“Nương có phải từng trải qua sản nạn khó khăn, mất nhiều máu không? Điều này dẫn đến huyết hư, mà huyết hư kéo theo khí hư, khí không đủ thì lâu ngày không sinh được huyết mới.
Thêm vào đó, tỳ vị suy yếu, bệnh tích tụ dần dần qua năm tháng, thành ra bệnh ngày càng nặng.”
Từ thị đứng bên cạnh không giấu nổi sự ngạc nhiên: “Thật là thần kỳ! Nương sinh lão tứ và lão ngũ đều khó sinh, sinh lão tứ thì yếu ớt, phải ở lại Thái Khang Đường dưới Kính Châu hai tháng mới ôm về nhà.
Khi sinh tiểu lục cũng không thuận lợi.
Dù rằng cả hai lần đều không làm tổn hại lớn đến sức khỏe, nhưng từ đó nương yếu đi hẳn.”
“Mấy năm trước, chúng ta đã không ít lần bốc thuốc ở các đại phu trên trấn, nhưng bệnh của nương vẫn không đỡ nhiều.
Cửu Nương, con có cách nào chữa không? Bệnh của nương mấy năm nay đã trở thành nỗi lo của cả nhà.
Nương không khỏe mạnh, chúng ta cũng luôn canh cánh trong lòng.”
Cố Cửu suy nghĩ một lát.
Bệnh của Cao thị không khó trị, nhưng khó ở chỗ thời điểm này không dễ tìm được dược liệu.
Đáng tiếc chứng khí huyết hư không thể chỉ dùng châm cứu, nếu không, nàng có thể giảm bớt phần nào bệnh tình ngay lập tức.
Cố Cửu an ủi hai người: “Có thể trị được.
Đợi ra khỏi rừng già tử, ta sẽ viết một phương thuốc.
Chúng ta tìm một hiệu thuốc để bốc thuốc, uống khoảng nửa tháng sẽ thấy cải thiện.
Sau đó chỉ cần chú ý dinh dưỡng và nghỉ ngơi, từ từ điều dưỡng thì sẽ khỏe hẳn thôi.”
Cao thị và Từ thị đều thấy Cố Cửu lúc này trông rất nghiêm túc, khác hẳn vẻ tinh quái thường ngày.
Nhìn nàng có vẻ đáng tin, khiến người khác cảm thấy yên tâm một cách khó giải thích.
Đúng lúc đó, giọng máy móc của hệ thống lại vang lên trong đầu Cố Cửu: “Ký chủ, ngươi bắt mạch vẫn chưa đủ cẩn thận.
Còn có vấn đề ngươi chưa phát hiện ra.”
Cố Cửu khẽ sững người, hệ thống có chức năng quét, chắc chắn không nhầm lẫn.
Nàng đưa tay ra, ba ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Cao thị.
Cao thị và Từ thị đều ngạc nhiên, Cao thị hỏi: "Sao vậy? Có gì không ổn sao?"
Từ thị cũng lo lắng, nhìn nàng đầy chờ đợi.
Cố Cửu lắc đầu, nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận mạch đập của Cao thị.
Lúc mạnh, lúc yếu, như có như không, quả là hư mạch.
Nhưng không đúng...!Nàng nhẹ nhàng ấn sâu thêm một chút, phát hiện mạch tượng nhỏ yếu, không đều đặn, khi nhanh khi chậm, lúc nặng lúc nhẹ, rõ ràng không bình thường.
Cố Cửu thu tay lại, trong lòng thầm giao tiếp với hệ thống: "Hư mạch mà lại có dấu hiệu trầm sáp, có phải khí huyết ứ trệ không?"
Hệ thống đáp: "Đúng vậy."
"Nga, thì ra là do khí huyết ứ đọng dẫn đến u xơ tử cung!"
Trong y học cổ truyền không có khái niệm "u xơ tử cung", nhưng khí huyết ứ trệ chính là nguyên nhân dẫn đến nó.
Cố Cửu hiểu rõ: "Bệnh u xơ tử cung là do can khí không thông mà ra.
Gan chủ quản sự lưu thông, nếu can khí bế tắc, khí huyết cũng không lưu thông được, lâu ngày sinh ra huyết trệ.
Huyết không thông, sinh bệnh tích tụ.
Nhưng đây không phải là do hư khí huyết.
Vì thế muốn chữa tận gốc, trước tiên phải khai thông can khí."
Hệ thống lạnh lùng xác nhận: "Đúng vậy."
Được hệ thống tán đồng, Cố Cửu đã nghĩ ra phương pháp điều trị, từ thuốc men đến cách chữa trị đều đã rõ ràng trong đầu.
Nhưng lúc này nàng không có đủ điều kiện để thực hiện, phải đợi ra khỏi đây mới có thể bắt đầu chữa trị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...