Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Cao thị cười hắn: "Ngươi đọc sách mà không phải chỉ như chó nuốt đâu.

So gì với Cửu Nương chứ, nàng là phúc tinh hạ phàm, thần tiên giáng thế, thông minh hơn người là phải rồi."



Cố Cửu cười khúc khích: "Chẳng phải sao, ta đây trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, học rộng biết nhiều mà!"



Tạ Ngũ Lang cười ha hả: "Ngày thường ta đã nghĩ mình khoác lác lắm rồi, không ngờ muội muội còn dám thổi phồng hơn ta nữa!"



Cố Cửu nghiêm túc đáp: "Ngươi nói là khoác lác, còn ta đây là nói thật."



Đáng tiếc, lời thật của nàng lúc này không ai tin, cả đám chỉ cười lớn cho qua.



Tạ Đại Lang ăn vội mấy miếng cơm, xong liền kéo Cố Cửu đứng dậy, định đi tìm cây sắn.



Bỗng Trương thị đập một cái lên lưng hắn: "Gì mà gấp gáp thế, ít nhất để cho Cửu Nương ăn xong bữa đã chứ! Cây sắn kia mọc ở đó cũng chẳng chạy đi đâu mà lo."



Rồi nàng quay sang Cố Cửu: "Ngươi cũng vậy, vừa nói vừa ăn, coi chừng cơm lạnh ngắt rồi."




Cố Cửu nuốt vội miếng cơm cuối cùng, đứng lên theo Tạ Đại Lang, nhưng không quên dặn dò Trương thị: "Đại tẩu, trưa nay nhớ nấu món hươu bào thịt nha, hầm lên có nước mà uống, nương cần phải tẩm bổ thêm cho khỏe, dinh dưỡng vào rồi, sức đề kháng sẽ tốt hơn."



Nàng ngẫm ngợi một lúc, rồi lén rút một cây sâm nhỏ từ trong giỏ ra, dúi vào tay Trương thị, thì thầm: "Đây là thuốc bổ cực tốt, khi hầm thịt thì bỏ vào một nửa thôi, lần sau hầm tiếp thì dùng nốt phần còn lại."



Đây là củ sâm 500 năm, dược tính mạnh, không thể dùng nhiều một lần, kẻo không chịu nổi dược khí mà sinh bệnh.



Trương thị phẩy tay đuổi nàng: "Biết rồi, đi đi, lo mà đi tìm cây sắn đi."



Cao thị đứng bên nghe mà lòng ấm áp.

Nha đầu này đâu phải thèm ăn, rõ ràng là muốn chăm lo cho sức khỏe của mình.

Tốt như thế này, bảo sao nàng lại không yêu thương cho được.



Tạ Đại Lang khoác vội thêm chiếc áo cũ, rồi chạy theo: "Ta cũng muốn đi, xem cây sắn trông thế nào."



Cố Cửu cùng Tạ Đại Lang, người cầm ô, người khoác vải dầu, hướng về phía mà hôm qua Trương đại nương chỉ.



Chưa đi bao xa, họ đã phát hiện trên mặt đất mọc một bụi cây thẳng đứng, lá cây xanh mướt, trông vô cùng đẹp mắt.

Dưới bụi cây, đất xốp như vừa bị động vật nào đó bới lên, một nửa củ sắn đã trồi ra khỏi mặt đất, còn có hai củ rơi lăn lóc bên ngoài.

Có lẽ hôm qua Trương đại nương cũng nhặt sắn ở đây.



Cố Cửu gật đầu, nói: "Chính nó, không sai, đây là cây sắn."



Tạ Đại Cát ngạc nhiên thốt lên: "Quả thật giống khoai lang đỏ, chỉ là vỏ ngoài khác thôi."



Tạ Đại Lang cúi người, rút cả bụi cây sắn lên.

Dưới gốc cây có đến hơn mười củ sắn kết dày đặc.



Nhìn thấy thứ này nhiều thế, Tạ Đại Lang không khỏi phấn khích.

Nếu loài cây này thật sự có thể trồng, thì đúng là chuyện tốt lớn! Mỗi năm sau khi giao nộp lương thuế, chẳng còn lại bao nhiêu cho cả nhà sinh sống.

Nếu thêm thiên tai hay nhân họa, thì cả nhà chỉ có thể thắt lưng buộc bụng mà cầm cự qua ngày.



Nếu có thứ này, chẳng phải về sau sẽ không lo đói bụng nữa sao? Lá cây cũng có thể ăn nữa kia mà.



Tạ Đại Lang càng nghĩ càng hứng khởi, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại: "Thật sự nấu chín rồi sẽ không còn độc sao?"



Cố Cửu đáp chắc nịch: "Thật đấy.

Đại ca không tin thì cứ mang vài củ về, nấu chín lên mà thử."



Tạ Đại Cát xen vào: "Đứa nhỏ ngốc này, sao lại thử như thế? Nếu là trong nhà, còn có thể cho gà ăn thử trước.

Một con gà chết thì cũng không sao, chứ người mà trúng độc thì biết làm sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui