Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Cố Cửu không ngờ rằng lời cảnh báo của mình trước đó lại bị thằng nhóc này nhớ kỹ và làm ra chuyện tày đình như vậy.



“Ngươi nói dối!” Trương Dư thị kinh hoảng phản bác, mồ hôi lạnh túa ra trên trán: “Chắc chắn ngươi đang vu khống con ta.

Nạo Oa nhà ta chỉ là đứa trẻ, nó làm sao biết đốt hùng hoàng thành độc dược?”



Trong đám người có ai đó cười nhạo: “Ngày trước Cửu Nương đã nói rõ rồi, bảo phải cẩn thận đừng để đuốc gần hùng hoàng, vì hùng hoàng gặp nóng sẽ biến thành chất độc.”



“Nhà ta Nạo Oa còn nhỏ, nó chẳng hiểu gì đâu…” Trương Dư thị vẫn cố cãi.
Cố Cửu chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng Tạ Trạm vang lên trong đám người, trong trẻo mà sắc lạnh: "Kiểm tra tay nó đi.

Dù nó đã ném hùng hoàng phấn, thì lòng bàn tay nhất định vẫn còn dính một ít, trên mặt đất cũng sẽ có dấu vết."



Tạ Đại Lang lập tức túm lấy tay Nạo Oa, còn Tạ Đại Đồng nhanh chóng đưa cây đuốc tới gần để soi rõ.



Nạo Oa ra sức nắm chặt tay, không chịu mở ra.

Tạ Đại Lang định bẻ ngón tay hắn, Nạo Oa liền giãy giụa, vừa đá vừa chửi bới lung tung.



Nhưng sức lực của một đứa trẻ sao có thể so bì với người lớn? Trương Phú Quý, đệ của Trương thị, bước tới nắm chặt tay Nạo Oa, cứng rắn bẻ từng ngón tay hắn ra.


Quả nhiên, giữa các kẽ ngón tay vẫn còn sót lại phấn hùng hoàng màu vàng.



Tạ Đại Đồng lau mồ hôi lạnh trên trán, ấp úng: "Ta chỉ vừa chợp mắt một chút, không ngờ đã xảy ra chuyện lớn như vậy..."



Tạ Đại Lang trừng mắt liếc hắn, khiến Tạ Đại Đồng vội ngậm miệng.



Trương Phú Quý trong cơn phẫn nộ bừng bừng, nghĩ đến việc chỉ vì một cái tát mà đứa trẻ này định giết cả nhà hắn, lòng càng thêm sôi sục.

Bao nhiêu hận thù lại chỉ vì một cái tát mà hắn ôm hận đến mức này sao?



Chị em dâu nhà họ Trương đứng từ xa nhìn, Tôn thị không nhịn được mà thở dài: "Cứ tưởng nó chỉ bị chiều hư, ai ngờ còn nhỏ mà đã có tâm cơ đến vậy.

Đợi cho mọi người ngủ say mới dám ra tay.

Thế này lớn lên rồi còn đáng sợ đến đâu?"



Cao thị cũng cảm thán: "Đứa nhỏ này, từ gốc rễ đã hỏng mất rồi, dạy thế nào cũng không sửa được."



Trương thị mặt âm u đến mức như thể có thể vắt ra nước, hận không thể xông lên tát chết đứa cháu nghịch tử của mình.

Nghĩ lại mà rùng mình, nếu không có Cửu Nương phát hiện kịp thời, chẳng phải cả nhà nàng đều phải chịu khổ rồi sao? Ý nghĩ ấy làm lưng bà lạnh toát.




Dân làng xôn xao, ai nấy đều thấy lạnh gáy.

Chỉ vì bị đánh một cái tát mà một đứa trẻ mới chín tuổi đã ghi hận, thậm chí định lấy mạng người.

Ai cũng tự hỏi: "Đây còn là một đứa trẻ sao? Sao có thể tàn ác đến thế?"



Mọi người rì rầm bàn tán:



"Đúng là đứa trẻ ác độc.

Sau này lỡ ta làm gì đắc tội với nhà nó, chẳng phải nó cũng tìm cách giết ta sao? Đáng sợ thật!"



"Đây đâu phải đứa trẻ, là sói con thì đúng hơn.

Sói con nhìn nó chắc còn phải run cầm cập ấy chứ!"



(Sói con: Cái nồi này yêm không bưng!)



"Căn tính đã hỏng rồi, không sửa được nữa đâu."



"Thôn trưởng ơi, phải đuổi nó đi thôi! Chúng ta không dám sống chung với một kẻ ác độc như vậy."



"Đúng đấy, lúc nào cũng phải đề phòng một đứa trẻ có tâm địa nham hiểm thế này thì ai dám yên tâm ngủ ban đêm nữa?"



Nghe dân làng bàn tán, Trương Dư thị cuống quýt, gào lên: "Các ngươi nói bậy! Con ta, Nạo Oa, sao có thể làm ra loại chuyện này? Nó chỉ là một đứa trẻ, nó không biết gì hết! Chắc chắn các ngươi nhìn nhầm rồi! Đúng rồi, tối lửa tắt đèn, các ngươi chắc chắn đã nhìn nhầm, vu khống con ta!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui