thấy Bích Diên gật đầu đang muốn đi vào, lại không khỏi nhiều thêm vài câu.
"Ngươi tạm hầu hạ nàng sơ tẩy dùng bữa trước, ta cùng mẫu thân chờ ở tiền điện."
Bích Diên nghe vậy, gật đầu đáp:
"Nô tỳ hiểu rõ." Nói xong, Bích Diên ngẩng đầu, nhìn Khương Ngưng Túy xoay người rời đi, lòng không khỏi sinh ra một ít nghi hoặc.
Bình thường Khương Ngưng Túy luôn là dáng vẻ sủng nhục bất kinh, đạm mặc xa cách, khiến người khác có loại ảo giác lãnh mạc thanh cao. Dù là lúc đối mặt với Nhan Y Lam, cũng chưa từng lộ ra quá nhiều nhiệt liệt. Nhưng không biết vì sao, nhìn dáng vẻ của Khương Ngưng Túy hôm nay, Bích Diên luôn cảm thấy tâm tình của nàng tựa hồ rất tốt.
Nghĩ nghĩ, Bích Diên thu hồi tâm tư, nhanh chóng đi đến gõ cửa phòng mà vào.
Bước vào bên trong, Bích Diên nghiêng đầu thấy Nhan Y Lam đã mặc vào nội sam, xuống giường. Nàng vội vã lấy ngoại sam còn lại trên bình phong, đi đến cạnh Nhan Y Lam thay nàng chỉnh lý.
"Nàng đi rồi?"
"Vâng, Thái tử phi nhắn nhủ, nàng cùng phu nhân chờ người ở tiền điện." Bích Diên trả lời, không khỏi hiếu kỳ.
"Nhìn Thái tử phi hôm nay, tâm tình dường như rất tốt."
Nhan Y Lam nghe vậy, nhớ đến hành vi cố ý giả ngốc lúc nãy của Khương Ngưng Túy, bất giác bật cười.
"A, tức đến bản cung đau đầu."
Đôi tay đang thắt lại đai lưng cho Nhan Y Lam hơi ngừng, thật sự là ứng nghiệm câu thế nhân hay nói - vạn sự trên đời, đều không tránh khỏi vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cho dù là yêu nghiệt gây họa nhân gian, kết quả cũng tự có trấn yêu tháp thu phục.
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng cười nhạo tiểu Túy công quá yếu, bởi vì từ nay về sau, rất có thể các ngươi đều sẽ không thể thấy Trưởng công chúa làm công.
Editor:
Mị không cam tâm :(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui