Liễu Nhứ gật đầu: “Chờ ngày mai chúng ta xem thế nào đã, phải chờ xem rốt cuộc cách làm này có hiệu quả hay không, sau đó lại nói với thôn trường.
”
Hiệu quả từ Liễu Duệ vẫn chưa đủ cơ sở để tham khảo, huống hồ hôm nay hắn đã nghỉ ngơi nhiều, không đi lại nhiều, cho nên Liễu Nhứ muốn chắc chắn hơn mới nói.
Liễu Vân Lai và Lý Tam Nương nghe Liễu Nhứ nói như vậy cũng thấy rất có lý, vì cách làm này rất phí vải, ba người nhà họ đã phải hủy đi gần một nửa tấm vải trải giường.
Nếu cách bó chân thế này không có hiệu quả, với những nhà có nhiều người thì chẳng phải đã khiến người ta lãng phí vải vô ích rồi sao?
Đêm nay, Liễu Nhứ cảm thấy trong lòng mình rối bời, không phải chỉ bởi vì nàng không nhìn thấy một ngôi sao sáng nào trên bầu trời.
Mọi người đều ngủ say, tiếng hít thở, tiếng ngáy nổi bật trong đêm tối yên tĩnh khiến Liễu Nhứ có cảm giác an toàn hơn, vì ít nhất bên cạnh nàng vẫn có người đồng hành, nàng không lẻ loi một mình.
Đang lắng nghe, Liễu Nhứ lại nghĩ có lẽ đêm nay chính là thời gian cuối cùng để đoàn người của họ được thư giãn, vì khi mặt trời mọc, ngày mới đến thì không thể ngủ ngon như bây giờ nữa.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, sau khi đã ăn đơn giản vài thứ, mọi người lại tiếp tục lục tục thu dọn hành lý.
Lúc này trời vẫn còn sớm, trên đường không có người.
Đợi đoàn người thu gom hành lý, đặt lên xe đẩy, đẩy xe lên đường lớn, chẳng biết từ bao giờ mà xung quanh đã xuất hiện nhiều người hơn.
Những người này mặc y phục rách rưới, giày trên chân đã mòn rách, có người mang giày cỏ, có người thì đi chân trần, vẻ mặt ai nấy đều như chết lặng, sắc mặt vàng như nến, cơ thể gầy yếu không chịu nổi, vì thiếu nước mà môi bong tróc rất nhiều, máu khô đóng lên chỗ bong tróc.
Mấy người này đứng im bên ven đường không nhúc nhích nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào đoàn người thôn Tiểu Hà, ánh mắt đó đỏ ngầu, rất đáng sợ!
Liễu Nhứ cảm giác được có lẽ đoàn người của mình đã bị đám người như sói đói này để mắt đến, những người đói này có thể sẽ xông lên cướp đồ bất cứ lúc nào.
Liễu Vân Lai cũng cảm nhận được ác ý của bọn họ nên lặng lẽ lấy cung tên và đao lớn của mình ra, cầm chắc trong tay, vung lên mấy lần.
Mọi người thấy hành động này của Liễu Vân Lai thì trong nháy mắt tất cả đã nhớ đến chuyện tối qua Liễu Thuận căn dặn, vì vậy mà nhao nhao cầm đao bổ củi, dao thái thức ăn hằng ngày ra, mỗi một nhà đều có ít nhất ba vũ khí, một đoàn người hơn hai trăm người của bọn họ, ngoại trừ già trẻ ra thì hầu hết đều có vũ khí bên người.
Đoàn người vừa hành động, đám người như sói đói vốn dĩ đang nhìn chằm chằm nhưng cuối cùng cũng không dám nhìn nữa, ánh mắt dần dần nhìn về phía khác, cơ thể cũng bước lùi về sau vài bước.
Mỗi một xe lương thực đều khiến người ta đỏ mắt, nếu là lưu dân bình thường thì có lẽ bọn họ đã tiến lên cướp rồi.
Thế nhưng sắc mặt và tinh thần của đoàn người trước mặt bọn họ lại không giống những lưu dân bình thường, có người còn cầm vũ khí.
Đều là nạn dân chạy trốn nhưng trạng thái tinh thần của hai đoàn người hoàn toàn khác nhau, sắc mặt của những lưu dân kia như chết lặng, ngoại trừ có khát vọng với lương thực ra thì trong mắt còn không có ánh sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...