Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Tạ Trạm trong mắt thoáng hiện lên tia lạnh lẽo.

Bọn chúng dù có không ghi hận, hắn cũng chẳng để cho chúng sống yên ổn lâu.

Ngày trước, ở ngoài kia có pháp luật đè nặng, hắn không có cách xử lý bọn chúng.

Nhưng giờ, ở giữa rừng sâu hoang dã này, nơi đầy rắn độc và thú dữ, chết vài mạng người cũng là chuyện bình thường thôi.



Lúc này, Cố Cửu và Cao thị đã đỡ Phó Dung Nương trở về lều.

Dưới ánh đèn dầu, Cố Cửu kiểm tra thân thể cho Phó Dung Nương.



Nàng vén tay áo Phó Dung Nương lên, nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên cánh tay, vết cũ có, vết mới có.

Những vết thương cũ đã mờ, nhưng vết mới thì vừa đóng vảy, hiển nhiên là mới bị hành hạ gần đây.



Phó Dung Nương lập tức rút tay về, kéo tay áo che lại, ánh mắt lảng tránh.



Cao thị an ủi: "Ngươi đừng sợ, đây là Cửu Nương nhà chúng ta, nàng biết chút y thuật, để nàng xem cho ngươi."




Phó Dung Nương lắc đầu: "Không cần đâu, vết thương đã kết vảy rồi, qua mấy ngày sẽ khỏi thôi."



Cao thị nhìn mà không khỏi xót xa: "Ai đã đánh ngươi thế này? Sao có thể nỡ ra tay tàn nhẫn như vậy?"



Phó Dung Nương bình thản đáp: "Là nam nhân ta.

Hắn muốn ta sinh con cho hắn, nhưng ta sao có thể sinh ra con của súc sinh? Đều bị ta làm mất đi, vì thế hắn liền đánh ta."



Cao thị tuy thấy thương cảm cho đứa trẻ vô tội, nhưng bà không thể áp đặt quan điểm của mình lên người khác.

Bà nhẹ nhàng xoa khuôn mặt gầy guộc của Phó Dung Nương, hỏi: "Tội nghiệp đứa nhỏ, chịu khổ quá.

Tổ phụ ngươi sao rồi? Sao ngươi tới thôn Đại Hồ mà không đến tìm ta? Hai thôn chúng ta gần nhau thế này, nếu ngươi tới sớm, ta nhất định sẽ không để ngươi chịu khổ như vậy."



Nghe đến tổ phụ, nước mắt Phó Dung Nương không kìm được, trào ra: "Tổ phụ...!Tổ phụ ta..."



Nàng liếc nhìn Cố Cửu, đôi mắt tò mò tròn xoe đang chăm chú theo dõi, rồi nuốt lời định nói xuống, đáp khẽ: "Tổ phụ ta mất vì bệnh nặng.

Trước khi qua đời, ông dặn dò ta không được làm phiền Cao bá mẫu.

Nếu không phải lần này thật sự không còn đường sống, ta cũng sẽ không dám nhận bà."




Cao thị trong mắt thoáng hiện chút phức tạp, thở dài một tiếng: "Tổ phụ ngươi quả là quá cẩn thận.

Thôi, chuyện cũ qua rồi, hảo hài tử, từ hôm nay ngươi cứ ở lại với chúng ta.

Tổ phụ ngươi là ân nhân của Tạ gia, chúng ta sẽ không để ngươi phải đói khát."



Phó Dung Nương lập tức quỳ xuống đất, dập đầu: "Cảm ơn Cao bá mẫu, cảm ơn Cao bá mẫu!"



Cao thị vội vàng bảo Cố Cửu đỡ Phó Dung Nương dậy.



Cố Cửu chợt nhớ lại lời Từ thị từng nói, rằng năm đó Cao thị sinh Tạ Trạm và Tạ Ngũ Lang gặp khó sinh, Tạ Trạm khi ra đời sức khỏe rất yếu, đã phải ở nhà một vị thần y ở Kính Châu thành dưỡng bệnh một thời gian dài mới khỏi.



Liệu có phải vị thần y đó chính là tổ phụ của Phó Dung Nương?
Nếu đúng như vậy thì việc này có phần kỳ lạ.

Một đại phu cả đời cứu rất nhiều người, không thể nào nhớ rõ từng bệnh nhân.

Vậy tại sao trước lúc lâm chung, ông lại cố ý dặn dò cháu gái không được quấy rầy Cao thị? Phải chăng mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn thuần là thầy thuốc và bệnh nhân?



Những nghi vấn này chỉ thoáng qua trong đầu Cố Cửu, nàng cũng không có ý định đi sâu vào tìm hiểu.

Ý niệm vừa hiện lên liền nhanh chóng tan biến.



Khi đó, vẫn còn chút thời gian trước lúc bình minh.

Cao thị bảo Trương thị dọn dẹp, chuẩn bị một chỗ để Phó Dung Nương nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui