Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Tạ Đại Đồng lạnh lùng đáp: "Đại gia mắt còn sáng lắm, ai nấy đều thấy rõ.

Phấn hùng hoàng trên tay nó còn chưa lau sạch, không lẽ ngươi còn không chịu nhận tội?"
Nạo Oa dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, thấy không thể chối cãi được nữa, liền phát cuồng, chỉ tay vào Trương Phú Quý mà gào lên: "Ta đúng là muốn hắn chết! Ai bảo hắn đánh ta! Ta còn muốn giết chết lão già này, và cả mụ già thối nhà ngươi cùng đứa con hoang kia, cả nhà các ngươi đều phải chết hết!"



"Bang!" Một tiếng tát mạnh vang lên, Trương Phú Quý lại giáng thêm một cái tát trời giáng vào mặt Nạo Oa.



Đúng là thằng nhóc này quá hỗn láo, không đánh thật mạnh thì không xứng với những lời nó vừa thốt ra.



Lần này, Trương Dư thị không còn dám kêu la nữa, bà rùng mình ớn lạnh.

Dù Nạo Oa còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng bà biết rõ sự việc này nghiêm trọng đến mức nào.



Trương Dư thị liền "thịch" một tiếng, quỳ sụp xuống trước mặt Trương Phú Quý, nước mắt lưng tròng: "Phú Quý, ngũ thẩm cầu xin ngươi, hãy tha cho Nạo Oa.

Xin ngươi thương xót, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ..."




Lão Trương đầu cả người run rẩy, lòng dạ lạnh toát.

Chỉ nghĩ đến việc một đứa trẻ mới chín tuổi mà đã dám toan tính độc ác như vậy, muốn giết cả nhà chỉ vì một cái tát, ông đã thấy rùng mình.

Sau này khi nó lớn lên, ai trong tộc còn dám dạy dỗ nó nữa? Nếu một trưởng bối lỡ mắng nó một câu, có khi nào nó sẽ mang ý định giết cả nhà không?



Đứa trẻ này, không thể giữ lại được nữa.



Lão Trương đầu run rẩy giơ tay, đang định nói thì Trương Lão Thất, cha của Nạo Oa, lao tới dập đầu xuống đất, biết việc này đã vượt xa tầm kiểm soát: "Đại bá, đại bá, xin ngài tha cho Nạo Oa.

Nó sẽ không dám tái phạm nữa, sau này ta nhất định sẽ quản giáo nó thật nghiêm.

Nếu nó còn dám làm điều gì sai trái, hồn phách nó cũng không thoát khỏi tay ta!"



Trương Dư thị thấy Vương Thúy Bình, vợ của Trương Lão Thất, đứng đó ngây ra không làm gì, giận đến mức sôi máu.

Bà dùng hết sức véo mạnh vào đùi Vương Thúy Bình, rít lên: "Ngươi là đồ đầu gỗ, con ngươi sắp chết rồi, còn đứng đực ra đó làm gì!"




Vương Thúy Bình giật mình vì cơn đau, vội quỳ xuống dập đầu lia lịa: "Đại bá, cầu xin ngài, cầu xin ngài, tha cho Nạo Oa, tha cho Nạo Oa! Ta xin dập đầu cầu ngài..." Nói xong, nàng dập đầu "bang bang" xuống đất, tiếng vang chát chúa.



Những âm thanh khô khốc ấy khiến ai nấy đều cảm thấy khó chịu, như thể nàng đang dập đầu hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng vậy.



Tức phụ (vợ) của Trương Phú Quý, Lưu Thị, vội kéo Vương Thúy Bình đứng dậy: "Ngươi làm gì thế, chúng ta không tha cho nhà ngươi, ngươi còn muốn chết tại đây à?"



"Không...!không phải...!không có..." Vương Thúy Bình lí nhí trả lời.



Trương Dư thị lại nhào đến, ôm chặt lấy chân Lão Trương đầu, khóc lóc: "Đại bá, xin hãy tha cho Nạo Oa, nó vẫn là một đứa trẻ mà, chỉ là một đứa trẻ thôi mà..."



Lão Trương đầu đá văng Trương Dư thị ra, giọng đầy phẫn nộ: "Còn là đứa trẻ ư? Nó đã dám giết người, còn toan diệt cả nhà.

Đây vẫn là đứa trẻ sao? Trương gia ta không dám chứa chấp một đứa trẻ như vậy nữa."



Ông quay sang Tạ Đại Lang, ánh mắt đầy quyết đoán: "Đại Lang, Trương gia ta quyết định đuổi cả nhà này ra khỏi tộc."



Lão Trương đầu nói xong, quay sang hỏi ý kiến các trưởng bối trong tộc: "Các ngươi có ý kiến gì không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui