Ba thiếu niên chia nhau làm việc, một người lo đào đất xung quanh củ sâm, hai người kia thì tỉ mỉ đập vỡ đất từng chút một.
Làm cẩn thận suốt nửa ngày, cuối cùng cũng nhẹ nhàng lấy được mấy củ sâm hoàn chỉnh ra ngoài.
Nghe Cố Cửu nói, mấy củ sâm này niên đại ngắn nhất cũng đã hơn hai trăm năm, Tạ Trạm run tay, suýt nữa làm rơi mất một củ.
Hắn thầm nghĩ, nha đầu này có vận may gì mà ghê gớm, tùy tiện một chút cũng vớ được thứ trân quý như vậy, đúng là không còn thiên lý!
Tạ Ngũ Lang ngơ ngác, không biết giá trị của nhân sâm, mở to đôi mắt mơ màng, chẳng hiểu mô tê gì.
Cố Cửu cất giọng: "Mấy củ nhân sâm này, nếu đem bán ra ngoài, giá trị có thể sánh bằng cả đời bổng lộc của một vị quan nhất phẩm.
Nhưng với niên đại lâu như thế này, chẳng ai lại đem đi bán bình thường, có rất nhiều người dù mang cả đống vàng bạc cũng chưa chắc mua được.
Chỉ cần khéo léo một chút, giá có thể đội lên đến trời."
Tạ Trạm liếc mắt nhìn Cố Cửu, trong ánh mắt đầy ý tứ thăm dò, càng không đoán ra được lai lịch của nàng.
Tạ Ngũ Lang trượt chân một cái, lắp bắp hỏi: "Thật...!thật vậy sao?"
Cố Cửu đáp lại hắn bằng một ánh mắt chắc chắn.
Tạ Trạm nghiêm mặt, dặn dò Tạ Ngũ Lang: "Chuyện này không được tiết lộ ra ngoài, không được đi đâu khoe khoang bừa bãi!"
Thời thế loạn lạc, có người vì một cái bánh bao mà giết nhau, huống hồ là khối tài sản khổng lồ thế này, không biết sẽ khiến bao nhiêu kẻ dòm ngó.
Tuy rằng người trong thôn Cây Hòe phần lớn đều thuần phác, nhưng lòng người khó lường, không thể dùng tính người mà đem ra đánh cược được.
Tạ Ngũ Lang nuốt khan, gật đầu lia lịa, "Biết rồi, ta đâu có ngốc."
Cố Cửu thấy hắn không dặn dò gì Lục A Ngưu, trong lòng có chút lạ lùng.
Những củ nhân sâm đã được làm sạch đất, Cố Cửu đưa cho Lục A Ngưu một củ hai trăm năm, vì cả đoàn cùng ra ngoài, ai gặp thì đều có phần.
Lục A Ngưu giật mình, "Cho ta ư?"
Hắn vội vã xua tay, "Không, không không, ta không cần, đây là Cửu Nương phát hiện, ta chỉ giúp một chút việc lột đất thôi."
Cố Cửu nói: "Nhân sâm trăm năm rất khó tìm, dù không đem bán, giữ lại cho mình dùng cũng sẽ rất hữu ích."
Tạ Trạm thêm lời: "Cầm đi, đợi khi tìm được nơi an cư, ngươi với Lục thúc còn phải mua nhà cửa, chỗ tiêu tiền còn nhiều lắm."
Lục A Ngưu nghĩ ngợi một lát rồi mới chịu nhận, nói: "Vậy phiền Cửu Nương giữ giúp ta, ta không biết cách bảo quản, sợ làm hỏng mất."
Cố Cửu gật đầu đồng ý, xếp tất cả nhân sâm vào sọt.
Tạ Trạm lo lắng, rút thêm vài cây rau dại phủ lên trên để che giấu.
Có mấy thứ quý giá này, những thứ khác chẳng còn mùi vị gì nữa.
Trời cũng đã về chiều, cả nhóm quyết định trở về.
Tạ Ngũ Lang vác trên vai cái xẻng, treo thêm hai con rắn, Lục A Ngưu cõng một thanh côn sắt, phía trước treo bốn con gà rừng, phía sau là năm con thỏ hoang.
Tạ Trạm thì cõng Cố Cửu, vì thấy chân nàng bị ma sát, lo lắng nàng đi không nổi.
Hai người chậm rãi tụt lại phía sau, Tạ Trạm khẽ hỏi: "Cố Cửu, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Hả?" Cố Cửu vừa hiểu ra, hóa ra Tạ Trạm cố tình chờ nàng ở đây, không trách chủ động đòi cõng nàng.
"Ta là ai ư? Chỉ là một cô nhi không cha không mẹ thôi!"
Tạ Trạm biết nàng đang giả ngơ, hỏi cũng không ra điều gì, hừ một tiếng rồi im lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...