Không được, phải nhanh chóng tìm cái gì để ăn.
Đi ra khỏi tiểu viện, bên ngoài là một con hẻm nhỏ yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả một con chó cũng không thấy.
Dựa vào tường, Cố Cửu tùy ý chọn một hướng mà đi.
Đi được một đoạn, cơn chóng mặt vì tuột huyết áp lại ập đến, nàng đành cuộn người lại, ngồi dựa vào ven tường nghỉ ngơi.
“Ngươi làm sao vậy?” Một giọng nói trong trẻo, trầm sâu vang lên bất ngờ.
Cố Cửu ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó không xa là một thiếu niên, mặc áo dài trắng đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ, dáng người thanh tú, gương mặt như được tạc từ ngọc.
Trong bóng râm đổ xuống từ bức tường phía sau, hắn tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ.
Hảo một thần tiên tiểu ca ca!
Trong cái thời đại mà phần lớn ai nấy đều xanh xao, gầy yếu, người này quả thực là một tia sáng giữa màn đêm.
Thiếu niên khẽ ho hai tiếng, Cố Cửu mới giật mình tỉnh lại.
Nàng mím môi, lập tức chuyển sang bộ dạng đáng thương, giọng nói yếu ớt đầy tội nghiệp: “Ta đói quá, không thể đi nổi nữa.”
Thiếu niên nhìn nàng một lúc, gật đầu: “Ngươi đi theo ta, ta sẽ tìm cái gì cho ngươi ăn.”
Rồi lại hỏi: “Ngươi còn đi nổi không?”
Cố Cửu ừ một tiếng.
Vị thần tiên này coi nàng là một tiểu khất cái ư? Trên người nàng lúc này vẫn mặc bộ quần áo do nhũ mẫu trộm từ một nhà nông hộ, mảnh vá chồng chất mảnh vá, người thì đã lâu không tắm rửa, bẩn thỉu nhếch nhác, nhưng nàng đâu phải là khất cái thật sự.
Đi theo thiếu niên một đoạn ngắn, cả hai đến trước cửa một căn nhà trong con hẻm.
Cánh cửa nhà này rộng rãi, không giống nhà của người nghèo.
Trước cửa treo đèn lồng trắng và phủ bạch trướng, dường như nơi này vừa có tang sự.
Thiếu niên nhìn Cố Cửu rồi nói: "Ngươi ở đây chờ, ta sẽ bảo người mang đồ ăn ra cho ngươi."
Cố Cửu đứng ngoài cửa đợi một lát, quả nhiên có một lão phụ tóc đã hoa râm bước ra, đưa cho nàng một cái bánh màn thầu trắng, nói: "Ăn đi."
Lão phụ không vội trở vào ngay mà nhìn nàng vài lần, rồi hỏi: "Tiểu cô nương bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi là từ đâu tới, nhà gặp nạn đói phải không?"
Cố Cửu vừa gặm màn thầu, vừa gật đầu, quai hàm phồng lên, nói lí nhí: "Sắp mười hai."
Lão phụ trên mặt lộ rõ vẻ thương hại: "Đáng thương thật, ăn từ từ thôi, đói lâu mà ăn vội dễ làm hại thân thể lắm.
Thế này đi, vào nhà với ta, ta sẽ cho ngươi một bát cháo nóng."
Cố Cửu chớp mắt, thân ở thời đại xa lạ, nàng bản năng cảm thấy cảnh giác.
Tuy vậy, nàng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối: "Cảm ơn, ta ăn màn thầu là đủ rồi."
Lão phụ lắc đầu: "Ai mà chẳng có lúc gặp nạn, tiểu cô nương đừng ngại ngùng.
Để ta đi lấy bát nước cho ngươi, đừng rời đi đấy."
Nói rồi, lão phụ xoay người vào nhà, chỉ một lát sau bà mang ra một chén nước ấm, đưa cho Cố Cửu: "Đáng thương hài tử, uống đi cho ấm bụng."
Cố Cửu lại cảm ơn, nhận lấy chén nước, cẩn thận ngửi xem có hạ thứ gì bất thường không, rồi mới cúi đầu uống một ngụm.
Vừa uống xong ngụm đầu tiên, bỗng đỉnh đầu tối sầm lại, một cái bao tải từ đâu chụp xuống.
Chiếc chén trên tay nàng rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Giọng lão phụ vang lên hối thúc: "Mau, mau, khiêng vào trong, đừng để ai nhìn thấy."
Cố Cửu: ...
Nàng thật không ngờ, chỉ vì thấy thiếu niên kia đẹp mắt mà nàng lại mơ hồ cho rằng hắn không phải người xấu.
Sao nàng lại không cảnh giác chút nào mà theo họ đến đây? Đúng là như người xưa nói, càng đẹp người càng dễ lừa người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...