Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu


Lại đến huyện Tuyên Ninh, trong đầu Liễu Nhứ lập tức hiện lên những ký ức đó, khiến nàng không nhịn được mà cảm thán.


Lần này là phải đi dạo một chút, coi như đền bù những tiếc nuối trước đó.


Dân dĩ thực vi thiên, cho dù lúc nào, ở đâu, thì chị cần có người là sẽ có thức ăn.


Có rất nhiều quầy hàng bán đồ ăn, những thực khách muốn ăn gì sẽ đến đó.

Cứ như vậy, các quầy hàng bán thức ăn đều tập trung lại với nhau, trở thành một nơi gọi là phố ẩm thực, ở phủ thành có phố ẩm thực, tất nhiên huyện thành cũng có, thậm chí ở thị trấn Lê Hoa, cũng có hai hoặc ba quầy ăn vặt được xếp cạnh nhau.


Tâm trạng buồn bã trước đó của Liễu Duệ đã biến mất không còn dấu vết sau khi nhìn thấy cả con đường tràn đầy đồ ăn này.

Lý Tam Nương hiếm khi ra tay hào phóng, chỉ cần thấy ánh mắt của Liễu Duệ dừng lại ở quầy hàng nào hơi lâu một chút, bởi lập tức chủ động đi đến hỏi giá cả sau đó mua món đó.


Bột mì thêm trứng gà và muối, mang đi trộn với nhau thành một hỗn hợp đặc sệt giống như cháo, được đổ vào các loại khuôn đúc khác nhau, có hình cái tai, có cái đuôi, thậm chí còn có cả bông hoa và hình ngôi sao.



Bột được đổ chính xác vào trong khuôn, sau đó mang đi chiên trong dầu nóng để tạo thành hình, màu sắc hơi trắng ban đầu dần dần sẽ chuyển sang vàng xốp giòn.

mặc dù hơi nhiều dầu nhưng hương thơm lại bay rất xa.


Ánh mắt của Liễu Duệ bị quán bán đồ chiên đơn giản này hấp dẫn, Liễu Nhứ cũng không ngoại lệ.


Lý Tam Nương lấy ra 15 văn, mua một phần nhỏ.

Người bán hàng nhanh nhẹn dùng giấy dầu gói những chiếc bánh chiên có hình dạng dễ thương và mới lạ này lại, mỗi hình có một cái, tổng cộng được bốn cái, trông rất nhỏ, không bằng nửa nắm tay, vậy mà bán 15 văn, với cái giá này cũng đủ để mua một cân sườn lợn và lòng lợn có chất lượng hơi kém một chút.


Liễu Nhứ ăn hai miếng bánh rán hình ngôi sao được chia cho mình, chỉ nếm thử một chút, lập tức cảm thấy hương vị này không phải giống như vị bánh rán bán 15 văn 6 cái ở phủ thành sao?


Ngoại trừ bánh rán ra, Liễu Nhứ nhận ra hầu hết đồ ăn do những người bán hàng rong trong huyện thành bán đều giống nhau.



Chỉ riêng bánh rán, trên phố đã có mấy quầy rồi, ngoài sự khác biệt về hình dáng, thì việc kiểm soát lửa của chủ quán cũng quyết định hương vị của bánh rán, nhưng đa phần hương vị đều giống như nhau.


Bánh do nông dân tự chế cũng chiếm hơn nửa số các quầy hàng ở đây.

Nhìn những quầy hàng rực rỡ muôn màu, trên quầy chất đầy những món ăn, khi đi đến hỏi thăm mới biết cũng chỉ có hai loại bánh táo và bánh sơn tra, Liễu Nhứ lập tức cảm thấy không còn hứng thú.


Ngoài những quán ăn sẵn nhỏ lẻ này ra, còn có nhiều quán mì hơn, lần trước khi nàng đến huyện Tuyên Ninh, họ còn ngồi ăn một bát mì ở quán cánh cổng thành xa.

Hiện giờ không có ý định muốn ăn thử lần nữa.


Bốn người chậm rãi đi dạo xung quanh, chẳng bao lâu, con phố ẩm thực nhỏ tự phát này của những người dân cũng đi đến cuối.


Ừm? Đây là chợ bán đồ ăn ở cổ đại sao?


Trong không gian rộng mở, không còn những sạp hàng gọn gàng ngay ngắn như trước, mà là những sạp hàng ven đường, chỉ nhìn thoáng qua một cái, ngoài rau xanh ra còn có rất nhiều gia cầm bị nhốt trong lồng chờ đợi khách hàng đến lựa chọn.


"Nếu như chỗ chúng ta ở có thể tự nấu ăn thì tốt rồi, ông nhìn con gà mái này xem, béo quá, có thể mang về hầm cho Nhứ Nhi uống bồi bổ."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận