Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Tạ Trạm quay đầu lại, thấy bộ dạng ngơ ngác của nàng, liền xoa nhẹ đỉnh đầu Cố Cửu, cười hỏi: “Còn ngươi? Chí hướng của ngươi là gì? Tương lai ngươi muốn làm gì?”



Cố Cửu mỉm cười, ánh mắt sáng lên: “Ta à, chí hướng của ta rất đơn giản thôi.

Nếu ta không ngừng học y thuật, tương lai sẽ biên soạn những gì ta đã học thành sách, để những người yêu thích y thuật mà không có điều kiện học hành cũng có nơi tiếp thu tri thức.”



Cao thị nghe xong, không nhịn được cười, vừa đâm kim vào giày vừa trêu: “Vậy chẳng phải là ngươi dạy hết cho người khác, tự khiến mình không còn đường kiếm cơm à?”



Cố Cửu lắc đầu, đáp lại: “Y thuật phát triển chậm không phải vì mọi người không đủ thông minh để học, mà là vì ai cũng giữ khư khư cái ‘bí phương’ của riêng mình.

Phàm là có được phương thuốc bí truyền, họ thường chỉ giữ lại cho hậu thế của chính mình.

Nhưng không phải gia tộc nào cũng có thể duy trì mãi.

Có những gia đình, vì chiến loạn, hay bất ngờ xảy ra tai họa, thậm chí không sinh được con nối dõi, mà phương thuốc tổ truyền liền bị thất truyền.”



Nàng dừng lại một chút rồi tiếp: “Nếu cứ như vậy, những y thuật quý báu sẽ dần bị chôn vùi, y thuật sẽ càng ngày càng yếu đi.


Ta muốn mở ra một khởi đầu mới, để những y thuật tốt có thể truyền lại cho đời sau, không ngừng được nâng cao, khiến những căn bệnh vốn không thể chữa khỏi cũng có thể được điều trị tốt hơn.”



Những lời của Cố Cửu thao thao bất tuyệt khiến mọi người xung quanh ngẩn ngơ.

Không ai ngờ rằng một tiểu cô nương bé nhỏ lại có lòng dạ và tầm nhìn xa rộng đến vậy.



Tạ Trạm có chút ngạc nhiên, nhìn Cố Cửu bằng ánh mắt khác lạ.

Hóa ra dưới vẻ ngoài hi hi ha ha kia, nàng lại ẩn giấu một chiều sâu không ai hay biết.

Loại hiểu biết sâu sắc này, không phải là thứ sinh ra từ kinh nghiệm sống, mà là từ kho tri thức rộng lớn và tầm nhìn xa của nàng.
Cố Cửu có thật là đã đọc rất nhiều sách để có tầm nhìn rộng lớn như vậy không? Nàng lớn lên trong một gia đình thế nào mà có được sự hiểu biết sâu sắc và lòng dạ rộng rãi đến thế?



Sau một thoáng sững sờ, Tạ Trạm dần lấy lại bình tĩnh, nhoẻn miệng cười, chân thành nói: “Được, tứ ca sẽ giúp ngươi, giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.”



Tạ Lục Lang lại càng thêm chán nản.

Người khác ai cũng sống rất rõ ràng và có mục tiêu, ngay cả Cửu Nương nhỏ bé này cũng đã xác định được phương hướng phấn đấu.


Còn hắn, vẫn cứ mơ màng chẳng biết mình sẽ đi về đâu.



Cao thị cắn đứt sợi chỉ, vui vẻ xoa mặt Cố Cửu, khen ngợi: “Cửu Nương nhà chúng ta thật lợi hại, vừa thông minh, vừa khéo léo, lại còn xinh đẹp nữa.

Nương luyến tiếc không nỡ gả ngươi đi mất.

Tiểu nương tử tốt như vậy, nhất định phải giữ lại trong nhà chúng ta thôi…”



Cố Cửu tròn xoe mắt nhìn Cao thị, ngập ngừng hỏi: “Cho nên...!rồi sao nữa?”



Tạ Trạm quay mặt đi không nỡ nhìn, tay đưa lên che miệng ho nhẹ để giấu nụ cười.



Cao thị cười tươi, đáp: “Đương nhiên là nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Cửu Nương, ngươi nói thử xem, ngươi đã để mắt đến ai trong nhà này chưa? Dù là Ngũ Lang, Lục Lang, hay Đại Cát, Nhị Khánh cũng được, chỉ cần ngươi ưng ý, nương sẽ lập tức định hôn sự cho ngươi.”



Cố Cửu chớp mắt, đáp ngay: “Nương, ta không muốn làm nước phù sa.”



Cao thị: …



Đúng là đem một tiểu nương tử thơm tho, trắng nõn như vậy so sánh với nước phù sa thì thật là không phù hợp.

Nhưng liệu đó có phải điều quan trọng nhất lúc này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui