Thực ra, lúc đầu khi Cố Cửu nói muốn làm con dâu nuôi từ bé của nhà Tạ, đó chỉ là lời nói đùa.
Khi mới đến thế giới này, nàng còn chưa thật sự cảm nhận rõ ràng, cứ như thể đang đóng một vai diễn trong một vở kịch, hoặc đang ở trong một giấc mơ hay một trò chơi.
Vì vậy, nàng không nghiêm túc sống như hiện tại.
Nhưng sau vài ngày, Cố Cửu dần nhận ra rằng đây không phải là một trò chơi, và những người nàng gặp không phải là những nhân vật hư cấu, mà là những con người thực sự, sống trong một thế giới chân thật.
Mọi chuyện xung quanh nàng đều thực sự diễn ra, không còn là ảo mộng nữa.
Vì vậy, nàng bắt đầu thay đổi, không còn buông thả như trước.
Nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cao thị thấy nàng do dự, liền trêu: “Không được đổi ý đâu nhé.
Lời này là do ngươi nói trước, người không giữ chữ tín thì không thể đứng vững trong thiên hạ.
Ngươi phải giữ lời đó.”
Cố Cửu lúng túng vò đầu, ngượng nghịu liếc nhìn Tạ Trạm, rồi đáp: “Ta nghĩ...!Tạ Trạm là người rất thích hợp.”
Cao thị bật cười: “Lão tứ làm chủ thì nương chẳng có vấn đề gì.
Chỉ cần lão tứ đồng ý, ngươi sẽ trở thành con dâu nuôi từ bé của hắn.”
Tạ Trạm ho khan liên hồi, thấy Cố Cửu cứ nhìn mình chằm chằm, tai hắn liền đỏ ửng.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, trừng mắt nhìn nàng, nói lớn: “Rụt rè chút đi, tiểu cô nương gia!”
Sau đó, hắn xoay người lại, trừng đám trẻ đang cười trộm, nghiêm giọng quát: “Tất cả các ngươi, mỗi đứa viết lại hai mươi lần những chữ hôm nay học, viết không xong thì không được ăn cơm!”
Nói xong, Tạ Trạm liền chạy nhanh như bay, bỏ lại phía sau tiếng rên rỉ của đám trẻ.
Tạ Tam Lang, đang ngồi đan giày rơm bên cạnh, nhìn Cố Cửu cười nhẹ rồi nói: “Lão tứ nhà ta da mặt mỏng lắm, Cửu Nương đừng để ý.
Chờ khi hai người ở chung lâu hơn, lão tứ chắc chắn sẽ nhận ra cái tốt của ngươi.”
Nói xong, Tạ Tam Lang vẫy tay gọi Cố Cửu: “Lại đây thử giày đi.
Tam ca không biết ngươi mang giày cỡ bao nhiêu, không biết có vừa chân không nữa.”
Cố Cửu ngạc nhiên, mày nhướn cao, lập tức quên bẵng chuyện con dâu nuôi từ bé: “Huynh đan giày cho ta sao?”
Nàng từ trước đã thấy Tạ Tam Lang đang cắt cỏ, tay thoăn thoắt bện thành thứ gì đó, nhưng không ngờ đó lại là giày rơm cho nàng.
Tạ Tam Lang gật đầu, nói: “Giày rơm đi không thoải mái lắm, nhưng tạm thời ngươi chịu khó mang, chờ ra khỏi cánh rừng, ta sẽ mua giày vải cho ngươi.”
Cao thị giơ đôi giày đang đan dở trên tay, nói: “Không cần chờ ra khỏi rừng, giày này chỉ vài ngày nữa là ta làm xong rồi.”
Cố Cửu càng thêm ngạc nhiên, thì ra đôi giày Cao thị đang làm cũng là cho nàng.
Một luồng ấm áp trào dâng trong lòng, khiến mắt nàng bỗng nhiên cay xè.
Kiếp trước, nàng không có huynh đệ tỷ muội, cha mẹ lại bận rộn công tác, ít khi có thời gian bên nàng, nên nàng chưa từng được cảm nhận sự ấm áp từ gia đình.
Nhưng giờ đây, Tạ gia, những người không hề có quan hệ máu mủ, lại dành cho nàng tình cảm ấm áp như vậy.
Nàng đang ở một thế giới xa lạ, nhưng lại cảm nhận được tình yêu thương của huynh trưởng, của mẫu thân.
Cao thị thấy vậy, liền vội vàng buông giày xuống, bước tới ôm chặt nàng: “Ai u, đứa nhỏ ngốc, sao lại khóc thế này? Đừng khóc, đừng khóc.
Nhà chúng ta không có nữ nhi, từ khi có ngươi, ai cũng thương ngươi, đối xử tốt với ngươi là phải rồi.
Nếu ngươi không cần chúng ta thì sao đây? Nương làm vậy là vì muốn giữ ngươi lại, nhưng ngươi không được khóc đâu.
Đôi mắt của Cửu Nương đẹp lắm, khóc sưng lên thì thành mèo hoa xấu lắm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...