Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Cố Cửu cười, nói: "Ta sẽ thử, ta chắc chắn rằng nấu chín rồi thì không có độc."



Tạ Đại Cát giơ tay hùa theo: "Còn có ta, còn có ta nữa.

Tiểu cô cô đã cứu được đại nương rồi, ta cũng chẳng sợ trúng độc đâu!"



Tạ Đại Lang lắc đầu, đáp: "Thôi được, cứ mang chúng về trước.

Nếu phải thử, thì để ta làm.

Chẳng lẽ lại để hai đứa nhỏ các ngươi mạo hiểm? Vậy ta còn ra thể thống gì nữa?"



Tạ Đại Cát hớn hở xách mấy củ sắn lên, theo hai người trở về doanh địa.



Về đến nơi, các thôn dân vội vã xúm lại hỏi: "Đại Cát à, ngươi mang cái gì về thế, trông giống như thứ mà đại nương ăn hôm qua?"



Có người lại hỏi Tạ Đại Lang: "Trời đang mưa, ngươi mang hai đứa nhỏ đi đâu thế?"



Tạ Đại Lang chỉ đáp: "Cứ đợi một lát sẽ rõ."



Sau đó, Tạ Đại Cát rửa sạch mấy củ sắn, rồi nhờ Trương thị mang đi nấu.

Hắn hỏi Cố Cửu: "Cái này chưng lên ăn được không?"




Cố Cửu lắc đầu, giải thích: "Nấu nước thì hơn, phải lột vỏ sạch sẽ, vì vỏ mới có nhiều độc tính.

Cứ gọt sạch vỏ, cắt thành từng khúc rồi nấu.

Nhưng món này hơi phiền toái, phải nấu qua hai lần.

Đầu tiên nấu chín rồi vớt ra, sau đó đổi nước, nấu lại một lần nữa.

Nhớ là không được đậy nắp nồi, để trong quá trình nấu, độc tố bay ra ngoài."



Trương thị cùng Từ thị và Tôn thị nghe thế liền bắt tay vào gọt vỏ sắn.

Cố Cửu đứng bên chỉ đạo: "Nhớ lột vỏ cho thật sạch, không được để sót chút nào.

Nước nấu cây sắn cũng không được uống, bên trong còn độc."



Nghe vậy, mọi người có chút lo lắng.

Món này có thể dùng làm lương thực thì tốt thật, nhưng ăn vào cũng khá phiền toái, chỉ cần lơ là một chút thì có thể trúng độc.



Trời mưa, ai nấy đều rảnh rỗi, có người thân thiết với Tạ Đại Lang thì tò mò kéo đến xem gia đình họ đang làm gì với thứ có độc này.



Tạ Đại Lang thuật lại lời Cố Cửu cho mọi người nghe.

Nghe xong, ai nấy đều chờ đợi, không nỡ rời đi.

Mọi ánh mắt dõi theo cho đến khi mấy củ sắn được nấu qua hai lần và vớt ra.
Trương thị nhìn nồi nước luộc cây sắn mà lo lắng, sợ lũ trẻ không biết mà uống nhầm, vội vàng đổ bỏ đi ngay.



Cây sắn trắng như tuyết được đặt lên chén, ai nấy đều im lặng hồi hộp.




Cố Cửu cười nhẹ: “Để ta nếm thử trước.”



Tạ Đại Lang liền ngăn tay nàng lại: “Để ta!”



Hai người còn đang tranh nhau thì Tạ Đại Cát đã nhanh tay cầm lấy một miếng, bỏ ngay vào miệng, vừa nhai vừa xuýt xoa: “Ngon, ngon quá!”



Hắn kinh hỉ thốt lên: “Ngọt, đúng là ngọt!”



Trương thị bực mình tát nhẹ Tạ Đại Cát một cái: “Ngươi đúng là đồ tham ăn, quỷ chết đói đầu thai à!”



Nhưng cây sắn đã nằm gọn trong miệng Tạ Đại Cát, ngăn cũng không kịp.

Trương thị chỉ đành nói: “Thôi, ăn một miếng đi.

Chờ lát xem ngươi không sao thì mới được ăn tiếp.”



Tạ Đại Cát tỏ vẻ tiếc nuối, mắt vẫn chăm chăm nhìn đĩa sắn còn lại.



Mọi người xung quanh cũng hồi hộp theo dõi.

Sau khoảng mười lăm phút, cây sắn đã nguội, nhưng Tạ Đại Cát vẫn khỏe mạnh, không có dấu hiệu gì lạ.



Chu Hổ, gan lớn, liền cầm một miếng sắn nhét vào miệng, vừa ăn vừa cười: “Vị cũng ngon đấy, còn ngon hơn cả bánh ngô với cháo rau dại.”



Có Chu Hổ dẫn đầu, những người khác cũng mạnh dạn thử.

Tạ Đại Cát vội vàng theo gương cầm thêm một miếng.

Thấy cha mẹ không ngăn cản nữa, hắn liền ăn từng miếng lớn.



Chẳng mấy chốc, cả đĩa cây sắn đã hết sạch.

Tạ Đại Lang thấy mọi người không ai gặp chuyện gì, liền quyết định cho dân làng đi tìm thêm cây sắn ở quanh khu vực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui