Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu
Liễu Nhứ lập tức kéo tay Liễu Thuận lại: “Thúc, nếu thật sự đang trưng binh thì chẳng phải thúc đã tự chui đầu vào lưới rồi sao? Nhiều quan binh như vậy, thúc không thể chạy được.”
“Thúc chờ ở đây, để cháu đến đó xem là được.”
“Thế nhưng Nhứ Nhi…”
Liễu Nhứ bốc một nắm bùn bôi lên mặt mình.
Bởi vì đi đường hai ngày nay còn chưa được thay y phục nên y phục trên người nàng đã bị thấm ướt mồ hôi, rồi lại được hong khô mấy lượt, mùi vị trên này cực kỳ khó ngửi.
Kể cả mái tóc đã hai ngày nay cũng chưa được chải nên rối bời, chỉ có da thịt trắng nõn là có thể nhận ra khuôn mặt của nàng không tệ.
Một nắm bùn này khiến nàng lập tức trở thành một con nhóc với sắc mặt vàng như nến.
“Có lẽ khuôn mặt thế này đã an toàn hơn rồi.”
Liễu Nhứ thấy mấy phụ nhân cùng đi vệ sinh thì lặng lẽ đến gần họ, dự định trà trộn vào đám người của bọn họ mà nghe ngóng tin tức.
Không ngờ nàng vừa đến gần thì hầu hết mấy người phụ nhân này đều phát hiện sự tồn tại của Liễu Nhứ, vốn dĩ họ đã định hô lên nhưng thấy cách ăn mặc của nữ tử thì tiếng hô đã nghẹn lại.
“Cô… Cô nương, ngươi đang làm gì?” Một lão phụ nhân có mái tóc đã hoa râm hỏi.
Ban đầu Liễu Nhứ muốn vụng trộm đi theo những người này đến bên kia nghe ngóng nhưng đã bị người ta phát hiện rồi, nhưng như vậy cũng bớt việc, nàng lập tức hỏi lão phu nhân: “Vị thẩm này, sao mọi người lại tụ tập trước cổng thành vậy? Cháu là thợ săn trên núi, rất lâu rồi mới theo đường núi mà đi đến đây, thế nhưng lại phát hiện mấy thôn trang dưới chân núi đều không có người, cháu đi thẳng đến đây là vì muốn vào thành nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.”
Những người khác im lặng không nói, chỉ có lão phu nhân nhìn thấy trên người Liễu Nhứ mang cung tên thì im lặng một lúc cũng nói ra:
“Tiểu cô nương, cháu không vào huyện Dương Thành này được, chúng ta cũng không còn cách nào khác mới ở bên ngoài thành thế này.”
Liễu Nhứ: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Lão thân là người ở trấn Thanh Thạch, huyện Mạnh, cách Dương Thành này khoảng năm mươi, sáu mươi dặm đường.
Nửa tháng trước, có một người mặc y phục của quan sai vào thôn nói huyện lệnh huyện Dương Thành thương xót thôn dân chúng ta thiếu nước vì khô hạn nên cố ý phái người đến tuyên truyền, nói huyện Dương Thành đã đào được rất nhiều giếng nước ngọt lớn, gọi các thôn sắp xếp đưa người vào thành chuyển nước.”
“Trong thôn chúng ta đúng là thiếu nước đã lâu, nghe thấy tin này tất nhiên là rất vui mừng.
Ngay ngày hôm sau, thôn trưởng vội vàng sắp xếp cho các thanh niên trai tráng trong thôn đẩy xe vận chuyển thùng vào Dương Thành lấy nước, chúng ta còn một mực khen ngợi huyện lệnh Dương Thành là một vị quan tốt.”
“Ai ngờ, tất cả trẻ nhỏ, phụ nhân ở trong thôn chờ đợi ba ngày mà đội vận chuyển nước cũng chưa quay về, mấy vị lão nhân trong thôn đến Dương Thành tìm hiểu tình hình mới phát hiện thì ra Dương Thành đã không cho phép bách tín vào đó từ lâu rồi.
Thôn chúng ta bỏ ra một ít bạc đút lót cho tướng sĩ thủ thành mua tin tức mới biết thì ra các hán tử trong thôn chúng ta vào thành chuyển nước đã bị huyện lệnh hạ lệnh xung quân ngay sau khi đặt chân vào thành.”
Trong lời nói của lão phu nhân tràn đầy thất vọng.
Thế nhưng Liễu Nhứ vẫn chưa hiểu, muốn trưng binh sao phải lòng vòng như thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...