Thời kỳ giáp hạt, một miếng ăn còn khó khăn, nhà ai cũng phải dè sẻn.
Nửa rổ trứng này chắc là cả nhà lão Trương phải tích cóp lâu ngày mới có.
Nếu cứ đưa đi, chỉ sợ lão Trương gia lại càng thêm khó khăn.
Trương thị nghĩ ngợi, rồi nói: “Cha, nhà các người cứ mang trứng về đi.
Giờ là lúc gian nan, ai cũng hiểu cho nhau.
Chờ chúng ta ổn định rồi, phú quý tức phụ sẽ làm món ngon để đãi Cửu Nương, thế là được.”
Không phải Trương thị thiên vị nhà mẹ đẻ, mà là so với Trương gia, Tạ gia ngày qua ngày vẫn tốt hơn nhiều.
Không cần thiết vì báo ân mà khiến gia đình lâm vào cảnh khó khăn lúc này.
Nghe người nhà Tạ gia nói thế, lão Trương không nài nữa, chỉ nói lời cảm tạ Cố Cửu rồi dẫn theo rổ trứng trở về.
Từ thị búng nhẹ vào trán Cố Cửu, cười nói: “Ngươi nha, đúng là một khúc gỗ mà.”
Cố Cửu im lặng: …
Ngày hôm qua nàng còn là phúc tinh, vậy mà sau một đêm đã bị gọi là khúc gỗ?
Cháo gạo lức với rau dại quả thực khó ăn, Cố Cửu nhớ đến thịt hươu hôm qua, liền nói: “Đại tẩu, trưa nay chúng ta lấy thịt hươu ra nấu đi, để lâu e là hỏng mất.”
Trương thị lườm nàng: “Ta đã ướp muối rồi, ngươi yên tâm, không hỏng được đâu.
Mới hôm qua ăn thịt, lại thèm nữa sao?”
Cố Cửu cười đáp: “Ăn thịt muối không tốt lắm.
Chi bằng chút nữa chúng ta vào rừng săn thêm, cả khu rừng này sợ gì không có thịt.
Đúng không, Tạ Trạm?”
Tạ Trạm nhìn nàng, nói: “Ta xem ngươi chỉ muốn vào rừng đào thảo dược, săn bắn chỉ là cái cớ thôi.”
Cố Cửu định cãi lại, nhưng nghe Tạ Trạm nhắc đến thảo dược, nàng chợt nhớ ra một chuyện.
“Đại ca, suýt quên! Hôm qua Trương gia đại nương trúng độc, nhưng đồ nàng ăn thực ra là một thứ tốt.
Trong rừng hẳn là còn nhiều, chúng ta đi tìm, biết đâu sẽ có thêm thứ no bụng trên đường.”
Tạ Đại Lang ngồi xổm trên đất, vừa ăn bánh ngô vừa húp cháo, ngạc nhiên nói: “Thứ đó chẳng phải có độc sao?”
Cố Cửu cười giải thích: “Đó gọi là cây sắn, đúng là có độc, nhưng nếu nấu chín thì độc sẽ hết.
Hương vị không khác gì khoai lang đỏ, ăn no mà còn là dược liệu.
Lá cây phơi khô rồi xay thành bột, có thể hòa nước uống hoặc nấu cùng cơm, rất tốt cho sức khỏe.”
“Lại còn dễ trồng, chỉ cần ném vào góc nào đó là nó sẽ tự sinh trưởng.
Chúng ta nên mang ít hạt giống theo, khi ổn định rồi trồng thêm.
Dù người không thích ăn, thì vẫn có thể dùng để nuôi gia súc.”
Tạ Trạm nhìn Cố Cửu đầy tò mò, không khỏi ngạc nhiên.
Nha đầu này sao mà biết nhiều thế?
Tạ Ngũ Lang ngây thơ hỏi: “Cửu Nương, ngươi sao cái gì cũng biết vậy?”
Cố Cửu chớp chớp mắt, đáp: "Trong sách ta đọc thấy đó mà."
Tạ Trạm hỏi tiếp: "Sách nào?"
Cố Cửu vò đầu, bịa luôn: "À...!*Quỳnh Nhai vật ngữ*."
Tạ Trạm nhìn nàng chăm chú, khó mà phân biệt được thật giả.
Thư sách thiên hạ nhiều như sao trên trời, hắn biết được chẳng thấm vào đâu, chưa từng nghe tên cuốn này cũng chẳng có nghĩa là người khác chưa từng đọc.
Trong lòng thầm cảm thán, chẳng ngờ hắn lại không bằng một tiểu nha đầu thông thái thế này.
Tạ Lục Lang thở dài, liếc Cố Cửu một cái.
Người với người sao lại khác nhau đến vậy? Cùng là đọc sách, sao hắn đọc bao nhiêu mà vẫn không hiểu gì, cứ như mình đã đọc nhầm sách giả.
Tạ Nhị Lang cười nói: "Cửu Nương à, so với ngươi, nhị ca cảm thấy mình đọc sách chỉ như nuôi chó ăn mất thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...