Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương




Sau khi đám người tản đi, Cố Cửu cười nói: “Tạ Trạm quả thật được lòng người quá nhỉ!”



Tôn thị hớn hở tiếp lời, “Đúng đó, trước đây khi Tứ Lang còn học ở huyện, trước cổng huyện học thường có những tiểu thư nhà giàu...”



Tạ Trạm ở phía xa khẽ “khụ khụ” hai tiếng, Tôn thị liền ngừng lại, chỉ cười và ném cho Cố Cửu một cái nhìn đầy ý tứ, không nói tiếp nữa.



Rồi nàng ghé tai Cố Cửu thì thầm: “Tứ Lang nhà ta thẹn thùng đó.”



Cao thị bên cạnh bật cười, quát nhẹ: “Ngươi cứ nói linh tinh, lắm lời quá!”



Lúc này, Trương Dư thị cũng miễn cưỡng bảo con dâu nàng mang tới hai cọng hành dại để cảm tạ.

Nạo Oa nương cúi gằm đầu, ngượng ngùng đưa qua hai cọng hành, miệng lí nhí nói gì đó không rõ.



Tôn thị thấy thế liền bĩu môi, mỉa mai: “Ngươi mang về đi thôi, món quý giá thế này nhà ta đâu dám hưởng, giữ lại mà ăn đi!”




Hừ, khắp cánh rừng đều là hành dại, chỉ cần giơ tay một cái là nắm được cả đống, còn bày đặt mang đến nhà người ta hai cọng làm gì!



Tôn thị không thèm nhận, Từ thị liếc nàng một cái rồi vui vẻ cầm lấy, cười nói: “Cảm ơn ngươi, đã làm ngươi phải đi một chuyến.

Hành này tươi ngon quá, lát nữa cắt nhỏ trộn với dưa muối, cũng thành món ngon.”



Nạo Oa nương thở phào nhẹ nhõm, nhìn Từ thị một cái rồi vội vàng quay người chạy đi.



Tôn thị không đồng tình, càu nhàu: “Nhị tẩu, sao lại khách sáo với nhà đó làm gì, đáng lẽ phải vứt thẳng đi cho rồi, nhà ta đâu dễ tính thế.”



Từ thị lắc đầu, chạm nhẹ vào trán Tôn thị, trách yêu: “Ngươi à! Nhà người ta bà bà làm chủ, con dâu chẳng thể tự quyết được.

Nạo Oa nương cũng chẳng dễ dàng gì, sao phải khó xử nàng?”



Cao thị ở bên cạnh góp lời: “Người lớn rồi mà chưa khôn ra chút nào, nên học hỏi nhị tẩu ngươi nhiều hơn.”



Bà vẫy tay gọi Cố Cửu lại gần, răn dạy cả Cố Cửu lẫn Tôn thị: “Trên đời này có đủ loại người.


Những kẻ to tiếng, chửi đổng thì dễ đối phó nhất.

Ngược lại, những người âm thầm chẳng nói chẳng rằng mới là đáng lo, vì trong lòng họ nghĩ gì ngươi không biết, có khi còn ghi hận.

Họ có thể trả thù lúc nào không hay, nên nếu có thể không đắc tội thì tốt nhất là tránh đắc tội.”
Cố Cửu trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy lời Cao thị quả thực rất có lý.

Những kẻ hay kêu ca, quát tháo thường tìm được cách phát tiết cảm xúc, bất mãn thì trút ra ngay.

Còn những người kín đáo, không giỏi biểu đạt, lại hay giữ mọi thứ tiêu cực trong lòng, lâu dần sẽ sinh ra vấn đề về tâm lý.



Tôn thị dù không hiểu hết, nhưng cũng không dám cãi lại bà mẫu, chỉ ngoan ngoãn đồng tình.



Trong thôn Cây Hòe, không khí nhộn nhịp hẳn lên khi mọi người hăng hái bào chế thiên ma.

Người thì rửa sạch, người hấp, người thái mỏng rồi đem phơi dưới nắng, ai nấy bận rộn nhưng đầy vui vẻ.



Sau bữa cơm, Cố Cửu có chút rảnh rỗi, liền nghĩ tới lời nhắc nhở về mạn đà la của hệ thống.

Lúc trước vì quá phấn khởi với thiên ma mà nàng đã quên mất những loại thảo dược khác.



Mạn đà la là một trong những nguyên liệu chính để chế ra ma phí tán, một loại thuốc gây mê vô cùng quan trọng ở thời đại này khi chưa có các loại thuốc gây mê hiện đại.

Nếu đã gặp được mạn đà la, Cố Cửu quyết tâm phải đào vài cây mới thỏa lòng.



Nàng liền bảo Tạ Trạm và Tạ Ngũ Lang cùng mình đi tìm mạn đà la.

Dựa vào vị trí mà hệ thống cung cấp, trước tiên họ tìm thấy vài cây thạch hộc.

Cây này mọc trên đống gỗ mục, nở ra những đóa hoa tím trắng xinh đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui