Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Tạ Tam Lang chỉ nhìn qua đã hiểu, dứt khoát đáp: "Được, cái này không khó, ta làm được."



Cố Cửu lại nói: "Tam ca biết đan sọt không? Ta muốn một cái sọt, trong rừng có nhiều thảo dược lắm, mà ta đào được cũng không có chỗ để."



Tạ Đại Cát ngồi học nhưng tâm trí đã sớm bay đi đâu, vừa nghe Cố Cửu nói đến lợn rừng và bàn chải đánh răng thì đã muốn chen vào.

Đến lúc này, hắn không nhịn nổi nữa, kiêu ngạo khoe: "Tam thúc đan sọt rất giỏi! Nhà ta từ cái sọt, cái sàng, đến rổ rá đều do tam thúc làm cả.

Người ở trấn trên còn cố ý tìm đến nhà ta mua nữa cơ!"



Tạ Nhị Lang liền dùng cây gậy nhỏ đập lên cổ tay hắn, quát: "Xem ngươi kìa, giỏi thì giải được bài này rồi hãy nói! Học không chuyên tâm, chỉ biết xen mồm là nhanh."



Tạ Đại Cát bĩu môi: "Bài này khó như thế, nhị thúc rõ ràng là muốn làm khó người ta, loại bài này căn bản là không giải nổi."



Cố Cửu tò mò đi xem, thấy trên bài toán viết: Có một số vật, chia ba dư hai, chia năm dư ba, chia bảy dư hai.

Hỏi vật đó là bao nhiêu?




Cố Cửu hỏi Tạ Đại Cát: "Ngươi không biết à? Đơn giản mà."



Tạ Đại Cát trợn tròn mắt, không thể tin được hỏi: "Đơn giản sao? Ngươi giải được à?"



"Được chứ, chẳng phải là 23 sao?"
Tạ Nhị Lang cũng rất ngạc nhiên, chỉ nhìn thoáng qua một cái mà ngươi đã tính ra rồi!

"Sao ngươi tính được mà nhanh thế?"



"Cha, cha, tiểu cô cô tính đúng chưa?" Tạ Nhị Khánh sốt ruột hỏi.



Tạ Nhị Lang không kịp để ý đến hắn, liền quay lại hỏi Cố Cửu: "Ngươi tính sao mà ra được?"



Cố Cửu nghĩ ngợi một lát, biết rằng loại bài này có nhiều cách giải, nhưng thấy Tạ Đại Cát có vẻ không quá thông minh, nàng liền dùng cách đơn giản nhất để giảng cho hắn.



"Ba chia ba dư hai, chúng ta trước lấy bội số của ba rồi cộng thêm hai, liệt kê ra..."



Nàng vừa nói vừa viết trên mặt đất: "5, 8, 11..."




"Năm chia năm dư ba, lại liệt kê bội số của năm rồi cộng ba vào, bảy chia bảy dư hai cũng vậy...!Ngươi nhìn thử, tìm số trùng nhau trong ba dãy số này là ra."



Đừng nói Tạ Đại Cát, ngay cả Tạ Tam, đứa trẻ mới bảy tuổi, cũng đã hiểu ra: "Là 23."



Tạ Nhị Lang xoa đầu đứa nhỏ nhà mình, cười tủm tỉm khen ngợi, rồi nghiêm mặt dạy dỗ Tạ Đại Cát: "Tiểu cô cô của ngươi cũng cỡ tuổi ngươi thôi, nhìn một cái đã tính ra.

Còn ngươi suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, đầu óc ngươi để quên ở đâu rồi?"



Tạ Đại Cát thừa nhận rất thành thật, còn gật gật đầu: "Ta từ nhỏ đầu óc không được lanh lợi, ta đã nói muốn luyện võ, nhưng các ngươi cứ bắt ta đọc sách.

Đọc thì cũng được, nhưng lại còn phải học tính toán.

Ta đâu phải thầy coi sổ sách, ta chỉ muốn làm đại tướng quân cơ!"



Tạ Nhị Lang cười khẩy: "Ngươi tưởng làm đại tướng quân dễ lắm sao? Ngay cả số còn không biết, sau này dẫn binh liệu ngươi có tính nổi không? Đến lúc bị người ta tham ô quân lương cũng không biết mà kêu."



Tạ Đại Cát gãi đầu, ngây ngô đáp: "Cũng phải nhỉ, thôi ta lại học tiếp."



Tạ Nhị Lang lườm hắn một cái.



Tạ Đại Cát cười nịnh, quay sang Cố Cửu: "Tiểu cô cô, ngươi có thể dạy ta tính toán không? Nhị thúc cứ hay mắng, miệng độc như rắn, ta không thích học với nhị thúc."



Tạ Nhị Lang giơ cây gậy nhỏ lên, dọa sẽ đánh, Tạ Đại Cát liền vội vàng trốn ra sau lưng Cố Cửu, không còn chút dáng dấp của người muốn làm đại tướng quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui